Trans: Quân Ly
Edit: Neko
Người đàn ông cao gầy ngã phịch xuống nền bê tông, thân thể như túi vải rách co quắp vài cái, chân vừa đạp, mắt nhắm lại, máu đỏ sậm từ dưới đầu chậm rãi chảy ra.
Trong sân chó điên cuồng sủa không ngừng.
Người đàn ông đầu trọc lợi dụng sự hỗn loạn muốn chạy trốn, cảnh sát vội vàng xông tới đẩy người đàn ông xuống đất, đoạt lấy bức tranh, còng tay hắn lại.
Tô Họa vẫn bám tay trên khung cửa sổ , nhìn chằm chằm Cố Bắc Huyền nổ súng.
Kết hôn với anh được ba năm, cô không biết anh biết dùng súng và còn dùng một cách rất thuần thục.
Mới vừa rồi còn trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, súng bắn nhanh một chút, chậm một chút, nghiêng một chút, đối với cô nó đều là vết thương trí mạng.
Cố Bắc Huyền bỏ súng xuống, chân rảo bước về phía cô, ôm cô từ trên bệ cửa sổ xuống. Anh cẩn thận giúp cô xử lý vết thương trên cổ, ôm chặt cô vào trong lòng, dùng đầu ngón tay hơi mát lạnh xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô, giọng ấm áp hỏi "Sợ sao?"
Tô Họa tỉnh lại "ừ" một tiếng.
Vừa rồi cô còn tưởng là mình sắp chết, không ngờ lại thoát chết.
Tim cô đập bình bịch, tai ù đi, tiếng súng vẫn inh ỏi vang trong đầu.
Toàn bộ quá trình giống như đóng phim vậy.
Cơ thể cô sợ đến toát mồ hôi lạnh.
Bức cổ hoạ được cảnh sát thu gom cẩn thận, cho vào túi bảo vệ rồi cất vào hộp sắt.
Tô Họa phối hợp với cảnh sát để hoàn thành biên bản và lên xe Cố Bắc Huyền.
Cho tới bây giờ, chân cô còn yếu và đầu gối tê liệt.
Bóng đêm đen nhánh, con đường nhỏ hẹp.
Tài xế lái xe về thành phố.
Tô Họa bị Cố Bắc Huyền ôm vào trong ngực.
Anh vuốt sống lưng, an ủi cô "Không sao, không sao, đừng sợ."
Ngực anh rất ấm, Tô Họa theo bản năng rúc vào ngực anh, trong lòng vừa đau vừa chua xót, còn có chút ngọt.
Anh đối với cô vẫn còn chút tình nghĩa.
Thấy phản ứng của cô, Cố Bắc Huyền càng ôm cô chặt hơn, giọng nói dịu dàng ghé vào tai cô, có chút quở trách "Có chuyện sao không gọi điện thoại cho tôi?"
Cổ họng anh nghèn nghẹn, cằm dựa vào đầu cô, tay nắm eo cô, nhỏ giọng nói "Nhỡ cô xảy ra chuyện thì sao?"
Tô Họa hơi giật mình.
Lúc này, cô cảm thấy anh quan tâm đến cô nhiều hơn cô nghĩ.
Cô giơ tay, chậm rãi ôm eo anh , mặt vùi vào cổ anh. Hơi ấm của anh khiến cô cảm thấy thoải mái.
Trong lòng cô có một dòng điện ấm áp dâng trào, vành mắt cô dần dần ửng đỏ.
Đi được nửa đường, điện thoại của Cố Bắc Huyền reo.
Anh nhìn một cái rồi cúp máy.
Tô Họa trực giác đó là Sở Tỏa Tỏa gọi tới.
Không lâu sau, điện thoại của tài xế cũng vang lên.
Sau khi nghe máy hắn nói vài câu, đưa điện thoại cho Cố Bắc Huyền "Cố tổng, Sở tiểu thư gọi điện thoại."
Cố Bắc Huyền nhận lấy điện thoại di động hỏi "Có chuyện?"
Giọng nói Sở Tỏa Tỏa lộ ra nóng nảy "Anh Bắc Huyền, anh tìm được chị Tô Họa rồi sao?"
"Tìm được."
"Chắc chị ấy bị doạ sợ bị phải không? Anh cứ ở cạnh chị ấy đi, mấy ngày nay không cần tới thăm em."
Cố Bắc Huyền nhàn nhạt "Ừ" một tiếng.
Tô Họa nghe rõ ràng cuộc nói chuyện của 2 người, sự ấm áp cũng biến mất.
Không ly hôn, anh vẫn là chồng của cô, muốn chồng ở bên mình lại phải dựa vào thứ ba người bố thí, đây là làm nhục cô.
Cô nhẹ nhàng đẩy ra tay Cố Bắc Huyền ra, ngồi sang một bên.
Nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, cô thấy trong cửa kính xe là hình bóng mình và anh, cô cười lạnh.
Sự tốt đẹp vừa rồi, đều là ảo giác.
Đúng vậy, đều là ảo giác của cô.
Xe lái vào thành phố.
Tô Họa nói với Cố Bắc Huyền "Đưa tôi về nhà đi, bên bà nội nhờ anh mượn cớ giúp tôi."
Cố Bắc Huyền yên lặng chớp mắt, “Được."
Về đến nhà.
Vừa vào cửa, Tô Bội Lan ôm Tô Hoạ ôm vào trong ngực, khóc hỏi "Con gái, con có sao không?"
“Con không sao."
"Không sao là tốt, không sao là tốt, dọa chết mẹ rồi. Đều do mẹ không cẩn thận, không hiểu ý con, hôm sau mẹ mới phát hiện ra không đúng. Nhờ Bắc Huyền dẫn người đi tìm con, nếu không phải nó, không biết con sẽ gặp phải chuyện gì nữa. Mẹ chỉ có một đứa con gái là con, nếu con xảy ra chuyện mẹ biết sống thế nào?"
Tô Bội Lan bình thường hấp tấp giờ phút này khóc bù lu bù loa.
Tô Họa giơ tay lên lau nước mắt cho bà, ôn nhu nói "Mẹ đừng khóc, không phải con lành lặn trở về rồi sao?"
Một tuần sau, ban đêm.
Cố Bắc Huyền đi xã giao uống quá chén.
Trợ lý đưa anh về nhà, để anh nằm trên ghế sô pha.
Trợ lý đứng dậy đi lấy khăn lông, bỗng nghe được Cố Bắc Huyền nhắm mắt lầm bầm "Tô họa, Tô Họa, rót giúp tôi ly nước."
Trợ lý do dự vài giây, cầm lấy điện thoại gọi cho Tô Họa, nói "Thiếu phu nhân, Cố tổng uống nhiều rồi, luôn miệng gọi tên cô.”
Tô Họa mím môi không nói.
Tô Bội Lan ở bên cạnh nghe được, nói "Con đi xem một chút đi, chưa làm thủ tục ly hôn thì hai đứa vẫn là vợ chồng, đừng để mất hoà khí."
Tô Họa "dạ" một tiếng, nói qua điện thoại "Tôi sẽ tới ngay."
"Cảm ơn Thiếu phu nhân."
Trợ lý cúp điện thoại.
Rót ly nước cho Cố Bắc Huyền uống.
[Truyện chỉ được đăng tại s1apihd.com Quân Ly]
Mới vừa uống một nửa chuông cửa bỗng nhiên vang lên.
Trợ lý để ly nước trên bàn uống trà nhỏ, đứng dậy đi mở cửa.
Người bên ngoài là Sở Tỏa Tỏa mặc chiếc váy trắng thuần, trong tay xách giỏ trái cây.
Trợ lý xin lỗi nói "Sở tiểu thư, hôm nay Cố tổng uống nhiều rồi, sợ rằng không tiếp cô được."
Sở Toả Toả mỉm cười, "Không sao, tôi tới chăm sóc anh ấy luôn."
Cô ta trực tiếp bước vào, đem giỏ trái cây để trên bàn, nói với trợ lý "Anh về đi, anh Bắc Huyền giao cho tôi là được."
Trợ lý mặt đầy khó xử, "Tôi vừa gọi Thiếu phu nhân, cô ấy sắp tới..."
Sở Tỏa Tỏa khẽ mỉm cười, "Không sao, tôi biết chị Tô Hoạ, tính khí chị ấy rất tốt, sẽ không sao."
Trợ lý chần chờ chốc lát, "Vậy cũng được."
Hắn cầm chìa khóa xe rời đi.
Vòng qua cửa lớn, Sở Toả Toả đi tới ngồi xuống ghế sô pha, cầm ly trà lên cho Cố Bắc Huyền uống nước.
Chóp mũi ngửi được một mùi nước hoa quen thuộc, Cố Bắc Huyền từ từ mở mắt.
Thấy rõ Sở Toả Toả, trong mắt anh thoáng qua một tia thất vọng, đỡ ghế sô pha ngồi dậy, hỏi "Em tới đây làm gì?"
Sở Tỏa Tỏa chớp lông mi, kiều mị cười, "Quá nhớ anh nên không nhịn được tới thăm, anh sẽ không trách em chứ, anh Bắc Huyền?"
Cố Bắc Huyền khẽ nhíu mày một chút, "Uống nhiều rồi, không nói chuyện với em được, về đi."
Sở Tỏa Tỏa sửng sốt một chút, vành mắt đỏ lên, ủy khuất nói "Anh Bắc Huyền, anh vẫn chưa tha thứ cho em phải không. Em nói hết rồi, tin tức chia tay ba năm đó là mẹ em phát ra. Mẹ đưa em ra nước ngoài, tìm người hai mươi bốn giờ trông em, không để cho em liên lạc với anh. Anh có biết ba năm qua em có bao nhiêu thống khổ không? Mỗi ngày đều nhớ anh phát điên, lại không thể gặp, lâu dần rồi bị trầm cảm..."
Cô ta bụm mặt khóc rống lên.
"Anh đã tha thứ cho em, thật."
Trong mắt Cố Bắc Huyền có chút tỉnh táo, giọng nói có chút ôn hoà "Đừng khóc."
Sở Tỏa Tỏa nước mắt lưng tròng nhìn hắn, điềm đạm đáng yêu, tự trách, "Vậy anh còn đuổi em đi?"
"Anh còn chưa ly hôn, đêm hôm khuya khoắt, em ở đây không thích hợp."
Anh lấy tay dùng sức bấm chân, định dùng đau đớn để thanh tỉnh.
Sở Tỏa Tỏa thấy vậy, từ từ tới gần anh, cánh tay mềm mại để lên bả vai anh, hai mắt hàm chứa xuân thuỷ, thanh âm rất nũng nịu "Em không ngại."
Cố Bắc Huyền hất tay cô ta ra, tránh sang một bên "Anh để ý."
Trong mắt Sở Tỏa Tỏa thoáng qua vẻ thất vọng, tay đưa ra dừng giữa không trung, qua một hồi lâu mới thu lại.
Hai người bỗng nhiên không nói gì.
Không gian yên lặng…
Sở Tỏa Tỏa không chịu nổi yên lặng, ngẩng đầu đảo mắt nhìn một vòng, cuối cùng chú ý tới bức vẽ trên tường,đó là bức tranh về hoa và cây, "Trúc đồ* này là bản gốc sao?"
*trúc đồ: tranh về cây trúc
"Không phải, là Tô Họa mô phỏng lại."
"Thật sao? Vẽ thật giỏi, em còn tưởng rằng là bản gốc đó."
Sở Toả Toả ẩn ý nói “Không nghĩ tới chị Tô Họa ưu tú như vậy."
Đôi mắt Cố Bắc Huyền có chút ôn nhu, "Đúng vậy, cô ấy rất ưu tú."
"Anh Bắc Huyền ưu tú hơn, ở trong mắt em anh vĩnh viễn là người đàn ông ưu tú nhất."
Hai mắt Sở Tỏa Tỏa sáng lên nhìn chằm chằm anh, trong mắt đầy sùng bái.
Đôi mắt Cố Bắc Huyền rũ xuống , đáy mắt nhuộm tầng sương mỏng.
Ở trong lòng Tô Hoạ người đàn ông ưu tú nhất định là anh A Nghiêu của cô.
Đột nhiên, Sở Tỏa Tỏa nghe được tiếng chân ngoài cửa truyền tới, nghĩ đến trợ lý nói với cô Tô Họa sắp tới.
Con ngươi chuyển động, bắt đầu tính kế.
Cô ta đứng lên đi cầm tay Cố Bắc Huyền, giọng nói nhu hoà nhẹ nhàng "Anh Bắc Huyền, em đỡ anh về phòng ngủ nhé, chờ anh ngủ em sẽ đi."
"Không cần."
Cố Bắc Huyền giơ tay lên đẩy cô ta ra.
"Không sao, em cũng không phải là người ngoài."
"Không cần, cô về đi!"
Giọng anh bắt đầu gắt gỏng.
Nghe thấy tiếng mở khoá, Sở Tỏa Tỏa nghiêng người một cái, "ai da" một tiếng làm bộ ngã lên người anh, hai tay thuận thế ôm eo anh, đầu ngẩng lên muốn hôn anh.
Cố Bắc Huyền nắm cổ cô ta, muốn đẩy ra.
Nhưng Sở Tỏa Tỏa giống như rắn quấn chặt trên người, anh uống quá nhiều, bắp thịt vô lực, một lúc vẫn không đẩy ra được.
Tô Hoạ vừa vào nhà liền thấy Sở Tỏa Tỏa cùng Cố Bắc Huyền ôm hôn thân thiết trên sô pha!
Bàn tay ôn nhu từng vuốt ve qua eo cô giờ đang thân mật ôm cổ Sở Tỏa Tỏa!
Tô Họa như bị sét đánh, nửa người đều lạnh!