Ngôi Sao Dưới Lòng Biển Sâu

Chương 3: Ngôi sao ảm đạm (3)

Rất lâu về sau, gần như tôi đã không nhớ rõ cảm giác lần đầu tiên gặp Mộ Thần, nhưng tôi vẫn nhớ rõ cảm giác lần đầu tiên gặp Khổng Nhan.

Xinh đẹp lộng lẫy là bốn từ duy nhất xuất hiện trong đầu để tôi hình dung về cô ấy, khi mà cô ấy ngồi xuống trước mặt tôi.

Sau này, tôi gặp rất nhiều người đẹp, khuôn mặt của bọn họ rất nhỏ nhắn, ngũ quan tinh tế nhưng không gây ấn tượng bằng dáng vẻ của Khổng Nhan, nên đã bị tôi lãng quên.

Cô ấy có một khuôn mặt không chút khuyết điểm, khi im lặng nhìn người khác, trong ánh mắt cũng có vô số bịn rịn và dễ thương, nhưng khí chất trên người lại rất cao quý.

Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy đã hoàn toàn bị thu phục.

Khoảnh khắc đó, bỗng nhiên tôi hiểu được Mộ Thần, hiểu được nỗi lòng của những người yêu mến Khổng Nhan.

Nhưng nói chính xác, lần đầu tiên đường đường chính chính gặp cô ấy, tôi không hề nhìn thấy khuôn mặt của cô ấy.

Đó chỉ là một bóng lưng, trong đó có thoảng thoảng mùi thuốc tiêu độc của bệnh viện, những cái thứ yếu đã bị che lấp, chỉ để lại một bóng lưng rõ ràng, kiêu ngạo và cô đơn.

Bạn trai Châu Mộ Thần của tôi là kiểu con nhà giàu điển hình.

Gia cảnh hậu đãi cho bọn họ biết hát, biết hút thuốc, biết uống rượu, biết đua xe, biết xem tạp chí thời trang, biết chơi điện tử, biết đánh bi-a, sẽ có rất nhiều cô gái thầm thương trộm nhớ.

Nhưng bọn họ sẽ không chịu ngồi im học bài, hoặc giải đề toán.

Châu Mộ Thần là một học sinh sắp tốt nghiệp của khoá này, mỗi ngày, việc quan trọng nhất của anh không phải là ôn bài, mà là nói chuyện yêu đương với cô bạn gái cũng lơ đãng việc học như mình – Trình Lạc Huân.

Nhưng thỉnh thoảng tôi cũng sẽ biểu hiện mặt hiểu chuyện của mình.

Chỉ đáng tiếc, mỗi lần vẻ mặt tôi u buồn nhắc anh đã gần tới kì thi đại học, anh đều cười hì hì phản bác tôi: “Lớp phó học tập lớp tớ giống như tên ngốc vậy. Lên lớp thì thêu tranh chữ thập cho bạn trai, thầy giáo đứng phía sau mà cậu ấy cũng không biết, tay đưa lên như bị trúng gió ấy, suýt chút nữa thì cây kim lấp lánh kia đâm vào mặt thầy. Rồi bức tranh thêu được một nửa, nhìn không ra là heo hay khỉ, đã bị thầy tịch thu mất. So với cậu ấy thì tớ đã khiêm tốn nhiều rồi.”

Một khi anh bắt đầu giở thói lưu manh thì tôi cũng hết cách.

Chỉ cần anh mỉm cười với tôi, tôi như mất hết lí trí. Dù anh nói mặt trăng hình vuông, tôi cũng phụ hoạ theo: “Đúng vậy! Mỗi góc đều rất vuông vức!”

Tôi đồng ý làm mọi chuyện cùng anh, dù không phải làm gì mà chỉ ngồi bên cạnh nhìn anh, tôi cũng thấy vô cùng vui vẻ.

Có lẽ đây là dáng vẻ ban đầu của tình yêu, không có tổn thương, không mắc nợ, không phụ lòng. Mọi thứ xấu xí nhất vẫn chưa xuất hiện, trong không khí chỉ toàn hương vị ngọt ngào. Tôi biết, mình đang yêu.

Tôi xác nhận, đó là tình yêu.

Cho đến một giây trước khi Mộ Thần nhận được cuộc điện thoại, tôi vẫn đang đắm chìm trong mộng tưởng của bản thân, cứ nghĩ rằng chỉ cần tay nắm lấy tay, bước đi, chính là tình yêu thiên trường địa cửu.

Nhưng tôi nào hay biết, sau cước điện thoại đó, cuộc đời tôi như được đổi sang trang mới.

Kể từ đó, có rất nhiều chuyện đã không còn giống như xưa nữa.

Lúc đấy Mộ Thần sử dụng điện thoại Nokia 3250, là kiểu dáng màn hình và bàn phím có thể xoay chuyển.

Lần đầu tiên tôi nhìn thấy có người sử dụng 3250, chính là anh. Khoảnh khắc vừa nhìn thấy, đầu tôi đã có một ý nghĩ bẩn thỉu, muốn chiếm nó làm của riêng.

Số điện thoại của anh, tôi có thể đọc thuộc làu làu. Nhưng lúc đấy tôi không biết rằng, ngoại trừ tôi, vẫn còn người khắc ghi mười một chữ số đó vào trong tim, thậm chí còn sớm hơn tôi rất nhiều.

Trước khi chuông điện thoại của Mộ Thần vang lên, chúng tôi còn đang ca hát ở quán karaoke, giá tiền thuê phòng ban đêm là mắc nhất.

Mà nhắc đến tiền, anh luôn bày ra dáng vẻ vô lại: “Chẳng phải tiền thôi sao, thứ anh đây có nhiều nhất chính là tiền đó.”

Mỗi lần anh nói câu đó, tôi đều cảm thấy anh hệt như những tên địa chủ của xã hội xưa, mà tôi lại giống một cô nông dân bị anh cướp về làm vợ lẽ vậy.

Chẳng bao lâu sau, tôi đã biết cảm giác của mình không sai, trong thế giới tình yêu của Châu Mộ Thần, tôi chính là một người vợ lẽ.

Lúc đấy, tôi đang mặt dày chọn bài “Mắt đỏ ửng” của Twins. Khi A Kiều vô cùng xinh đẹp xuất hiện trên màn hình lớn, tôi đã bắt ép Châu Mộ Thần thừa nhận tôi đẹp giống cô ấy. Anh liếc tôi, vừa hút thuốc vừa gật đầu: “Ừ, đều là con gái cả.”

Tôi dùng tiếng Quảng Đông bì bõm của mình hát vài ba câu. Khi lòng tôi đang cảm thấy hổ thẹn với Twins thì 3250 trên bàn rung lên.

Tôi không nhìn thấy tên người gọi đến là ai, nhưng sắc mặt Mộ Thần khi vừa nhìn thấy đã bắt đầu thay đổi. Tôi nhìn anh vừa nhấc máy nghe, vừa mở cửa phòng ra ngoài.

Một phút sau, cửa được mở ra, anh dựa vào cửa nói với tôi bằng vẻ mặt phức tạp: “Lạc Huân, tớ có chút chuyện phải đi trước, cậu tự về nhé, nhớ chú ý an toàn.”

Tôi mở miệng, còn chưa kịp gọi tên anh thì anh đã biến mất nhanh như một cơn gió. Tôi vứt micro đi, vội vàng đuổi theo, nhưng đã không còn nhìn thấy bóng dáng anh nữa.

Thực ra, tôi chỉ muốn hỏi, rốt cuộc anh có chuyện gì quan trọng, quan trọng đến nỗi vứt lại tôi một mình vào buổi đêm thế này.

Tôi mơ màng trở về phòng hát, trên màn hình vẫn là khuôn mặt xinh đẹp của A Kiều. Tôi mở miệng muốn cất tiếng hát cùng cô, nhưng giọng hát không phát ra được.

Lời bài hát đó tựa hồ như những dòng chữ được viết trên mặt nước, từng hàng từng hàng cứ thế biến mất…

Từ khuôn mặt đỏ bừng, giờ đây tôi trở thành đôi mắt đỏ ửng. Có trẻ con hơn nữa, vẫn cảm thấy tình yêu giống như giấc mộng.

Tôi chớp mắt, mắt tôi đau quá, chẳng thấy gì cả, có phải nó rất đỏ hay không…

***

Nguyên nhân nửa đêm Châu Mộ Thần bỏ chạy rất nhanh đã được phơi bày.

Ngày hôm sau, tôi mơ mơ màng màng nằm bò trên bàn học, sau tiết tự học buổi sáng, có một học sinh nam tự xưng là hotboy của Bác Quân chúng tôi, biệt hiệu “Con đường xanh của Bác Quân” chạy đến tìm tôi.

Ban đầu là vì Châu Mộ Thần đến Bác Quân tìm cậu ta đánh nhau, mà tôi lại xui xẻo quen cái tên gây tai vạ này. Với tính cách trượng nghĩa, hào hiệp thế là tôi chạy đi giảng hoà, nên mới quen biết Châu Mộ Thần, rồi mới có những chuyện lộn xộn về sau.

Do đó, khi “Con đường xanh” xuất hiện trước mặt mình, thái độ của tôi với cậu ta rất không thiện chí. Nhưng cậu ta không hề để ý, cứ đứng đấy muốn nói rồi thôi cả nửa ngày mới nặn ra được một câu: “Trình Lạc Huân, cậu quen Châu Mộ Thần thật sao?”

Tôi trợn mắt với cậu ta: “Đúng vậy, lẽ nào cậu thích cậu ấy?”

Sau khi xác nhận thân phận của tôi, vẻ mặt của cậu ta trở nên kì quái, giống như thương xót, lại giống như tiếc thương, nói chung là vẻ mặt đồng tình.

Tôi bị cậu ta nhìn vậy thì khắp người dựng hết tóc gáy: “Này này, có chuyện gì thì cậu nói đi, đừng có nhìn tớ giống như tờ không mặc nội y như thế.”

Cậu ta cạn lời, trả lại cái trợn mắt ban nãy cho tôi, sau đó nói chuyện vô cùng chân thành với tôi: “Trình Lạc Huân, cậu còn nhớ tại sao tờ và Châu Mộ Thần đánh nhau không?”

Thực ra, tôi không còn nhớ tại sao bọn họ lại đánh nhau, hai đứa con trai quần áo xộc xệch đứng ở trước cổng trường Bác Quân, liều mình đánh nhau hệt như hai tên đồ tề.

Lúc này, lòng tôi có một dự cảm không lành. Bản năng nói cho tôi biết, nếu còn tiếp tục nghe tôi sẽ chịu tổn thương. Nhưng tôi không có can đảm ngăn cản cái miệng từ khép nép chuyển sang bắt đầu tuôn một hơi của cậu ta.

“Trình Lạc Huân, hôm đó cậu ấy đến tìm tớ đánh nhau là vì một cô gái tên Khổng Nhan, cậu có biết không?”

“Tối hôm qua, cậu ấy để cậu một mình cũng vì cô gái tên Khổng Nhan đó, cậu biết không hả?”

Tôi nhìn khuôn miệng đóng mở của cậu ta, rất muốn nói cậu ta biết: “Cậu có gì thì nhanh nói ra hết đi, có rắm thì nhanh thả, đừng có nói chuyện kiểu trầm bổng như thế trước mặt tớ nữa, còn dùng câu nghi vấn để tạo cảm giác hồi hộp nữa chứ.”

Nhưng tôi không nói được gì cả, dường như đầu tôi đã bị cái tên của cô gái kia nhét đầy, tôi cảm thấy mình sắp bùng nổ rồi.

Khổng Nhan, Khổng Nhan, Khổng Nhan.

Rốt cuộc cô ấy là ai? Có quan hệ gì với Châu Mộ Thần? Liên quan gì đến tôi?

Có lẽ dáng vẻ lúc đó của tôi đã doạ chết cậu ta, sau khi hỏi xong hai câu này thì cũng không nói lảm nhãm nữa.

Cuối cùng, cậu ta đồng tình để lại một câu: “Hôm nay cậu đến phòng bệnh ở lầu bốn của bệnh viện trung ương sẽ tìm được Châu Mộ Thần.”

Tôi cười khinh thường, sao tôi phải đến đó tìm anh, bạn trai của tôi, chẳng lẽ tôi còn không tin tưởng sao.

Trước khi cậu ta rời đi, còn dùng ánh mắt đồng tình kia nhìn tôi hồi lâu, tôi làm bộ mặt khinh bỉ đáp lễ lại, đừng hòng chia rẽ quan hệ giữa tôi và Mộ Thần, chúng tôi sẽ không chia tay đâu.

Dù núi không còn xanh, trời đất hợp lại làm một, chúng tôi cũng sẽ không chia tay.

Khoảnh khắc đó, tôi vô cùng tin tưởng bản thân, cũng tin tưởng Mộ Thần.