Khiến Anh Si Mê

Chương 31:

Trong giây lát khi ánh mắt chạm vào nhau, Chu Uyển Doanh chỉ cảm thấy tim đập chậm mất nửa nhịp.

Nhưng ánh mắt Tạ Lẫm nhìn cô lại rất thản nhiên, trong mắt phảng phất còn ánh lên ý cười như có như không, toàn thân tản ra sự nhàn tản thuộc về tầng lớp của anh.

Chu Uyển Doanh nhìn Tống Nam Chi đứng cạnh anh rồi lập tức dời mắt.

Vừa lúc có người bưng ly rượu tiến lại nói chuyện với cô, cô vội vàng tươi cười trò chuyện với đối phương, vừa vặn dời sự chú ý.

Phần sau tiệc rượu, Chu Uyển Doanh không còn nhìn sang bên Tạ Lẫm lần nào nữa.

Đến gần rạng sáng, cuối cùng tiệc rượu cũng kết thúc.

Chu Uyển Doanh về phòng trang điểm tháo trang sức, gỡ trang sức trên người xuống thật cẩn thận rồi đưa trả lại cho nhân viên làm việc của hãng.

Nhân viên vui vẻ nói: “Chu tiểu thư, bộ trang sức này được cô đeo trên người thật sự rất đẹp. Vừa rồi Tống Nam Chi tiểu thư còn tìm giám đốc của chúng tôi, nói muốn mua bộ trên người cô đó.”

Chu Uyển Doanh hơi sửng sốt, sau đó cười dịu dàng, nói: “Tống tiểu thư là thiên kim tiểu thư thật sự, đeo bộ trang sức này nhất định sẽ đẹp mắt hơn nhiều.”

Nhân viên rất biết ăn nói, vội vàng nói: “Vậy thì cũng do Chu tiểu thư đeo đẹp đó, đã có vài vị khách tới hỏi bộ trang sức này, có điều tạm thời chỉ có Tống Nam Chi tiểu thư thanh toán tiền lấy hàng rời đi thôi.”

Chu Uyển Doanh khẽ cười, không nói thêm gì khác.

Nhân viên kinh doanh lấy trang sức đi, trong phòng trang điểm chỉ còn lại hai người là Chu Uyển Doanh và trợ lý.

Trợ lý chờ nhân viên kinh doanh rời khỏi rồi mới khẽ nói với Chu Uyển Doanh: “Vừa rồi tôi thấy Tống tiểu thư đến phòng VIP chọn trang sức, là Tạ tổng đi qua trả tiền. Mấy ngàn vạn lận đó, Tạ tổng quẹt thẻ mà không hề chớp mắt cái nào.”

Nói xong, cô ấy còn tò mò hỏi: “Hẳn Tống tiểu thư kia là người của Tạ tổng nhỉ?”

Chu Uyển Doanh ngẩng đầu nhìn cô ấy, khẽ cảnh cáo: “Suỵt. Đừng tùy tiện bàn việc riêng của người khác.”

“Ặc.” Triệu Viện Viện cúi đầu, không dám hỏi nhiều nữa.

*

Tẩy trang xong, cô mặc một cái áo khoác bên ngoài váy dạ hội, khi ra khỏi khách sạn, Chu Uyển Doanh thấy Tạ Lẫm đang đứng nói chuyện với Mạnh lão sư ở cửa.

Cô không khỏi dừng bước.

Nếu chỉ là Tạ Lẫm, cô có thể trực tiếp rời đi, chả cần tiếp đón cũng được.

Nhưng lúc này có Mạnh lão sư ở đấy, cô không thể không dừng lại chào hỏi.

Mạnh Lan đang trò chuyện với Tạ Lẫm, quay đầu lại vừa lúc thấy Chu Uyển Doanh đi ra từ bên trong, ông cười gọi: “Uyển Doanh, vẫn chưa đi hả?”

Một tay Tạ Lẫm đút tay, một tay khác lười biếng thưởng thức chiếc bật lửa, nghe thấy lời Mạnh Lan nói, anh mới quay đầu lại nhìn Chu Uyển Doanh.

Chu Uyển Doanh nở nụ cười, đi đến trước mặt hai người, cười chào hỏi Mạnh Lan: “Chào Mạnh lão sư, đã khá lâu rồi không gặp ngài, gần đây thân thể ngài có khỏe không?”

Mạnh Lan cười ha hả nói: “Vẫn khỏe chán.”

“Lần trước Hạ lão sư vẫn nhắc đến cháu đó, nói đã lâu rồi sao không thấy cháu đến thăm.”

Chu Uyển Doanh nở nụ cười xin lỗi, nói: “Gần đây bận việc quá, chờ ngày nào đó có dư thời gian cháu sẽ tới thăm ngài và Hạ lão sư.”

Mạnh Lan nói: “Bận rộn là chuyện tốt.”

Sau đó ông hỏi: “Gần đây có tiếp xúc với phim nào mới chưa?”

Chu Uyển Doanh gật đầu, nói: “Có một bộ phim, cháu thấy rất hứng thú với kịch bản của nó, vẫn đang bàn.”

Mạnh Lan gật đầu, nói: “Có phim hay thì đóng tiếp, diễn viên nên đóng phim, diễn kịch nhiều hơn.”

Chu Uyển Doanh gật đầu cực kỳ tán đồng.

Thật ra cô không hề thích danh lợi trong giới giải trí, nếu có thể, cô đồng ý ở trong đoàn làm phim hết 365 ngày trong năm.

Mạnh Lan và Tạ Lẫm đang chuẩn bị đi uống trà trò chuyện, lúc này vừa vặn gặp được Chu Uyển Doanh nên hỏi: “Lát nữa cháu có lịch trình gì không? Tôi và Tạ tổng đang muốn đi ăn chút gì đó, cháu cũng đi cùng đi.”

Chu Uyển Doanh không muốn ở chung với Tạ Lẫm.

Hiện giờ cô chỉ muốn cách Tạ Lẫm xa chút, xa hơn nữa, chỉ có vậy mới có thể chậm rãi quên anh.

Cô từ chối: “Không cần đâu Mạnh lão sư. cháu thấy hơi mệt, muốn về nghỉ ngơi. Ngài đi với Tạ tổng đi.”

Tạ Lẫm nghe vậy, nhìn Chu Uyển Doanh theo bản năng một cái.

Ánh mắt anh hơi sâu, bóng đêm đen nhánh che giấu cảm xúc nơi đáy mắt anh.

Mạnh Lan nghe vậy cũng không khuyên nhiều, đành phải gật đầu, nói: “Vậy cũng được, cháu về nhà nghỉ ngơi sớm chút đi.”

Chu Uyển Doanh cong môi cười, nói: “Vậy cháu đi trước đây Mạnh lão sư.”

Nói xong, cô dừng một lát.

Cuối cùng vẫn nhìn về phía Tạ Lẫm, nói một câu: “Tôi đi trước nhé, Tạ tổng.”

Tạ Lẫm nhìn chằm chằm cô không nói chuyện, vẻ mặt anh bình đạm, hoàn toàn không nhìn ra cảm xúc.

Sau khi chào hỏi, Chu Uyển Doanh bước xuống bậc thang.

Tháng mười hai ở Bắc Thành đã rất lạnh, cô kéo áo khoác lại theo bản năng, gió thổi vào làn váy trong áo khoác, bao lấy cẳng chân tinh tế.

Ánh mắt Tạ Lẫm dừng ở bóng dáng mảnh khảnh của cô thật lâu, không dời tầm mắt.

Thẳng đến khi Chu Uyển Doanh ngồi vào xe, xe dần dần biến mất trong bóng đêm, anh mới thu mắt lại, sau đó lấy một bao thuốc từ trong túi quần ra, rút một điếu ngậm giữa răng.

Anh bật lửa châm thuốc.

Mạnh Lan như nhìn ra anh đang bực bội, trêu ghẹo: “Gần đây cháu và Uyển Doanh thế nào rồi? Tôi thấy hình như con bé cố tình trốn tránh cháu đó.”

Khuôn mặt anh tuấn của Tạ Lẫm vẫn không thể hiện ra cảm xúc gì, anh chỉ lạnh nhạt nói: “Vậy lão sư phải hỏi cô ấy rồi, sao cháu biết được chứ.”

*

Lần thứ hai gặp lại Tạ Lẫm đã là tháng 1.

Khi đó mới ăn Tết Nguyên Đán xong, Chu Uyển Doanh vừa ký kết một bộ phim mới, dự tính năm sau động máy quay phim.