Đã hai ba ngày trôi qua trong yên bình. Trần Minh cứ đi học rồi về nhà, bởi mấy nay không có nhiệm vụ gì mới. Cậu cũng thoải sức chơi bời tận hưởng cảm giác làm người giàu.
Hiện tại là buổi trưa, cậu đang trong phòng chơi game. Vừa bấm nút bắt đầu vô trận mới thì cái hệ thống củ chuối lại lên tiếng.
[Tinh, phát động nhiệm vụ: Hãy mặc nữ trang đi dạo phố mua sắm.]
[Phần thưởng: 500 linh đồng.]
“... Mẹ mày, không thấy tao vừa bấm vào trận à.”
“Ký chủ có thể chơi xong rồi đi làm nhiệm vụ sau mà.”
“Ồ cũng đúng. Nhiệm vụ không giới hạn thời gian à?”
“Vâng, bình thường nhiệm vụ không giới hạn thời gian, hay bắt buộc. Chỉ có 1 số nhiệm vụ sẽ giới hạn thời gian.”
Trần Mình vừa chơi game vừa suy nghĩ. Hệ thống 274 nói vậy nghĩa là sẽ có nhiệm vụ bắt buộc nhỉ? Hy vọng nó không phải nhiệm vụ gì kì lạ.
Cậu sực nhớ đến một vấn đề cũng quan trọng nên hỏi hệ thống luôn.
“Ê mày. Khi nào tao mới rời khỏi thế giới này?”
“Khi cốt truyện kết thúc hoặc ký chủ chết.”
“Nói vậy là tao tự tử cũng sang thế giới tiếp theo được hả mậy?”
“Nếu ký chủ làm vậy thì sẽ bị trừ linh đồng tương ứng. Linh đồng bị âm quá nhiều thì linh hồn cậu sẽ tan biến, không thể vào dòng luân hồi nữa.”
“Ò hiểu rồi.”
Trần Minh hỏi cho biết chứ cậu không định tự tử. Đang yên đang lành làm vậy chi.
Chơi xong ván game thì cậu xách mông đứng dậy đi thay đồ. Rồi ra ngoài nhờ chú tài xế chở đến ngã tư đường.
Sau đó Trần Minh đi bộ đến căn nhà mà cậu đã mua để chứa đống đồ nữ kia.
Trước khi mở cửa nhà, cậu có nhìn xung quanh để xác định không có người rồi mới vào trong. Tính cậu khá cẩn thận, chủ yếu là sĩ diện, lỡ bị phát hiện làm trap thì nhục thôi rồi.
Nhà có một phòng khách, một phòng bếp và hai phòng ngủ. Rất tiện nghi, mặc dù cậu không dùng nhiều.
Vài ngày chưa đến đây nên có bụi rồi. Cậu xắn tay áo lên và cầm chổi quét một lượt. Trần Minh là người cầu toàn nên nhìn bụi khá ngứa mắt.
Dọn dẹp nhà xong thì cậu mới đi vào phòng lựa đồ mặc để đi mua sắm. Hay mấy đứa con gái còn gọi là đi shopping.
Cậu bước vào phòng ngủ rồi nhìn đống đồ vừa mới mua vài ngày trước. Vẫn còn trong thùng hàng được giao chưa mở. Thế là cậu lại xắn tay áo lên mở từng cái ra rồi xếp từng loại vào tủ quần áo.
Làm xong thì cũng mệt vải ra nên cậu hớp một ly nước lạnh cho mát. Xong xuôi mới bắt đầu lựa đồ phối để lát mặc.
Cũng chưa có kinh nghiệm nên Trần Minh lên mạng tra cách phối đồ của con gái. Sau một hồi loay hoay thì cậu cũng lựa xong và mặc đồ vào.
Nhìn vào gương thì thấy rõ một người khá trung tính, mặc váy dài qua đầu gối và mặc áo thun ngắn tay lở. Da trắng còn tay chân khá thon, nhưng vẫn to so với con gái. Dù chưa đội tóc giả nhưng cậu vẫn xinh xắn. Nói thật là bản thân cậu nhìn cũng không ra đây là nam hay nữ.
Mặc đồ xong thì đến chuyên mục trang điểm, cái này cậu chưa làm lần nào nên vẫn lên mạng tra. Sau một hồi mày mò trang điểm thì cậu nhìn lại bản thân mình trong gương.
“Vãic xấu vỗn lài.”
2 mắt tím nhìn như bị ai đánh qua, má hồng quá độ nhìn giống mới bị tát xong. Có vẻ Trần Minh không có thiên phú trang điểm. Cậu ngậm ngùi dùng khăn tẩy trang bôi hết.
Bôi xong nhìn mặt còn đẹp hơn, nên cậu quyết định vác mặt mọc đi ra ngoài luôn. Đội thêm tóc giả cẩn thận rồi cậu cầm lấy túi xách bước ra khỏi phòng.
Cậu cẩn thận nhìn ra cửa sổ để phòng ngừa có người ở ngoài nhìn thấy. Sau khi xác nhận xong thì cậu mới đi ra ngoài bằng cửa sau.
==========Tua========
Trước mặt Trần Minh là trung tâm mua sắm lớn nhất của thành phố. Nó ở gần đây nên cậu sẵn tiện đến chỗ này luôn.
Theo cậu nhớ thì đây là đất diễn của nhiều người trong cốt truyện. Nó theo motip nữ chính mua đồ xong gặp nữ tám, rồi nam chính đi theo nhảy ra bảo vệ, bla bla...
Mà thôi kệ, liên quan gì đến cậu. Cậu chỉ muốn đi vài vòng mua đại mấy món cho xong nhiệm vụ nhanh còn về. Mặc váy ngại muốn chết mà cậu phải gồng gánh tâm hồn thẳng nam đây nè.
Đi vào trong cậu để ý có khá nhiều người nhìn mình, mắc gì nhìn dữ vậy trời? Cậu không biết tại sao luôn, hay tại cậu xinh?
“Mong ký chủ bớt tự luyến.”
“Im mày, không ai mượn mày lên tiếng.”
“Không cho nói thì thôi.”
“Hừ... Ủa mẹ, mày lại đọc suy nghĩ của tao à?”
“Làm gì có. Tui áp dụng theo sách ‹1001 diễn biến tâm lý› đó ký chủ.”
“Nữa hả, sách kiểu gì mà đoán trúng hoài vậy.”
“Để tối tui chuyển cho ký chủ xem nha. Biết thêm kiến thức để thuận tiện làm nhiệm vụ hơn.”
“Cũng được, cảm ơn mày.”
Trần Minh vừa tám nhảm với hệ thống trong đầu, vừa mua mấy cái áo mới nhìn thời trang và đẹp mắt.
Ở ngoài này đồ vẫn rẻ nên cậu bước sang khu bên trong có đồ mắc để mua thêm. Tại sao à? Tại cậu đang là người giàu nên muốn xõa tẹt ga chơi bời. Tất nhiên là cậu không phải kiểu người bỏ tiền vô nghĩa, cậu muốn trải nghiệm cảm giác mua đồ không cần nhìn giá thôi.
Xu cà na là Trần Minh vừa bước vào trong đã thấy người quen. Cậu chưa kịp quay đầu rời đi thì người đó đã thấy và gọi cậu lại.
“Minh Thu. Lại gặp nhau rồi.”