Trans: Quân Ly
Edit: Quân Ly
Khuôn mặt nhợt nhạt của Sở Tỏa Tỏa lớn chừng bàn tay, đường nét trên khuôn mặt nhìn rất giống cô.
Không thể nói chính xác trông như thế nào, nhưng chỉ trông giống nhau khi nhìn thoáng qua.
Phải nhìn hai lần mới thấy sự khác biệt.
Sở Tỏa Tỏa trông thanh tú, lông mi cong, lông mày hơi xoắn, mũi nhỏ, miệng anh đào nhỏ, các nét trên khuôn mặt có cảm giác mỏng manh như thủy tinh.
Còn Tô Họa lại trầm tĩnh lãnh đạm, cùng với sự kiên cường toát ra từ trong xương cốt.
Cho đến giờ phút này, Tô Tọa nhận ra cô đối với Cố Bắc Huyền cô chỉ là vật thế thân.
Cô tự cười nhạo chính mình.
Khó trách ba năm trước, hắn nhìn cô một cái liền đồng ý kết hôn luôn, hóa ra là vì nguyên nhân này.
"Bắc Huyền cậu đến rồi sao."
Hoa Kỳ Nhu-mẹ Sở Tỏa Tỏa cười gượng gạo chào đón họ.
Ánh mắt bà ta liếc nhìn Tô Họa không mấy thân thiện.
Cố Bắc Huyền khẽ gật đầu đáp lại.
Mẹ Sở Tỏa Tỏa đi tới trước giường bệnh, vỗ nhè nhẹ lên vai Sở Toả Tỏa một cái,
"Tỏa Tỏa, anh Bắc Huyền đến thăm con."
Sở Tỏa Tỏa từ từ mở mắt ra, ánh mắt lướt qua khuôn mặt Tô Họa, cô ta không quá ngạc nhiên, như thể đã biết rằng cả hai trông giống nhau.
Cô ta nhìn về phía Cố Bắc Huyền, nước mắt rưng rưng, yếu ớt nói
"Bắc Huyền em không tự sát, chỉ là em không ngủ được nên uống thêm mấy viên thuốc ngủ, mẹ em làm ầm lên nhất quyết không chịu nên đưa em tới bệnh viện rửa dạ dày. Đã trễ thế này, còn làm phiền anh và chị Tô Họa, thật xin lỗi."
Hoa Kỳ Nhu đỏ mắt hắng giọng
"Đó là uống vài viên sao? Con đã uống hơn nửa chai, nếu không phải mẹ phát hiện kịp thời, con đã..."
Bà ta che miệng khóc thút thít.
Cố Bắc Huyền đi tới mép giường ngồi xuống.
Anh cúi đầu nhìn Sở Tỏa Tỏa, giọng nhẹ nhàng pha chút trách móc
"Sau này không được làm chuyện ngu xuẩn như này biết chưa?"
"Vâng."
Hai mắt Sở Tỏa Tỏa ngấn lệ mông lung gật đầu một cái, dáng vẻ vừa đáng yêu vừa đáng thương.
Cố Bắc Huyền cầm khăn tay cẩn thận giúp cô ta lau nước mắt, động tác nhẹ nhàng tựa như đang lau đồ sứ quý giá nhất.
Ánh mắt nhìn cô ta ôn nhu, tràn đầy thương tiếc.
Tô Họa kinh ngạc nhìn Cố Bắc Huyền.
Kết hôn ba năm, cho tới bây giờ hắn chưa từng thương tiếc cô như vậy.
Đây có lẽ là khác biệt giữa yêu và không yêu.
Dù Sở Tỏa Tỏa bỏ anh ở thời điểm khó khăn nhất, nhưng anh vẫn yêu cô ta.
Có lẽ đối với một số đàn ông mà nói, trên thế giới trừ người mình yêu những phụ nữ khác dùng tình sâu hơn đều vô dụng.
Trong họng cô giống như mắc một cái xương cá.
Tô Họa đợi không nổi nữa,
"Mọi người từ từ trò chuyện, tôi đi trước."
Nghe vậy, Cố Bắc Huyền quay lại nhìn cô, thần sắc vô cùng nhạt nhẽo,
"Giải thích cho Tỏa Tỏa một chút rồi đi."
Tô Họa hít thở sâu một hơi, nói
"Sở tiểu thư, tôi và Bắc Huyền bởi vì không muốn đả kích bà nội nên mới...."
Cổ họng như bị chặn lại, cô không nói nữa, xoay người rời đi.
Đây là lần đầu tiên cô không nghe lời Cố Bắc Huyền.
Cũng là lần đầu tiên cô mất bình tĩnh trước mặt anh.
Chờ cửa đóng lại, Sở Tỏa Tỏa nói với Cố Bắc Huyền
"Anh Bắc Huyền, anh mau đuổi theo Tô Họa đi, hình như chị ấy tức giận."
Cố Bắc Huyền yên lặng chớp mắt,
"Không sao, cô ấy sẽ không tức giận."
"Vậy tính khí chị ấy thật tốt."
Sở Tỏa Tỏa khẽ nói
"Không nghĩ tới chị Tô Họa khí chất tốt như vậy, dịu dàng duyên dáng, tự nhiên và hào phóng, một chút cũng không giống người xuất thân từ thôn nhỏ, em còn tưởng rằng chị ấy không xứng với anh."
Cố Bắc Huyền nghe có chút không thoải mái,
"Cô ấy mặc dù lớn lên ở thôn nhỏ nhưng mẹ và bà ngoại đều làm nghề giáo, ông ngoại trước khi về hưu là người tu bổ cổ họa có tiếng xa gần, cũng coi là thư hương môn đệ."
"Khó trách."
Hai người bỗng nhiên không phản đối.
An tĩnh một hồi.
Sở Tỏa Tỏa dè dặt dò xét,
"Chị Tô Họa xinh đẹp, tính khí lại tốt như vậy, anh nhất định rất yêu chị ấy phải không?"
Cố Bắc Huyền đang nhìn điện thoại di động, hơi thất thần, nghe được tiêng cô ta liền ngẩng đầu, hỏi
"Em vừa nói cái gì?"
Khuôn mặt Sở Tỏa Tỏa thoáng qua vẻ thất vọng,
"Anh Bắc Huyền, hay là anh đưa chị ấy về đi. Đêm hôm khuya khoắt một cô gái ra cửa không an toàn."
Cố Bắc Huyền đứng lên,
"Anh đưa cô ấy về sẽ quay lại thăm em."
Sở Tỏa Tỏa ôn nhu nói
"Mau đi đi."
Cố Bắc Huyền đứng dậy rời đi.
Nhìn bóng lưng hắn, ánh mắt Sở Tỏa Tỏa tối sầm.
Chờ hắn đi xa, mẹ cô ta giận trách
"Đứa nhỏ này, thật vất vả mới kêu được người tới, sao lại để hắn đi chứ?"
Sở Tỏa Tỏa cau mày,
"Mẹ không thấy anh Bắc Huyền không yên tâm sao? Người ở chỗ này, nhưng lo lắng cho Tô Họa kia, còn không bằng thuận theo ý anh ấy. Nhỡ đâu người đàn bà kia xảy ra chuyện gì trên đường anh ấy sẽ tự trách, nói không chừng còn trách con."
Bà ta chép miệng một cái,
"Con bé này, tuổi không lớn, nhưng tâm cơ còn nhiều hơn mẹ."
[Truyện chỉ được đăng trên s1apihd.com Quân Ly]
Chờ Cố Bắc Huyền tìm được Tô Họa, cô đã đi đến cửa chính bệnh viện.
Dáng người mảnh khảnh thẳng tắp trong gió đêm mờ mờ ảo ảo xinh đẹp như cành trúc trong bức tranh thủy mặc*.
(*): là một loại tranh hội họa khởi nguồn từ Trung Quốc. "Thủy" (水) là nước, "mặc" (墨) là mực nên tranh thủy mặc chủ yếu chỉ là mực mài ra, pha với nước, rồi dùng bút lông vẽ trên giấy hoặc lụa nên về sắc thái chỉ có hai màu trắng đen. (theo wikipedia)
Cố Bắc Huyền nhanh chóng bước đi đuổi kịp cô.
Hai người không nói lời nào, cứ như vậy sóng vai đi, yên lặng như đêm đen.
Ra cửa.
Tô Họa rẽ sang phải đi tới ven đường chờ taxi.
Cố Bắc Huyền kéo cổ tay cô đi tới bãi đậu xe.
Lên xe.
Cố Bắc Huyền mở túi lấy ra một tấm thẻ nhét vào túi áo Tô Họa,
"Tối nay thái độ của tôi không tốt, đây là một chút bồi thường, mật mã là sinh nhật cô."
Tô Họa cảm thấy có chút nhục nhã.
Ở trong mắt hắn, cô là người tùy tiện dùng tiền là dỗ được, anh ngay cả một câu dỗ dành cũng không nói. Anh chỉ biết dỗ Sở Tỏa Tỏa.
Nhét tay vào túi, Tô Họa lấy thẻ ra.
Cố Bắc Huyền đè tay cô lại không cho kháng cự,
"Cầm. Trừ tiền, tôi cũng không thể cho cô cái gì khác."
Trong lòng Tô Họa giống như đấm vào bao cát khiến cô cảm thấy khó chịu.
Thứ cô muốn cho tới bây giờ không phải là tiền của anh!
Đi được nửa đường.
Cố Bắc Huyền nhận được điện thoại của Cố lão phu nhân
"Hai đứa coi lời ta như gió thoảng bên tai sao? Lập tức trở lại cho ta."
"Bọn cháu sắp về rồi."
Cố Bắc Huyền lãnh đạm nói xong cúp điện thoại.
Trở lại nhà Cố gia.
Hai người vừa vào cửa liền thấy Cố lão phu nhân tê liệt ngồi trên ghế sô pha, sắc mặt tái nhợt nhưng đôi mắt sáng ngời khi thấy hai người họ.
Bà duỗi tay về phía Cố Bắc Huyền,
"Đưa điện thoại cho ta."
Cố Bắc Huyền lấy điện thoại ra đưa cho bà.
Cố lão phu nhân tìm được số của Sở Tỏa Tỏa liền bấm gọi.
Sau bên kia nghe máy.
Bà hết sức nghiêm nghị nói
"Sở tiểu thư, Bắc Huyền nhà chúng tôi là người đã có gia đình, xin cô tự trọng một chút, không có chuyện gì thì đừng gọi cho nó! Nếu đã chia tay ba năm rồi thì kết thúc đi, càng không nên có bất kỳ mộng tưởng hão huyền nào với Bắc Huyền nhà chúng tôi!"
Không đợi Sở Tỏa Tỏa trả lời, bà tắt điện thoại ném lên bàn. Cố Bắc Huyền cau mày,
"Tỏa Tỏa bị trầm cảm nghiêm trọng, không chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ."
Cố lão phu nhân cười nhạt,
"Cho dù cô ta bị ung thu cũng không liên quan tới cháu, người cháu nên quan tâm là vợ cháu đang đứng cạnh kìa!"
Ánh mắt Cố Bắc Huyền tối sầm,
"Bà nội, bà...."
Cố lão phu nhân che miệng kịch liệt ho khan.
Tô Họa vội vàng đi tới đỡ bà đứng lên.
Đưa bà về giường nằm, trấn an bà xong Tô Họa trở về giường nằm.
Thấy Cố Bắc Huyền mới vừa nói chuyện điện thoại xong, đang đặt điện thoại lên tủ trên đầu giường.
Đại khái là dỗ Sở Tỏa Tỏa.
Tô Họa lặng lẽ đi tới ghế sô pha phòng khách, cầm một cái gối ôm đặt bên kia giường.
Lại từ trong tủ treo quần áo lấy ra hai cái chăn, mỗi người một cái.
Cô cởϊ áσ khoác ra, vén chăn lên vào.
Đã ba giờ sáng, cô rất mệt, đầu óc mơ hồ, cái gì cũng không suy nghĩ mà chỉ buồn ngủ.
Đầu nằm xuống gối cô liền ngủ luôn.
Ngủ một giấc đến mặt trời lên.
Vừa mở mắt, Tô Họa bất ngờ không kịp đề phòng thấy một khuôn mặt tuấn mỹ như điêu khắc, đôi mắt hạ xuống nhìn cô.
Hai người cách gần như vậy, gần đến hô hấp cũng nghe thấy.
Hơi thở của anh lướt qua trán cô....
Mà cả người cô vùi ở trong ngực anh, đôi chân mảnh khảnh vắt ngang eo, tay cũng ôm chặt anh, tư thế thân mật khó tả.
Không khí cũng trở nên khô nóng.
Tô Họa như chạm phải điện, vội vàng buông eo anh, lăn một vòng từ trong ngực anh sang bên kia.
Cô oán giận nói:
"Tại sao tôi lại ôm anh?"