Lâm Lang cười ra tiếng, nhìn ra được thiếu gia ở trước mặt Nguyệt Nha Nhi luôn là tính tình tốt vài phần, có lẽ là coi như muội muội mà yêu thương, tâm tư nàng thuần thiện, thật đúng là không nghĩ đến nơi khác.
"Chúng ta ngủ trong phòng công tử là để gác đêm."
"Ngươi nói đúng." Nụ cười của Ngôn Hành nhiều hơn vài phần gian trá: "Ngươi muốn ngủ trên giường La Hán này cũng được, đêm nay ngươi làm nhiệm vụ đi."
Thẩm Thanh Nguyệt từ trước đến nay nhớ ăn không nhớ đánh, nghĩ cô nam quả nữ qua đêm, nói không chừng có thể lợi dụng cơ hội bò giường, miệng đầy đáp ứng.
Không nghĩ tới, Ngôn Hành để nàng canh đêm chính là cố ý trả thù nàng, đến nửa đêm một hồi phải uống nước, lúc thì nói quá nóng, lúc lại nói có muỗi, mí mắt Thẩm Thanh Nguyệt đánh nhau rồi còn phải bắt muỗi, quạt quạt cho hắn, quạt quạt liền nằm sấp bên giường ngủ, kết cục là ngày hôm sau bị Ngôn Hành một cước đá tỉnh.
"Ngươi không muốn sống?! Nước miếng chảy vào giường của gia rồi!"
Thẩm Thanh Nguyệt dụi dụi mắt, cúi đầu nhìn chỗ mình nằm sấp, thật đúng là có một vết nước: "Nô tỳ không phải cố ý... ”
"Ngươi chính là cố ý, gia hiện tại liền lột da ngươi!" Ngôn Hành lườm nàng một cái, đứng dậy thay quần áo rửa mặt, vẫn như thường lệ đi thư viện.
Vào ban đêm, lại gọi nàng đến canh gác đêm.
Thẩm Thanh Nguyệt nếm qua khổ sở đêm qua, vội vàng xua tay từ chối: "Vết thương này của ta đã tốt hết, tự nhiên nên trở về phòng hạ nhân ngủ."
Ánh mắt Ngôn Hành híp lại.
Thiếu niên lang mặc áσ ɭóŧ màu trắng tựa vào đầu giường, vạt áo hơi mở, tóc đen rơi xuống trước người, nhìn túi da trên trời có, nhân gian không có, nhưng biểu tình kia rất có ý tứ ngươi không tới hầu hạ, gia liền sai người đánh ngươi.
Chân nàng vừa định chạy lại cứng rắn quẹo một cái, tự giác cầm lấy quạt đi vào nội thất.
Gần đây vào hạ, thời tiết càng oi bức, Thẩm Thanh Nguyệt cũng nóng không chịu nổi, trên người mặc một chiếc áo mỏng như trong suốt.
Nàng cũng không muốn quyến rũ người (mới là lạ)!
Ngôn Hành nóng bỏng lăn qua lộn lại, xoay người đối diện với chiếc yếm phấn đào dưới một chiếc áo mỏng, không khỏi đỏ mặt, mắng nàng: "Ngươi mặc cái gì vậy, có xấu hổ hay không!"
"Nóng a, gia của ta." Vẻ mặt nàng vô tội, tầm mắt lướt qua l*иg ngực cơ bắp rõ ràng của hắn: "Ngài đều nóng đến mở rộng áo ra, còn không cho phép ta mặc ít áo ngoài."
Đang nói, bên ngoài xẹt qua tia chớp, đuôi lông mày Thẩm Thanh Nguyệt nhướng lên, thật sự là ông trời làm việc tốt.
Đợi tiếng sấm vang lên, tay chân nàng trơn tru nhảy lên giường: "A a a a Lôi Công bắt yêu quái rồi! !"
Ngôn Hành bị nàng chọc cười: "Trong đầu ngươi chứa thứ gì vậy, gia thấy là Lôi công chuyên bắt tiểu tiện tỳ ngươi đo, mau xuống."
Nàng vốn ăn mặc ít, thịt mềm trước ngực chen chúc trên cánh tay hắn, khiến người ta tức giận trong lòng.
"Ta không, ta sợ hãi." Nàng đáng thương nhìn hắn: "Thiếu gia cho ta chen chúc ở góc giường một đêm đi, ở đây, nhỏ như vậy là được."
Nàng nói xong còn khoa tay múa chân một chút, thật sự là cực kỳ đáng thương.
"Lười quản ngươi, nằm thì nằm, nhưng quạt không được dừng lại!"
Mưa vẫn chưa rơi, trong phòng ngột ngạt.
Hắn nói xong nằm trở về, đang nghĩ nha hoàn này nghe lời không ít, mơ mơ màng màng sắp ngủ, bỗng nhiên cảm thấy có cái gì quấn lấy thắt lưng mình.
Xốc chăn lên nhìn, tiểu nha hoàn này không biết từ khi nào chui vào.
"Lăn xuống cho gia."
"Lại sấm sét, nô tỳ sợ hãi." Bất chấp tất cả, trước tiên bò lên người hắn, Thẩm Thanh Nguyệt cắn môi giả bộ đáng thương: "Gia, ta thật sự sợ sấm sét."
Thân thể mềm mại trong lòng, cách lớp vải mỏng như lụa, hai người dán sát vào nhau, nữ tử còn như có như không cọ vào chỗ hạ thân của mình.
Ánh mắt Ngôn Hành tối sầm lại: "Tiểu tiện tỳ, quả nhiên là muốn bò lên giường của gia?"
Thẩm Thanh Nguyệt bị vạch trần ý đồ động tác cứng đờ, đang không biết tiếp lời như thế nào, bị hắn xoay người đè ở trên giường.
"Gia như nguyện vọng của ngươi, nhưng ngươi cũng đừng si tâm vọng tưởng." Hắn nói xong, động tác cực nhanh kéo nội y cùng yếm của nàng ra: "Ngươi chính là mệnh tiện tỳ."
Đều nói nam nhân đều là trước có tìиɧ ɖu͙© sau có yêu, Thẩm Thanh Nguyệt mặc kệ hắn hiện tại nghĩ như thế nào, dù sao cũng phải làm trước mới có ngày sau.
Nàng nâng hai cái chân ngọc lên, kẹp lấy thắt lưng thiếu niên, để cho cự vật phồng lên kia đâm vào bụng mình: "Mệnh nô có đê tiện đến đâu, cũng là của thiếu gia."
Thân thể Ngôn Hành như đang dấy lên một đoàn liệt hỏa, khí huyết dồn hết vào bụng.
Trong phòng ánh nến tối tăm, chiếu vào da thịt nữ tử trắng nuốt, hai con thỏ nhỏ trước ngực lại càng trắng, hắn giơ tay bắt lấy, trong đầu hiện lên bộ dáng Trình Hiển ôm nàng.
"Ngươi chính là quyến rũ Trình Hiển như vậy?"
"Gia nói lung tung cái gì vậy." Xử nữ chưa từng bị người đυ.ng qua vô cùng mẫn cảm, bàn tay to lớn của thiếu niên vừa nắm lên đã làm cho nàng nhịn không được rêи ɾỉ, cắn môi tuyệt đối không thừa nhận chuyện hắn nói.
"Gia oan uổng ngươi?" Tay hắn dùng sức, nữ tử dưới thân rêи ɾỉ liên tục.
"Đau, gia nhẹ một chút."
"Đau chết ngươi mới tốt." Ngôn Hành hướng xuống phía dưới, giữa háng hưng phấn không thôi: "Đợi lát nữa nơi này của gia sẽ cắm vào trong thân thể ngươi, có sợ không?"
Ngôn Hành sinh ra trong thư hương thế gia, ít khi nghĩ đến chuyện tìиɧ ɖu͙© nam nữ, may mắn ngày đó biết thư phòng có bản xuân cung đồ, lặng lẽ lật xem, mới không đến mức hôm nay cái gì cũng không hiểu.
Thẩm Thanh Nguyệt sợ mới lạ, làm bộ mê mang: "Trong quần thiếu gia là thứ gì, thật cứng rắn."
"Cái gì cũng không biết còn muốn bò giường?"
Nam nhân quả nhiên đều thích như này.
Thấy mắt nàng tràn đầy "thanh thuần", bộ dáng không biết thế sự, Ngôn Hành càng nóng lòng, không kịp chờ đợi mà cởϊ qυầи áo hai người ra, sau đó lấy cái kia ra cho nàng xem.
Trái phải đều là nha hoàn, Ngôn phủ cho dù quy củ có nghiêm ngặt đến đâu, Ngôn Hành cưỡng ép cũng không phải chuyện gì lớn.
"Thấy chưa, chính là thứ này."
"Gia, đây là cái gì, thật... thật lớn." Lúc này nàng thật sự không giả vờ, Ngôn Hành phát triển vượt quá tưởng tượng của nàng, kích thước khi cứng rắn hoàn toàn đủ thoải mái: "Cái này phải cắm ở đâu."
"Đương nhiên là cắm vào chỗ này của ngươi." Ngôn Hành sờ sờ giữa hai chân nàng, ướŧ áŧ, hắn chưa từng làm qua nữ nhân, nhíu mày hỏi: "Ngươi đái dầm?"
Thẩm Thanh Nguyệt thiếu chút nữa không còn giả vờ được nữa, lăng đầu thanh chính là lăng đầu thanh (trẻ con miệng còn hôi sữa), chỉ đành tự mình nâng mông tiến về phía côn ŧᏂịŧ kia: "Ta mới không đái dầm, chính là phía dưới khó chịu, rất nhiều nước tự chảy ra."
Ngôn Hành bừng tỉnh đại ngộ: "Tiểu lãng đề tử (đồ đĩ), trách không được muốn bò lên giường của gia, đây là muốn nam nhân?"
Mặc kệ hắn nói như thế nào, Thẩm Thanh Nguyệt đã lâu không lên giường cùng nam nhân, phía dưới trống rỗng không được: "Gia, phía dưới Nguyệt Nha Nhi khó chịu, muốn gia cắm vào... ”
Nàng vừa nói xong, Ngôn Hành liền đỡ gậy thịt đâm qua: "Chỉ có cái lỗ nhỏ không có gì tốt của ngươi, còn muốn ăn côn ŧᏂịŧ của gia?"
Hắn chưa trải nhân sự, thoáng cái không thể đi vào.
Thẩm Thanh Nguyệt liền tự mình nâng thắt lưng, tiểu huyệt cắn một ngụm lêи đỉиɦ cực lớn kia, nhất thời đau ra nước mắt: "Đau quá... ”
Ngôn Hành cũng không khá hơn chỗ nào, bị nhục động nhỏ hẹp như vậy kẹp vào chỗ mẫn cảm nhất, còn không thể hoàn toàn đi vào, không khó chịu mới là lạ.
"Đau, gia không được đâm vào." Nàng lắc đầu, muốn cự tuyệt còn nghênh đón đẩy hai cái.
Ngôn Hành lập tức ưỡn thắt lưng, dươиɠ ѵậŧ căng phồng cắm cả cây vào.
"Gia càng muốn cắm vào ngươi, cắm chết ngươi."