Căn phòng tràn ngập ánh nắng và hoa oải hương nhạt màu, một cô gái trẻ nằm đung đưa trên giường, trên tay cầm điện thoại vui vẻ lướt web. Chốc chốc lại vang lên những tiếng cười giòn tan trong căn phòng ấm áp.
Chỉ là không một ai chú ý phía xa xa góc phòng nơi ấy, một người con gái trong bộ váy trắng ngẩn ngơ ngồi bên cửa sổ. Không ai có thể thấy cô, cũng không biết đến sự tồn tại bí ẩn này. Sở Hy đơn giản chỉ là ngốc ngốc một chỗ, bên cạnh theo dõi cuộc sống của một cô nhóc Lạc Cẩn Dư tuổi mười tám.
Sở Hy không biết vì sao bản thân lại ở đây, lúc còn sống, cô cũng đã từng nghe đến rất nhiều câu chuyện trọng sinh về quá khứ sửa chữa lỗi lầm, từ trong hối hận bắt đầu sửa chữa tương lai. Nhưng cô làm gì có sai lầm chứ, cũng làm gì có hối hận đâu. Lại càng không thể ngờ đến một hồn ma cũng có thể trở lại sống trong quá khứ, bên cạnh một người không phải mình.
"Cạch."
Tiếng cửa mở đồng loạt đánh thức cả hai người đang chìm vào thế giới riêng của mình. Sở Hy nâng mắt nhìn Lạc Cẩn Dư vui vẻ chạy ra ngoài, bên kia cửa gỗ lộ ra một gương mặt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, đã bao lâu rồi Sở Hy mới nhìn lại gương mặt đó, lạ lẫm ngắm nhìn gương mặt của chính mình, lại nhìn sang nụ cười tươi tắn như ánh ban mai của Lạc Cẩn Dư, bỗng nhiên trong lòng Sở Hy mang theo chút cảm xúc khác lạ.
"Đến rồi sao?", Lạc Cẩn Dư nhanh chóng đẩy Sở Hy vào phòng, bên dưới vẫn vọng lên tiếng nhắc nhở của mẹ nàng, xong khi đóng cửa mọi âm thanh lại nín bặt giống như thế giới này chỉ thuộc về riêng hai người mà thôi.
Hoặc chăng là hai người một ma. Xong Sở Hy cũng không có ý kiến gì, cô cũng chẳng liên quan đến cuộc sống của hai người bọn họ, đơn giản lúc này chỉ là lười biếng đợi ngày rời đi, tiện thể một lần nhìn lại cuộc đời của bọn họ mà thôi.
"Sao nào, hôm nay cậu muốn làm gì?", Lạc Cẩn Dư nằm dài trên bàn, từ vị trí này nàng có thể thấy rõ được đôi hàng mi vừa dài vừa cong của đối phương. Khi khóe mắt Sở Hy khẽ chớp, Lạc Cẩn Dư chợt cười.
Rốt cuộc Sở Hy cũng dừng bút, hàng mày lạnh lùng khẽ nhướn, nhìn qua vẫn là một vẻ không quan tâm nhưng giọng điệu đã dần mất kiên nhẫn: "Rốt cuộc cậu có muốn làm bài không vậy?"
Lạc Cẩn Dư nhoẻn miệng cười, không để tâm đến sự khó chịu của Sở Hy mà rời mắt về phía cửa sổ, xuyên qua ánh nắng vàng nhạt nhìn đóa bằng lăng tím: "Không muốn. Dù sao tôi vẫn sẽ thi được hạng nhất mà thôi."
Linh hồn vất vưởng nơi cửa sổ bật cười, đột nhiên cô có cảm giác sự kiêu ngạo của Lạc Cẩn Dư đã từng khiến mình khó chịu vốn không mang theo chút ác ý nào cả. Sở Hy muốn vươn tay đón một đóa bằng lăng, nhưng cánh hoa rơi xuống xuyên qua lòng bàn tay nhạt màu rồi lặng yên nằm dưới nền đất lạnh lẽo. Sở Hy khẽ đảo mắt, đột nhiên không muốn quan tâm đến cảnh vật bên ngoài nữa.
Ánh mắt cô dời về phía hai người trong phòng, một người vẫn thản nhiên cười như vậy, còn một người lại đang nhướn mày khó chịu, động tác trên tay cũng đã ngừng lại. Sở Hy đó mím môi, âm thanh phát ra giữa răng môi pha lẫn một tia lạnh: "Cậu bớt nói vài câu đi."
Lạc Cẩn Dư nhếch vai, biểu thị không muốn tiếp tục tranh cãi với đối phương về vấn đề này nữa.
"Hy Hy.", được một lúc, Lạc Cẩn Dư lại buồn chán không có việc gì mà lên tiếng gọi người vẫn đang chăm chỉ làm bài: "Mai sau cậu muốn làm gì?"
"Không rõ.", Sở Hy ngay cả ngẩng đầu cũng không làm, trực tiếp phớt lờ đi Lạc Cẩn Dư, xong hồi lâu sau, cô cũng không còn khó chịu như cũ nữa, âm thanh lại một lần nữa vang lên trong căn phòng vắng: "Có lẽ sẽ trở thành một giáo sư đại học."
Đột nhiên trong phòng vang lên tiếng cười, cả hai Sở Hy đều nhìn Lạc Cẩn Dư cười ngặt nghẽo trên giường, bất giác tâm trạng đều trở nên phức tạp. Sở Hy tuổi mười tám nhíu mày, một tay khẽ xoa hai bên huyệt thái dương: "Cậu điên rồi à?"
Lạc Cẩn Dư lau nước mắt nằm úp trên giường, dù đã cố không cười nhưng vẫn không ngăn được cơ thể vẫn đang run rẩy: "Cậu mới điên ấy, Sở Hy à, cậu học đến điên rồi."
"Sai rồi.", Sở Hy lên tiếng: "Là muốn vượt qua cậu đến điên rồi."
Đoạn, cả hai cùng cười.
Khung cảnh vừa vui vẻ vừa ấm áp khiến người ở bên cửa sổ thoáng giật mình. Đã bao lâu rồi Sở Hy chưa trải qua cảm giác ấy?
Thanh mai thanh mai, đã từng thân thiết như vậy, đã từng ở trong một căn phòng cười đùa như thế. Sau này lại một trước một sau thành người xa lạ, không thăm hỏi, không cười đùa, cũng chưa từng lại một lần hàn huyên. Thậm chí là không gặp mặt.
Ngay cả công việc ước mơ tương lai cũng là cùng Lạc Cẩn Dư nói ra, cũng là vì nàng mà thực hiện.
Chỉ là mãi đến khi Sở Hy chết đi mới lại bắt gặp khoảnh khắc ấy, khi chính bản thân nghĩ lấy Lạc Cẩn Dư làm tương lai của chính mình.
Sau khi Sở Hy về nhà thì trời đổ cơn mưa lớn, Lạc Cẩn Dư cẩn thận thu dọn lại phòng, đột nhiên ánh mắt bị kẹp tóc trên bàn thu hút, nàng đến gần cầm lên, là kẹp tóc hình chim cánh cụt mà Sở Hy để quên.
Lạc Cẩn Dư che miệng cười trộm, Sở Hy là một mỹ nhân lạnh lùng chính hiệu, trên người lúc nào cũng phảng phất hương vị của một người chững chạc, lại không ngờ đến trên người cô cũng sẽ có những món đồ dễ thương như vậy. Lạc Cẩn Dư ném kẹp tóc lên không trung rồi lại bắt lấy, lại ném rồi lại bắt, cứ như vậy vài lần mới khiến nụ cười trên môi dần nhạt.
Hành động vừa kì quái vừa trẻ con của nàng bỗng khiến cho linh hồn ngồi trên khung cửa sổ buồn cười. Sở Hy nhướn mày, khóe miệng khẽ mấp máy nói ra những điều vô nghĩa: "Đồ trẻ con."
Đáng tiếc trong không gian ấy chỉ có tiếng gió đáp lại câu nói của cô. Sở Hy lại không quan tâm, cô nhận thức rất rõ hoàn cảnh của bản thân mình lúc này. Sở Hy thở dài, ánh mắt di chuyển đến nơi duy nhất khiến bản thân hứng thú trong phòng.
Sau khi đùa nghịch chán rồi, Lạc Cẩn Dư từ trong tủ lấy ra một hộp gỗ nhỏ, ngón tay nhẵn nhụi vuốt ve trên thành gỗ trơn mịn, nàng mở hộp, thật cẩn thận để chiếc kẹp tóc dễ thương vào trong hộp.
"Mình lại thích cậu thêm chút nữa rồi."
Đồng tử Sở Hy co lại, theo tiếng cười khổ yếu ớt mà trở nên tăm tối.
Hóa ra Lạc Cẩn Dư đã từng thích cô từ sớm như vậy.
Trái tim linh hồn bỗng khởi sắc, sau quãng thời gian dài không cảm nhận được bất kì cảm giác nào lại bỗng trở nên thật lạ lẫm. Sở Hy lấy tay che mắt, khóe môi chợt kéo ra một nụ cười không rõ cảm xúc.
Những ngày sau đó Sở Hy đều đi theo sau Lạc Cẩn Dư. Vốn dĩ cô đã định gạt chuyện này sang một bên, xong không biết bằng cách nào, Sở Hy lại không thể cách Lạc Cẩn Dư quá xa, ít nhất trong bán kính 10 meter vẫn phải luôn ở cạnh nhau.
Con đường đến trường quen thuộc hiện lên trước mắt, Sở Hy lặng lẽ chậm rãi bước theo sau lưng Lạc Cẩn Dư. Nhà của hai người cách trường không xa, Lạc Cẩn Dư cũng có thói quen đi bộ đến trường.
Hai bên đường hoa phượng nở rộ, từng đóa từng đóa kết thành những vạt màu đỏ tươi như máu. Lại có cánh bị gió thổi lung lay rơi xuống, Sở Hy nhếch mắt nhìn, xuyên qua cơn gió chạm đến cánh hoa rơi trên người Lạc Cẩn Dư.
Người trước mắt vẫn không đê ý đến cánh hoa rơi trên vai mình. Sở Hy lén mỉm cười, vươn tay hất cánh hoa trên vai Lạc Cẩn Dư xuống. Nhưng nụ cười của cô lại bị chính hành động của mình làm cho cứng lại, cánh tay nhẹ xuyên qua cánh hoa, dừng trên vạt áo học sinh non trẻ mà trượt xuống.
Cánh hoa vẫn vậy, ở trên vai thiếu nữ mềm mại đâm vào mắt linh hồn thật chói mắt. Sở Hy chững lại hồi lâu, cánh tay giữa khoảng không vô định không biết nên đặt ở nơi nào.
Đột nhiên thấy hụt hẫng, đột nhiên lại thấy mất mát.
"Hy Hy."
Âm thanh trong veo khiến Sở Hy giật mình: "Ơi."
Đến khi theo bản năng trả lời lại phát hiện không ai có thể nghe thấy tiếng chính mình, mà Lạc Cẩn Dư cũng không phải gọi cô. Âm thanh mềm mại dịu dàng ấy là giành cho một người cao hơn cô ấy, chậm rãi xuyên qua hàng nắng tiến về phía trước kia.
Không phải Sở Hy của rất nhiều năm sau, Lạc Cẩn Dư gọi rồi mỉm cười với Sở Hy của thời niên thiếu trước kia kìa.
"Gì vậy?", Sở Hy quay đầu, ung dung đợi Lạc Cẩn Dư chạy đến. Thiếu nữ mang gương mặt tươi tắn như ánh dương khẽ nhíu mày, hai má bánh bao giận dỗi phồng lên: "Nè, sao không đợi mình rồi đến trường?"
"Hôm nay tôi trực nhật, cậu theo đi sớm vậy làm gì? Không ngủ thêm sao?", đợi Lạc Cẩn Dư đuổi kịp Sở Hy mới bước tiếp, hai người một cao một thấp sánh bước bên nhau, nói những câu chuyện vô nghĩa mà bình dị.
"Không, mình muốn cùng cậu đến trường.", Lạc Cẩn Dư bĩu môi đáp.
Dễ thương giống như thỏ nhỏ vậy, Sở Hy búng trán nàng, âm thanh bất giác nhẹ hơn một chút: "Lần sau cứ ngủ thêm đi, thức sớm vậy rất mệt đó."
Cả hai người cùng cười. Không khí vui vẻ khiến linh hồn theo sau cảm thấy phức tạp. Trong kí ức của cô, mỗi ánh mắt Sở Hy nhìn Lạc Cẩn Dư đều tĩnh lặng như nước, đạm bạc đến mức gần như vô cảm.