Hoằng Nguyệt Truyện

Chương 6: Tội

Rạng sáng giờ Dần, quân Tề đột ngột kéo tới thành Ngọc Hà trong khi quân Minh còn say giấc trong cơn men rượu, hưởng thú vui khoái lạc nơi chiến trường, bỗng bị đánh úp. Quân Minh không kịp chuẩn bị, rơi vào cảnh bị động, quân chết vô số.Hai bên đánh cho tới giờ Thìn, thương vong không đếm xuể

Chiến trường là một mảng hỗn độn, thi thể, xác chết chất đống, đỏ rực một vùng. Người ta nói rằng, hoàng thái tử Tề Quốc đứng giữa hàng ngàn thi thể, toàn thân đầy máu, toàn thân toả ra mùi chết chóc, giống như hung thần đầy sát khí khiến quân Minh không đánh mà run...

Tề Triết Hoằng cùng thương binh trở về doanh trại, hắn thương tích đầy mình, máu nhuộm đỏ cả thân. Đánh liền mấy giờ liền, người bình thường chắc hẳn đã gục ngã, nhưng hắn vẫn còn sức đánh tiếp. Chỉ là quân chi viện lần thứ ba chưa tới nên tạm thời tha cho quân địch một mạng. Nhưng vì thế cuộc chiến sẽ phải kéo dài hơn so với kế hoạch đã đặt ra.

"Là kẻ nào đã ngăn quân chi viện lần thứ ba lại, lập tức bước ra đây cho bổn thái tử!". Tề Triết Hoằng nổi trận lôi đình, ngồi trên toạ toả ra khí thế lạnh lẽo như băng, các tướng sĩ bên dưới quỳ run lẩy bẩy.

"Không ai nói đúng không? Các ngươi đây là muốn làm phản rồi!"

"Chúng thần không dám, xin điện hạ minh xét!"

Không ai dám thở mạnh, không ai dám ho he nửa lời, mấy lão già này quả thực chán sống! Tề Triết Hoằng tính đem bọn họ phạt trượng, nhưng lời chưa kịp nói ra...

"Là tiểu thư ạ."

Hạ Tương cùng Liễu Hải Nguyệt bước vào lều trại.

"To gan! Nữ nhân không được phép tham gia việc quân, ngươi ngay cả điều này cũng không biết sao?"

Liễu Hải Nguyệt quỳ xuống nền đất lạnh, dập đầu trước Tề Triết Hoằng và các vị tướng quân.

"Tiểu thư nói hôm nay đã tự ý hành động, người sẽ chịu mọi hình phạt ạ."

Tề Triết Hoằng vẫy tay, mọi người đều ra ngoài, kể cả Hạ Tương. Hắn nhìn Liễu Hải Nguyệt, hai mày nhíu lại. Hắn nắm lấy cằm Liễu Hải Nguyệt, dùng sức bóp chặt lại.

"Mọi hình phạt? Vậy nàng nói xem nàng tại sao dám can ngăn ta?"

Liễu Hải Nguyệt tính lấy giấy vυ't bên cạnh, nhưng bị Tề Triết Hoằng ngăn lại. Hắn toàn thân đầy máu, đến tắm rửa thân thể cũng chưa làm, nhìn trông thập phần đáng sợ. Liễu Hải Nguyệt đương nhiên sợ, nàng run lẩy bẩy không dám nhìn vào mắt hắn, con ngươi đó đang muốn bóp ép nàng thành một tờ giấy. Thân hình hắn cao to, Liễu Hải Nguyệt cũng chỉ cao gần đến vai hắn, hắn có thể một vòng ôm nàng lại.

"Ta nói nàng nói, không phải viết!"

Liễu Hải Nguyệt run sợ nhìn nam nhân trước mắt, máu trên thân giáp dính vào y phục xanh trắng nhàn nhạt của nàng, đỏ đến doạ người. Nàng lắc đầu né tránh ánh mắt khủng khϊếp đó nhưng tay của Tề Triết Hoằng lại nắm lấy gương mặt nàng, mạnh mẽ đem nàng đối mắt. Mùi máu tanh tưởi xộc vào mũi, Liễu Hải Nguyệt không thể chịu được, sợ hãi nhìn Tề Triết Hoằng.

"Không nói đúng không? Nàng quả thực khiến cho ta mở rộng tầm mắt!"

Tề Triết Hoằng kéo nàng đi trong con mắt của bao binh sĩ, thô bạo đem nàng vào trong rừng.

"Thả tiểu thư ra! Thái tử điện hạ! Là nô tì làm, không liên quan gì đến tiểu thư! Người hãy trừng phạt nô tì đi!"

Hạ Tương hét thất thanh, bị binh lính bắt trói lại, không thể đuổi theo Tề Triết Hoằng cùng Liễu Hải Nguyệt.

Tề Triết Hoằng đem Liễu Hải Nguyệt vào hang động quen thuộc, nàng bỗng thấy toàn thân rét run.

Hồ nước vào ban ngày chịu ảnh hưởng của nắng nên nước rất ấm, loài hoa màu tím quanh hồ cũng chuyển sang màu trắng tinh khiết. Tề Triết Hoằng rất lấy làm lạ, nhưng không tìm hiểu sâu.

Hắn kéo Liễu Hải Nguyệt xuống hồ, nước làm ướt hết cả thân thể nàng, xiêm y lộ ra ngoài. Hắn cùng nàng ở dưới hồ, không đợi nàng kịp phản ứng đặt lên môi nàng một nụ hôn. Hắn đẩy cái lưỡi linh hoạt vào miệng nàng, khuấy đảo từng địa phương trong miệng, nuốt xuống bao mật ngọt.

Liễu Hải Nguyệt sợ chết khϊếp, liên tục giãy giụa nhưng không thể. Toàn thân nàng đã bị Tề Triết Hoằng ghì chặt, kìm hãm mọi cử động dù nhỏ nhất của nàng.

Máu tươi từ trên y phục loang ra dòng nước, nam nhân to lớn ngửi mùi máu chỉ càng thêm hưng phấn. Hắn một tay xé rách y phục nàng, thân thể trắng nõn tuyệt đẹp hiện ra. Lớp ngụy trang trên mặt Liễu Hải Nguyệt trôi đi mất, nhưng Tề Triết Hoằng không ngạc nhiên. Hắn buông môi nàng ra, khi thân thể đã thả lỏng, một cái tát mạnh mẽ giáng xuống gương mặt hắn, đôi mắt hắn tàn nhẫn không chút tình cảm nhìn nàng.

Liễu Hải Nguyệt khóc lóc cố che đi ngọc thể, Tề Triết Hoằng lại không dễ buông tha nàng. Hắn cởi bỏ áo giáp và toàn bộ y phục đặt lên nền đất, dang tay đem nàng ghì chặt vào thân thể. Liễu Hải Nguyệt cảm nhận được thân hình của nam nhân, hạ thân hai người cọ sát, sự sợ hãi của thiếu nữ càng dâng lên cao hơn.

Thấy nàng cứng đầu không chịu nói, Tề Triết Hoằng cắn nhẹ môi nàng, liếʍ đi từng giọt nước mắt trên gương mặt xinh đẹp ấy, nói:

"Nàng còn muốn giấu bản thân không bị câm? Nàng có biết tội khi quân sẽ bị xử phạt như thế nào không?"

Liễu Hải Nguyệt nhìn chằm chằm Tề Triết Hoằng, tâm run rẩy không thôi.

"Người... Làm sao mà biết?"