Khiến Anh Si Mê

Chương 4: Bởi vì

Không biết là bởi vì Trương Nguyệt quan hệ rộng lớn, hay là bởi vì người của giới giải trí biết thay đổi theo chiều gió, tóm lại Chu Uyển Doanh cũng nhận được thư mời dự tiệc tối.

Trước khi đến bữa tiệc tối, Chu Uyển Doanh trở lại công ty để trang điểm và tạo kiểu tóc. Lúc này cô không có trợ lý hay chuyên gia trang điểm, cô sử dụng phòng thay đồ công cộng của công ty.

Đến nơi, cô vào phòng thử đồ để thay một bộ váy dạ hội, một chiếc váy dạ hội bằng lụa màu xanh nhạt dài đến mắt cá chân.

Chu Uyển Doanh cao, dáng người đẹp, làn da trắng và không có tỳ vết. Chiếc cổ thiên nga xinh đẹp, bờ vai vuông vắn, lưng xương bướm, vòng eo mảnh khảnh, ngực cũng có một chút.

Với dáng người của mình, cô ấy đương nhiên thích hợp để mặc những chiếc váy dạ hội, giúp cô ấy tôn lên vóc dáng hoàn hảo của mình một cách hoàn hảo.

Sau khi thay quần áo và ra khỏi phòng thử đồ, Chu Uyển Doanh ngồi trước gương và bắt đầu trang điểm cho chính mình.

Kỹ năng trang điểm của cô ấy thực ra rất tầm thường, trang điểm cũng không khác bình thường là bao, mặt mộc vốn đã xinh đẹp rồi, nếu cô ấy trang điểm một chút không phải là không xứng đóng vai tiên nữ xinh đẹp.

Khi Trương Nguyệt mang trợ lý của cô ấy từ bên Nhan Khanh đến, Chu Uyển Doanh đã trang điểm xong, uốn tóc và đang đứng trước vòi uống nước.

Thấy Trương Nguyệt đến gần, cô vô thức ngẩng đầu nhìn.

Trương Nguyệt vốn mang theo một chuyên gia trang điểm đến để trang điểm cho Chu Uyển Doanh, nhưng khi nhìn thấy Chu Uyển Doanh, ngay cả một người quản lý lâu năm như cô ấy, người đã gặp vô số mỹ nhân, cũng bị Chu Uyển Doanh làm cho kinh ngạc trong giây lát.

Chu Uyển Doanh thuộc tuýp người không cần trang điểm vốn đã đẹp rồi, nhưng chỉ cần trang điểm một chút và tạo kiểu tóc, cô ấy đã đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

Khi Trương Nguyệt nhìn thấy cô ấy, một từ xuất hiện trong đầu: Vẻ đẹp thuần khiết.

Thật ra cô trang điểm rất nhẹ, mái tóc xoăn dài nhìn qua có chút lười biếng, nhưng cả người lại có chút lạnh lùng, sáng sủa xinh đẹp.

Trương Nguyệt đột nhiên cảm thấy rằng chuyên gia trang điểm và chiếc váy cô mượn có thể thừa rồi.

Kiểu của Chu Uyển Doanh, ngay cả khi mặc bao vào người cô ấy, vẫn có thể xinh đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

Trương Nguyệt định thần lại, đi vào cẩn thận kiểm tra trang điểm của Chu Uyển Doanh, không tìm thấy bất kỳ lỗi nào, vì vậy cô gật đầu và nói: "Thu thập một chút, chuẩn bị đi."

Chu Uyển Doanh "ừm" một tiếng, đặt ly nước xuống, đi đến trước gương trang điểm tô chút son, cầm túi xách đi theo Trương Nguyệt ra cửa.

Khi đến phòng tiệc thì đã bảy giờ rưỡi tối.

Đại sảnh rực rỡ vàng ngọc, cốc chén đan xen, là bữa tiệc phù hoa chỉ thuộc về giới giải trí.

Nhưng Chu Uyển Doanh thực ra không thích những dịp như thế này, so với những bữa tiệc phù hoa hào nhoáng này, cô ấy thích ở lại trường quay hơn.

Chu Uyển Doanh mặc dù rất xinh đẹp nhưng cô ấy vẫn chỉ là nghệ sỹ tuyến 18 trong làng giải trí nên sẽ không có nhiều người chú ý đến cô ấy.

Cho dù có để ý, nhiều nhất cũng chỉ là nhìn từ trên xuống dưới, sẽ không có người chủ động bắt chuyện với cô.

Rốt cuộc tất cả các nghệ sĩ có mặt đều lớn hơn cô ấy, và sẽ không có ai hạ thấp địa vị của mình để nói chuyện với một diễn viên tuyến 18 trong suốt.

Huống chi, dựa theo quy củ, cô nên chủ động tìm người kết giao mới phải.

Nhưng Chu Uyển Doanh rất khó thích ứng với loại tình huống này, cô thà ở trong góc còn hơn là mang nụ cười ngượng ngùng trên mặt đi nói chuyện với mọi người .

May mắn thay, Trương Nguyệt vì quá bận rộn với việc giúp đỡ các nghệ sĩ dưới quyền quản lý của cô ấy đi tạo mối quan hệ, nên không có sức lực để ý đến cô.

Nếu không nhất định sẽ bị mắng không biết trời đất.

Cô đi loanh quanh ở rìa sảnh tiệc, thỉnh thoảng lấy gì đó ăn. Mọi người đang trò chuyện,giao lưu sôi nổi không ai để ý đến cô.

Chu Uyển Doanh cảm thấy rất thoải mái và dễ chịu, cô ấy thích cảm giác không bị chú ý.

Cô uống quá nhiều nước nên phải đi vệ sinh giữa chừng.

Loại khách sạn lớn này, ngay cả nhà vệ sinh cũng thơm.

Cô ra khỏi toilet, rửa tay và tô son trước gương một chút.

Khi bước ra ngoài, cô vốn định quay lại sảnh tiệc, nhưng không ngờ lại nhìn thấy một khuôn mặt đẹp trai quen thuộc.

Một tay đút túi, Tạ Lẫm đứng cạnh bàn hoa bên ngoài toilet, hút một điếu thuốc.

Ánh sáng từ hành lang chiếu vào người anh, khiến dáng người anh cao hơn và nét mặt anh tuấn hơn.

Nhìn thấy Tạ Lẫm, nhịp tim của Chu Uyển Doanh tăng nhanh không thể kiểm soát trong giây lát, má cô ấy cũng nóng bừng.

Có lẽ là bởi vì ánh mắt của cô dừng ở trên mặt Tạ Lẫm quá lâu, anh tựa hồ ý cảm nhận được, quay đầu nhìn cô.

Hai người nhìn nhau, Chu Uyển Doanh lạc vào trong đôi mắt đen thăm thẳm của Tạ Lẫm, tim nhất thời nhảy như điên, đập thình thịch.

Hai má càng lúc càng nóng, cô cố gắng trấn tĩnh, sau đó đi tới, tươi cười cùng Tạ Lẫm chào hỏi: "Xin chào, tôi là Chu Uyển Doanh, ngài còn nhớ tôi không?"

Tạ Lẫm năm nay hai mươi bảy tuổi, rất hiếm có cô gái nhỏ gọi là ngài .

"Ngài", anh tinh tế nhướng mày hỏi: "Tôi già như vậy sao?"

Chu Uyển Doanh sửng sốt một chút, vội vàng nói: "Không không không, đây là. . . kính cẩn."

Cô ấy thực sự muốn nói, anh rất trẻ và đẹp trai, cô chưa bao giờ thấy một người đàn ông đẹp trai và quyến rũ như vậy.

Tâm tình Tạ Lẫm tối nay khá tốt, thấy cô gái nhỏ đỏ mặt nhìn anh, anh nhếch môi cười, nhàn rỗi hỏi: "Cô vừa mới nói cô là ai?"

"Chu Uyển Doanh." Chu Uyển Doanh hỏi: "Ngài còn nhớ tôi sao? Lần trước tôi ở khách sạn Y Hà ăn tối, sau khi ăn xong, ở trong thang máy, tôi. . . Ngài giúp tôi giải vây."