Hồ Sơ Thần Côn

Chương 70: Dưỡng thương

Edit: jena

Cuối cùng, Hứa Du Kỳ cũng không thể tự mình quay về biệt thự, chỉ đi được ba phần tư lộ trình đã kiệt sức. Cát Thiệu theo sát phía sau luôn chú ý đến trạng huống của cậu, ngay lúc này tiến lên bế ngang cậu lên, đi nhanh về phía trước.

Trước khi đến đây, Dạ Huyên cũng đã chuẩn bị sẵn thuốc men, dụng cụ y tế cần thiết, thứ gì cũng có, cũng không biết là có dự đoán trước được tình huống này hay không. Cát Thiệu không kịp suy nghĩ, chỉ muốn nhanh chóng ôm Hứa Du Kỳ vào trong nhà.

Những người bên bờ biển lục tục dìu những người bị thương quay về. Ý thức của Hứa Du Kỳ đã sớm mơ hồ, được cẩn thận ôm vào phòng dưỡng thương. Chuyện ngày hôm đó nhanh chóng lan truyền ra xa, ai nấy đều tranh luận kịch liệt về thực lực thật của quái thai nhà họ Hứa.

"Chắc chắn không thể nào được, chúng tôi đã ở chung với thằng nhóc đó hơn mười năm nay, đương nhiên chúng tôi cũng biết sức của nó tới đâu chứ." Một người họ Hứa nào đó nói.

"Nhưng hôm đó anh cũng ở hiện trường, vậy giải thích sao đây?"

"Cái này..."

Mọi người rơi vào trầm tư, một lát sau thì có người thử hỏi: "Hay là do ngài Thủy Kỳ Lân? Lúc đó ngài ấy cũng ở đó, cho nên Hứa Du Kỳ mới có thể chống đỡ được?"

Mọi người sôi nổi gật đầu đồng ý: "Đúng vậy, đúng vậy, khả năng này rất lớn."

Một người lại hỏi: "Nhưng chiêu thức cuối cùng mà cậu ta dùng là gì?"

"Ngốc, cậu ta thân với Cát Thiệu như thế, học được một, hai chiêu thức từ chỗ Cát Thiệu thì có gì là lạ?"

"Ồ, đúng nhỉ." Mọi người cảm thấy mọi chuyện đã sáng tỏ: "Vậy thì dễ hiểu rồi, quả nhiên cậu Cát mạnh nhất, chỉ cần một chiêu đã có thể đánh thắng tên Nhật Bản kia."

"Đúng thế, không sai, là cậu Cát..."

Mọi người đang nói bỗng nhiên nhớ ra gì đó, âm thanh từ từ giảm nhỏ rồi biến mất, sau đó có một người yếu ớt hỏi: "Nếu cậu Cát dạy chúng ta... chúng ta có học nổi không?"

—— Chiêu thức này quá phức tạp, ngay cả người giỏi nhất của hiệp hội mất ba ngày ba đêm cũng không lĩnh hội được, bọn họ có học nổi không?

"..."

Âm thanh suy yếu kia lại tiếp tục vang lên: "Hơn nữa, nếu tôi nhớ không lầm thì hôm đó Hứa Du Kỳ còn không dùng bùa, trực tiếp kết ấn trên không, làm sao mà làm được?"

"..."

Mọi người hoàn toàn im lặng.

Tóm lại, dù kết quả của buổi thảo luận là gì đi chăng nữa, mọi người đều cảm thấy rằng địa vị của Hứa Du Kỳ đã chuyển biến. Nếu không phải ngài chủ nhiệm dặn dò chỉ được vài người đến thăm thì bọn họ đã gấp không chờ nổi muốn đè cậu ra giường, cầm dao phẫu thuật mổ xẻ từ trong ra ngoài để nghiên cứu tỉ mỉ, rốt cuộc Hứa Du Kỳ đã làm như thế nào? Trên người có chứa cơ quan hay là có siêu năng lực?

Hứa Du Kỳ hiển nhiên không biết bây giờ tên tuổi của mình đã trở thành đề tài bàn tán ở mọi ngơi, chỉ ngoan ngoãn nằm trên giường dưỡng thương, thuận tiện... để người khác để xem miễn phí.

"Chậc chậc, mới không gặp em mấy ngày mà em đã tàn thế này rồi ư?" Nam Phụng ngồi bên mép giường vuốt ve mặt cậu, từ từ nói: "Nhìn này, mặt mũi trắng bệch, đáng thương chưa, không phải em mạnh lắm à?"

Hứa Du Kỳ không khỏi trợn trắng mắt, thứ nhất, cậu không được phát động toàn bộ linh lực, thứ hai, không có thân thủ như kiếp trước, thứ ba, không có vũ khí trong tay, cậu có thể làm gì được?

Nam Phụng dường như không thấy sự bất mãn của cậu, cười hỏi: "Có muốn tôi báo thù cho em không?"

"Không cần." Hứa Du Kỳ thấp giọng đáp, hất bàn tay trên mặt mình ra: "Tôi có thể tự mình ứng phó."

"Chà, vậy thì được." Nam Phụng nói xong, tay lại mò lên mặt thiếu niên, nhéo hai cái.

Hứa Du Kỳ cảm thấy thật bất đắc dĩ, dứt khoát nhắm mắt lại không thèm để ý nữa. Nam Phụng cúi đầu nhìn chằm chằm mặt cậu, người này vì mất máu quá nhiều nên mặt mũi trắng bệch, hơi nhíu mày, nửa thân trên không mặc gì, vải trắng quấn quanh người nhiễm một tầng máu nhàn nhạt, giữa sự yếu ớt nổi bật mỗi sự diễm lệ khó tả.

Thật xinh đẹp... Nam Phụng rũ mắt, quả nhiên hắn rất thích người này, đáng tiếc là không chiếm được tiện nghi.

Hứa Du Kỳ cảm nhận được tầm mắt của hắn, mở mắt nhìn, lập tức co rụt người lại, bĩu môi: "Nam Phụng, anh một vừa hai phải thôi."

Nam Phụng thấp giọng cười, nắm cằm cậu, cúi người qua: "Có khi nào em thấy tôi biết tiết chế chưa?"

Biểu tình của Hứa Du Kỳ vẫn như cũ, nhìn thẳng vào mắt hắn: "Anh chỉ có chút tiếc hận và không cam lòng, nhưng những thứ này cũng sẽ không khiến anh động lòng, tôi nói đúng không?"

Nam Phụng nhìn sự giảo hoạt trong đáy mắt của cậu, nụ cười càng thêm sâu: "Kỳ, em luôn rất thông minh."

"Nếu tôi nói đúng..." Hứa Du Kỳ nghiêng đầu: "Vậy thì anh thả tay ra."

"Không." Nam Phụng tăng lực đạo, ngón cái vuốt ve cánh môi thiếu niên trêu đùa: "Em cũng nói rằng tôi không cam lòng, tôi nhân cơ hội này chiếm chút tiện nghi của em hẳn là không sao đúng không?"

Có sao! Hứa Du Kỳ vừa muốn nói liền thấy người này kề môi sát lại gần. Nam Phụng là một tên ong bướm lão làng, hoàn toàn không có liêm sỉ, chỉ là một hành động vui đùa cũng mang theo hương vị tìиɧ ɖu͙©. Hai người dựa vào nhau gần như vậy, thậm chí Hứa Du Kỳ còn có thể nhìn thấy rõ ràng sự biến hóa rất nhỏ trong đáy mắt của đối phương, cậu cả kinh, vừa vươn tay đẩy ra lại thấy sắc mặt người này khẽ biến, tìиɧ ɖu͙© trong đáy mắt liền biến mất không còn tăm hơi.

Ha? Hứa Du Kỳ nhướng mày, cửa phòng cửa bật mở, Cát Thiệu và Dạ Huyên cùng bước vào, nhìn thấy tư thế của hai người trên giường thì hơi dừng lại, Cát Thiệu không nói gì, lập tức đẩy Nam Phụng qua một bên, chuyên tâm đổi thuốc cho Hứa Du Kỳ.

Dạ Huyên tặc lưỡi bước đến, ánh mắt đảo quanh người bọn họ, cuối cùng nhìn về phía Nam Phụng. Hứa Du Kỳ cũng nhìn chằm chằm Nam Phụng, thấy sắc mặt hắn không vui thì tò mò hỏi Dạ Huyên: "Anh ta bị sao vậy?" Đường đường là ngài Chu Tước trăng hoa tuyết nguyệt, thế mà cũng có ngày kiềm chế bản thân được à?

Dạ Huyên bật cười: "Chà, bụng của cậu ta bị người nào đó ở Ma giới hạ pháp ấn, không được động tình, nếu không..."

"Câm miệng!" Nam Phụng thấp giọng quát, trong giọng nói còn có ý vị nghiến răng nghiến lợ. Hắn nói xong liền hậm hực quay đầu rời đi, hiển nhiên bị đả kích lớn vì chuyện vừa rồi.

Hứa Du Kỳ nhìn Dạ Huyên, người nọ đáp: "Người nào đó nói nếu không quản được Phượng Hoàng chip chip thì chỉ để người đó quản cho, chuyện là như vậy."

Hứa Du Kỳ ngạc nhiên, sau đó bật cười: "Tôi hiểu rồi, lúc trước anh ta chịu vào đội đặc nhiệm là vì tôi à?"

"Cậu thì là điều kiện đi kèm." Dạ Huyên cười đáp: "Cậu ta muốn tôi giải trừ pháp ấn."

"Ông không làm được?"

"Người hạ pháp ấn đã suy xét đến những gì tôi suy xét, đương nhiên là tôi không giải được, nhưng tôi có thể giúp cậu ta che giấu một chút, tránh bị người nào đó tìm tới cửa." Dạ Huyên nhàn nhã nhún vai: "Nhưng phạm vi có hạn, cậu ta chỉ có thể đợi ở đây."

Hứa Du Kỳ run rẩy khóe miệng: "Cho nên anh ta chỉ có thể tìm tôi chơi?"

"Ở đây chỉ có cậu quen cậu ta, cậu ta không tìm cậu thì tìm ai?" Dạ Huyên tủm tỉm cười nói: "Nhưng qua hôm nay thì có lẽ cậu ta sẽ không tìm cậu trong thời gian dài rồi, quá mất mặt."

Hứa Du Kỳ trợn mắt: "Anh ta mà còn để ý đến chuyện mất mặt?"

Dạ Huyên chậm rãi đáp: "Đối với đàn ông thì có một vài thứ không thể để mất mặt được" Hắn nói xong thì nhìn Cát Thiệu: "Tôi đi đây, hai người nói chuyện với nhau đi."

Cửa phòng ngủ đóng lại, xung quanh vô cùng yên tĩnh, Hứa Du Kỳ nhìn Cát Thiệu, đối phương vẫn chăm chú đổi thuốc cho cậu, đần cũng không ngẩng lên.

Hứa Du Kỳ thử hỏi: "Tiểu Bạch?"

Cát Thiệu "ừm" một tiếng, nhàn nhạt hỏi: "Làm sao?"

"Chà, không có gì..." Hứa Du Kỳ giật giật khóe miệng, sau chuyện lần trước, thái độ của con mèo bự nhà cậu vẫn cứ không nóng không lạnh, làm cho cậu kinh hồn táng đảm không thôi. Cậu im lặng một chút, đáng thương nói: "Tiểu Bạch à, nhẹ chút..."

Vì vậy Cát Thiệu nhẹ nhàng hơn.

Hứa Du Kỳ đau rát đến hít khí: "Nhẹ chút..."

Cát Thiệu dừng lại nhìn cậu, Hứa Du Kỳ cố gắng nở nụ cười với hắn, móng vuốt run run rẩy rẩy đặt lên tay hắn: "Tiểu Bạch ơi..."

Cát Thiệu nhìn cậu một lúc lâu, cho đến khi nụ cười của người nào đó không thể giữ nổi nữa thì mới bất đắc dĩ thở dài. Hứa Du Kỳ nhanh chóng hứa hẹn: "Em hứa với anh, lần sau em sẽ không làm bậy nữa."

"Lần trước em cũng nói như vậy."

"..." Hứa Du Kỳ giả ngu: "Thật à?"

"Có ngày anh sẽ bị em làm cho tức chết." Cát Thiệu quấn vòng băng gạc cuối cùng, thắt một cái nút, hắn cố ý dùng sức, Hứa Du Kỳ phải hít hà một hơi.

"Không tệ, vẫn còn biết đau." Cát Thiệu khen, dọn dẹp lại dụng cụ, nhìn bộ dạng đáng thương của người nào đó, do dự một chút rồi cũng xoa đầu người ta.

Hứa Du Kỳ nghiêng người về trước cọ cọ, Cát Thiệu thuận tay ôm cậu vào lòng, nhìn băng gạc lại thấm máu, suy nghĩ trôi xa, thấp giọng nói: "Kiếp trước chỉ có thể nhìn em tự mình xử lý vết thương, vết thương cũ còn chưa lành lại xuất hiện thêm vết thương mới, lúc đó anh chỉ muốn nhanh chóng hóa hình."

Hứa Du Kỳ vui vẻ hỏi: "Sau khi hóa hình anh sẽ giúp em băng bó ư?"

"Không." Cát Thiệu nhìn chằm chằm cậu: "Anh muốn sau khi hóa hình sẽ đánh em bất tỉnh rồi nhốt lại, tránh cho em lao ra ngoài tìm chết."

"..."

Cát Thiệu xoa bóp mặt cậu, cúi đầu hôn môi: "Kỳ, tốt nhất em đừng có làm bậy nữa."

"..." Hứa Du Kỳ nói: "Nhưng tên Thổ Ngự Môn Nguyên Chí kia..."

"Để anh."

"... Thôi được rồi." Hứa Du Kỳ nói, im lặng một chút lại nói tiếp: "Thanh kiếm đó là thần khí, tuy em không biết tên gọi cụ thể là gì nhưng rất mạnh, em cảm thấy..."

Cát Thiệu híp mắt.

Hứa Du Kỳ ho khan một tiếng: "Em cảm thấy anh nên cẩn thận một chút.

"Anh biết rõ."

"Được rồi, được rồi... Em..."

Cát Thiệu nhìn người nào đó lại muốn tìm một lý do kỳ quái khác thì cúi người xuống: "Kỳ, anh cảm thấy em nên nghỉ ngơi đi, hay là anh nghỉ ngơi với em? Nhỉ?"

"..." Hứa Du Kỳ chỉ có thể im lặng nằm xuống giường. Con mèo bự nhà cậu dữ, dữ quá...

Cát Thiệu hài lòng rời đi.

Trại huấn luyện vẫn tiếp tục như cũ, vì Hứa Du Kỳ bị thương nên không cần tham gia, cả ngày ăn ngon uống tốt, còn có thể chơi với Tiểu Bạch, cuộc sống rất thích ý. Đương nhiên, nếu con mèo bự đừng nhân cơ hội đè cậu xuống giường ăn sạch sẽ nữa thì sẽ tốt hơn.

Hôm nay Cát Thiệu lại đổi thuốc cho cậu, nhìn miệng vết thương trên da: "Không cần quấn băng nữa, đã khỏi rồi."

"Anh vẫn cứ quấn đi." Hứa Du Kỳ nói: "Em muốn nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa."

Cát Thiệu bất đắc dĩ: "Vết thương của em chỉ cần nghỉ ngơi một tuần là đã khỏi rồi, em đã nằm trên giường hơn một tháng."

"Còn chuyện khác nữa." Hứa Du Kỳ không dao động: "Em chưa muốn xuất đầu lộ diện."

Cát Thiệu nắn bóp cánh tay đầy thịt của cậu: "Ngoại trừ ra ban công phơi nắng thì cả ngày em chỉ nằm trên giường. Kỳ, cứ thế này thì em sẽ tàn phế."

Hứa Du Kỳ tự nguyện sa ngã: "Không sao, dù sao em cũng không cần phải giải quyết Thổ Ngự Môn Nguyên Chí."

Cát Thiệu suy nghĩ một chút, gật đầu: "Đúng, em vẫn nên tàn phế đi."

"..."

Cát Thiệu sung sướиɠ bắt đầu dọn dẹp đồ đạc, Hứa Du Kỳ ở một bên nhìn, im lặng một chút rồi nói: "Tiểu Bạch."

"Anh ta vẫn không tới." Cát Thiệu biết cậu muốn hỏi gì nên trả lời ngay.

Hứa Du Kỳ thấp giọng "ừ" một tiếng, tiếp tục làm tổ trên giường, không khỏi nhíu mày.

Sau khi trại huấn luyện dời đến bên bờ biển, Lăng Huyền vẫn chưa hề xuất hiện, giống như đã biến mất, người đàn ông này suy nghĩ gì cậu không hiểu nổi.

Nhưng dù vậy cậu biết đối phương chắc chắn sẽ không quay về Thủy Trần Cư. Cát Thiệu liếc cậu một cái: "Sớm muộn gì anh ta cũng sẽ xuất hiện."

Hứa Du Kỳ thở dài: "Em biết rồi."

Cát Thiệu xoa đầu cậu: "Có muốn ra ngoài đi dạo không?"

Hứa Du Kỳ quay đầu: "Không muốn."

"..."

Thời gian lại trôi, chờ đến khi Hứa Du Kỳ đã chịu đi ra ngoài thì vẫn không gặp Lăng Huyền, mà cậu lại nhận được một lá thư tuyên chiến.

—— Thư tuyên chiến từ Thổ Ngự Môn Nguyên Chí.