Khiến Anh Si Mê

Chương 8:

(Mình chỉnh lại chút, Trần Càng thay đổi thành Trần Việt)

Hôm đó cô ở công ty rất lâu, cô không muốn, cũng không dám về nhà một mình

Buổi tối cô trốn trong nhà vệ sinh ngẩn ra.

Có hai nhân viên nữ ở lại tăng ca bước vào, hai người nói chuyện ở phòng bên cạnh.

“Lá gan của Chu Uyển Doanh lớn thật, trong bữa tiệc cô ta là người đầu tiên dám hất rượu vào người của nhà sản xuất đấy.”

“Thật ra cũng không thể trách cô ta được, có mấy tên đàn ông đúng là ghê tởm, ỷ mình có chút quyền thế thì đi lợi dụng diễn viên nữ đủ kiểu, đê tiện chết đi được.”

“Nhưng trong cái giới này là thế mà. Hoặc là gia đình cô có tiền có thế đương nhiên không ai dám đυ.ng vào cô. Hoặc là bản thân cô tự nỗ lực bò lên rồi cũng có ngày trở thành nhà tư bản, cũng không ai dám tuỳ tiện gây khó dễ cho cô. Nhưng trong quá trình này sẽ gặp những gì thì không ai biết được.”

"Cho nên tôi mới nói Yến Thanh thông minh sớm muộn gì cũng tìm được chỗ dựa cho mình, phía sau có người chống lưng thì dù có những tên đàn ông xấu xa có ý đồ làm bậy cũng phải suy nghĩ xem mình có chọc đến người sau lưng cô ấy nổi hay không."

"Kiểu người không có chỗ dựa không có xuất thân như Chu Uyển Doanh, mặt mũi trong cũng rất xinh đẹp, nếu muốn an toàn rút lui khỏi ngành này e là còn khó hơn lên trời."

*

Tối đó, Chu Uyển Doanh ngủ lại ở phòng trang điểm của công ty. Nhưng thật ra cô căn bản không ngủ được, cô cuộn tròn trên sô pha, nhìn màn đêm vô tận bên ngoài cửa sổ, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lên từng cơn.

Cô cảm giác mình rơi sâu vào trong một tấm lưới khổng lồ, không biết nên thoát ra thế nào.

*

Suốt một năm mới, Chu Uyển Doanh đều ở lại ký túc xá công ty không đi đâu cả. Điện thoại cô cũng im lặng, không có người nhà, cũng không có bạn bè.

Chỉ có đêm giao thừa, Trần Việt gọi cho cô một cuộc.

Cô do dự muốn nói hết tâm sự với anh, nhưng nghe bên phía Trần Việt cũng rất sôi nổi, có lẽ là người nhà đang gọi anh ăn sủi cảo.

Cô ngại làm phiền ngày người khác sum vầy với gia đình, lời định thốt ra thì lại nuốt vào, cô chỉ cười nói: "Được rồi, anh đi ăn sủi cảo đi, em cũng sắp ăn cơm rồi."

"Ừm." Trần Việt nói: "Lát nữa gọi lại cho em."

"OK."

Cúp máy xong Chu Uyển Doanh ngồi một mình ngơ ngác trong căn phòng trống trãi.

Bên ngoài cửa sổ là một năm mới náo nhiệt phồn hoa của Bắc Thành, cô không muốn một mình cô độc trong phòng, thế là thay bộ quần áo rồi ra ngoài.

Năm mới ở Bắc Thành rất nhộn nhịp, khắp nơi đều là người nhà tụm năm tụm bảy, cũng có trai gái thành đôi thành cặp.

Chu Uyển Doanh mua một xiên kẹo hồ lô, rồi ngồi trên ghế dài bên ngoài công viên.

Cô ăn từ từ từng viên kẹo, đợi đến khi ăn hết kẹo hồ lô thì trái tim cô dường như cũng không còn trống rỗng nữa.

Cô vứt tăm tre ghim kẹo hồ lô vào thùng rác rồi đút hai tay vào túi quần mộ mình tản bộ về.

Ngày mùng 4 tết là có thể bắt đầu đến nhà người khác chúc tết.

Chu Uyển Doanh bỏ ra mấy chục nghìn tệ để chuẩn bị một món quà lớn, đến nhà đạo diễn Mạnh Lan.

Trước khi đi cô đặc biệt gọi điện thoại qua, hỏi xem có thể đến thăm ông hay không.

Mạnh Lan đã gần 70, con cái đều ở nước ngoài nên năm mới cũng không tiện về. Mấy năm nay ông cũng không thích đi lại, chỉ ở nhà ăn bữa cơm đoàn viên đơn giản với vợ, lúc rảnh không có việc gì thì chăm sóc hoa cỏ.

Nghe thấy Chu Uyển Doanh nói đến chúc tết ông thì liền nói địa chỉ cho cô biết.

Chu Uyển Doanh được cho phép thì vội vàng mang theo quà ra ngoài.

Mạnh Lan sống trong khu biệt thự ngoại ô, chung cư cao cấp thanh vắng, phù hợp với kiểu người thích yên tĩnh như Mạnh Lan.

Chu Uyển Doanh đi từ khu vực thành phố qua, bắt xe gần một tiếng mới đến.

Cô lượn một vòng lớn theo địa chỉ của đạo diễn Mạnh cho cô, cuối cùng cũng tìm được.

Vợ của Mạnh Lan đã đứng chờ ở cổng biệt thự được một lúc, nhìn thấy Chu Uyển Doanh đi qua thì mỉm cười bước lên đón tiếp, bà hỏi cô: “Có phải lạc được rồi không? Con đường phía trước có hơi vòng vèo.”

“Chào Hạ lão sư.” Chu Uyển Doanh vội chào hỏi, rồi nói một cách khách sáo: “Làm phiền ngài đợi tôi rồi.”

Quà mà cô cầm trong tay rất nặng, lúc đến thì gò má có hơi ửng đỏ.

Trước đây Hạ Diệc Phương có nghe chồng nhắc đến Chu Uyển Doanh, nói cô thật thà, chịu khổ, cũng thông minh, nói về phim kịch với cô thì một chút là hiểu ngay. Người cũng rất khiêm tốn lễ phép, điểm này rất hiếm thấy trong số diễn viên trẻ bây giờ.

Vì lý do này mà bây giờ ấn tượng đầu tiên khi Hạ Diệc Phương gặp Chu Uyển Doanh đã khá tốt, thấy cô cầm nhiều đồ như vậy thì cho người làm cầm giúp, rồi cười nói: “Cô đến là được rồi, sao còn mang nhiều đồ thế.”

Chu Uyển Doanh hơi bối rối, cô xấu hổ nói: “Nên làm ạ.”

Hạ Diệc Phương kéo tay cô dẫn cô vào nhà, cười nói: “Mấy năm nay tôi với Mạnh lão sư của cô càng ngày càng không thích đi lại, tết năm nay trong nhà cũng hiếm khi có khách đến. Hôm nay cô đến nhà cũng náo nhiệt được một chút.”

Chu Uyển Doanh không ngờ Hạ lão sư lại thích cô như vậy, đột nhiên trong lòng cô có chút xấu hổ.

Thật ra mục đích cô đến đây không hề đơn giản như vậy.

Trong giới giải trí cô không quen biết người khác, đạo diễn Mạnh Lan là người có địa vị cao nhất trong số người cô biết. Cô chủ động gọi điện đến chúc tết thật ra cũng là vì muốn lôi kéo quan hệ với hai vợ chồng đạo diễn Mạnh Lan, hy vọng có thể có được sự bảo vệ phe cánh của bọn họ.

Lúc cô vào nhà, Hạ lão sư nhiệt thịnh dẫn cô đi tham quan, rồi hỏi cô thích ăn gì, đặc biệt nấu ăn cho cô, đột nhiên trong lòng cô thấy rất xấu hổ.

Cô mang theo mục đích đến kết giao, trước mặt người chân thành cô liền cảm thấy bản thân giả dối đến mức không còn mặt mũi nào.