Hoằng Nguyệt Truyện

Chương 11: Nạp phi

Cao phi Cao Như Ý trợn mắt quát lớn, trong lòng không khỏi tức giận. Đêm đại điển sắc phòng, hoàng đế không tới hậu cung thị tẩm, lại ngày đêm ở cùng nữ tử không biết từ đâu rơi xuống, đúng là làm người ta tức chết mà!Nghe Liêu Ly đó nói, nữ tử lạ mặt này bị câm, hơn nữa còn đeo mạng che mặt. Nàng ta đã cho người đi nghe ngóng, đám binh sĩ cùng điện hạ trở về cũng đều nói nàng ta bị câm! Hoàng đế vậy mà lại sủng hạnh một nữ tử bị câm! Ngày hôm nay nàng ta nhất định gặp được người kia, bằng không thật mất hết mặt mũi!

"Nương nương, hoàng thượng có lệnh, không người nào được tiếp xúc với Y Lan cung, kẻ nào làm trái sẽ phải chịu phạt đó nương nương...Người đừng làm khó nô tài nữa..."

Cao Như Ý không hài lòng nhăn mày, biểu cảm thể hiện rõ sự tức giận. Sự tò mò về nữ nhân bí ẩn được hoàng đế bao bọc càng lên cao hơn. Nàng ta tính cho người phá cửa, nhưng phía bên trong đã có người ra ngoài.

"Không biết vị quý nhân đây là...?". Hạ Tương hơi gập người, ngẩng đầu hỏi.

Liêu Ly đã trở thành cung nữ thân cận của Cao Như Ý, bước lên trả lời:

"Vị này chính là Cao phi Cao thị vừa được sắc phòng, Y Lan cung còn không mau mở cửa?"

Hạ Tương cười mỉm:

"Thì ra là Cao nương nương. Nương nương ghé thăm là vinh hạnh của Y Lan cung, nhưng đóng cửa miễn tiếp là ý của bệ hạ. Nương nương làm trái thánh ý, ắt phải chịu tội. Hơn nữa, chủ tử nhà nô tì đang trong phòng nghỉ ngơi, không tiện gặp mặt, thỉnh nương nương lượng thứ."

Liêu Ly lập tức lên giọng, nàng ta trợn tròn mắt quát:

"To gan! Nương nương cao quý, đứng thứ hai trong hàng phi vị. Y Lan cung không tới thỉnh an thì thôi, đến khi nương nương nhà ta đích thân tới lại lấy cớ không tiếp, thật không biết điều!"

"Cái gì là biết điều với không biết điều?"

Nghe giọng nói trầm sắc bén, Liêu Ly cùng Cao Như Ý lập tức dè chừng.

"Nô tài tham kiến bệ hạ, bệ hạ vạn phúc kim ăn."

"Thần thϊếp tham kiến bệ hạ."

Tề Triết Hoằng khuơ tay. "Miễn lễ"

"Cao phi ở đây là có chuyện gì?"

Cao Như Ý lập tức thu hồi gương mặt ganh chua, nét mặt dịu dàng:

"Thần thϊếp nghe nói bệ hạ từ biên cương đem về một nữ tử, chỉ là muốn xem xem rốt cuộc là thần thánh phương nào, mà lấy được trái tim của bệ hạ."

Tề Triết Hoằng khẽ nhíu mày, chán ghét quay mặt đi.

"Chẳng phải trẫm đã truyền chỉ rồi sao? Nàng hà tất phải tốn công tốn sức như vậy? Quay trở về Thúy Hoa cung của nàng đi, đừng làm phiền nàng ấy nghỉ ngơi."

"Hoàng thượng. Theo thần thϊếp thấy, nữ tử này trong cung không phải phi tần, cũng không phải cung tì, ở lại trong cung có chút không thích hợp, khó tránh có những tin đồn không tốt...". Cao Như Ý nói, vẻ hiền lương.

Tề Triết Hoằng khựng người, hắn không muốn nhiều lời, đuổi Cao Như Ý lập tức hồi Thúy Hoa cung của nàng ta, bực nhọc bước vào Y Lan cung.

Chuyện nàng ta nói không phải không có lí, chỉ trách hắn mải ổn định triều đình, quên mất còn chưa phong vị cho Hải Nguyệt. Hắn muốn nạp nàng vào hậu cung, vì nàng là nữ nhân của hắn, hắn sẽ không để nàng đi đâu hết. Nàng vẫn luôn tìm cách chạy trốn khỏi hắn, nhưng chỉ cần nạp nàng vào hậu cung, ngày ngày cùng nàng làm chuyện phu thê khiến nàng mang thai, vậy nàng có gan cũng không dám chạy. Hắn cùng nàng tiếp xúc gần một tháng, đủ để hiểu con người nàng. Nàng đến người xa lạ còn liều mình cứu, nói gì về việc bỏ hài tử chạy trốn?

Bước đến nửa sân, hắn đột nhiên dừng lại, đối với Lý Triêu ra lệnh:

"Truyền ý chỉ của trẫm, Hải Nguyệt có công cứu giá, cùng trẫm vào sinh ra tử, lại hiền lương thục đức, tài hoa hơn người, phong Hải tiệp dư."

***

Cơ Vị cung.

"Cao phi, có phải do muội không?". Ngụy Cơ Uyển không nuốt trôi nổi ngụm trà, liếc mắt nhìn Cao Như Ý.

Cao thị ăn miếng điểm tâm, ánh mắt né tránh.

"Quý phi tỷ tỷ, muội đâu làm gì nàng ta? Chỉ là tới nói với bệ hạ vài câu, đâu thể ngờ người trực tiếp nạp nàng ta vào hậu cung, còn phong chính tam phẩm tiệp dư chứ..."

Diệp Thụy Hy ngồi một bên không nhịn được hỏi:

"Tỷ tỷ, tỷ rốt cuộc nói gì với bệ hạ mà thành ra như vậy?"

"Thì... Ta nói nữ tử đó không danh không phận sống trong cung, ý muốn người đuổi nàng ta đi, hoặc cho nàng ta làm cung nữ là được, đâu thể ngờ người vậy mà nạp nàng ta... Ta..."

"Hồ đồ! Bệ hạ có bao nhiêu sủng ái nàng ta, mấy ngày nay muội còn không nhìn rõ? Người đem nàng ta về, ngày đêm ở bên, sớm đã sủng hạnh nàng ta rồi, muội còn thúc giục bệ hạ sớm nạp nàng ta sao?". Ngụy thị cố giữ bình tĩnh nói, câu trước câu sau đều là trách tội.

"Đúng vậy, Cao tỷ tỷ lần này hồ đồ rồi. Muội cho người đi thám thính, nghe nói khi quân chi viện đợt ba đến lượt, nàng ta đã ngăn cản. Bệ hạ khi đó thương tích đầy mình trở về, tức giận kéo nàng ta vào trong núi, khi đi ra, bệ hạ trên tay ôm nàng ta, y phục nàng ta không có, chỉ được bệ hạ dùng y phục của người bao bọc. Nghe nói, cổ nàng ta còn rõ ràng xuất hiện vết đỏ... Tỷ nói xem, bệ hạ không đối với nàng ta hứng thú, tại sao lại sủng hạnh nàng ta?". Tới muội còn chưa được thị tẩm...

Chỉ là câu sau, Diệp thị không nói ra. Nếu để hai người này biết, khi còn ở phủ thái tử, nàng ta chưa được sủng hạnh, hẳn sẽ là chuyện cười.

Nhưng nàng ta đâu biết, hai nữ nhân trước mắt, cũng giống nàng ta, không khác là bao.

"Được rồi, ta sẽ chú ý, sẽ không có lần sau nữa!". Cao thị mệt mỏi nói, căm ghét nhìn chén trà trong tay. Hải thị, là kẻ thù đầu tiên của nàng ta ở hậu cung!

***

Mấy ngày trôi qua kể từ khi Liễu Hải Nguyệt từ Hải cô nương thành Hải tiệp dư, trong lòng nàng không vui lên nổi. Biết rõ sẽ có ngày này, mà khi nó đến lại khó mà tiếp thu, trong người bực nhọc không thôi.

Y Lan cung đóng cửa miễn tiếp, kể cả hoàng đế. Không nhìn thấy hắn, nàng thoải mái không ít, rảnh rỗi nằm hóng gió trên ghế dài ngoài vườn.

Trái ngược với Liễu Hải Nguyệt vui vẻ sống, Tề Triết Hoằng tâm trạng cực kì tệ.

"Phía Nam dịch bệnh mới ổn định, các khanh liền nghĩ cách vơ vét lương thực của triều đình, phải hay không muốn làm phản rồi!?"

"Ngụy thừa tướng! Thứ nam nhà khanh thường xuyên ra vào kĩ viện, qua đó buoin bán trái phép hàng cấm, khanh không biết quản con, có phải đến trẫm quản không?"

"Còn khanh! Nhận hối lộ thương nhân, cắt bổng lộc ba tháng!"

"..."

Tề Triết Hoằng xả giận, toàn thân nóng nực khó chịu. Hải Nguyệt của hắn đóng cửa Y Lan cung, không cho hắn gặp nàng. Hắn phá cửa cung, nàng liền kề dao vào cổ tay, vào cổ nàng doạ tự sát. Hắn đã mấy ngày không gặp nàng, nhớ gương mặt nhỏ trong vòng tay, nhớ bộ dáng nàng cười, nhơd thân thể nàng nằm dưới thân hắn...

Bị nữ nhân ghét bỏ, lên triều lại gặp mấy lão cáo già, tâm trạng hoàng đế thụt xuống âm độ, lời nói nhiều hơn thường ngày. Vẫn là gương mặt vô cảm, vẫn là điệu nói sắc bén, vẫn là khí thế lạnh lẽo, nhưng lại đem đến cảm giác bóp nghẹt hơi thở, chúng quan im lặng không dám lên tiếng, chỉ dám bàn luận sau khi hạ triều.

Tề Triết Hoằng chưa hết bực bội. Giữa buổi sáng phê duyệt tấu chương mà mệt mỏi không thôi. Hắn quăng hết đồ nọ đến vật kia, An Ninh điện thành một mớ hỗn độn.

Loảng xoảng.

Tiếng đồ đạc vỡ kêu đến chói tai, liên hồi xảy ra trong điện.

"Hoàng đế có chuyện gì mà tức giận như vậy? Nói ra ai gia xem xem."

"Thái hậu nương nương giá đáo!"

Tề Triết Hoằng rời khỏi bàn, hành lễ:

"Tham kiến mẫu hậu, mẫu hậu người tới sao không báo trước một tiếng để trẫm chuẩn bị?"

Thái hậu cười cười, vẻ nhu hoà:

"Ai gia nghe nói, dạo gần đây tâm tình bệ hạ không tốt, muốn xem xem rốt cuộc là vì sao a."

Tề Triết Hoằng đỡ thái hậu xuống toạ, ngồi bên cạnh, để cung nữ rót trà.

"Để mẫu hậu nhọc lòng rồi, chỉ là có chút chuyện lặt vặt, không đáng để tâm..."

"Haha. Bị nữ nhân ghét bỏ, đâu phải chuyện gì to tát? Hoàng đế đã nói không để tâm, hà cớ bực dọc trong người, tổn hại long thể?"