Edit: jena
Hôm nay gió biển nhè nhẹ, sóng biển rào rạt va đập vào đá ngầm, ngoài ra không gian chìm trong tĩnh mịch, do lo lắng nên Hứa Du Kỳ hoàn toàn không nghe nổi cả tiếng vui đùa cách đó không xa.
Người trước mặt vẫn chưa nói hay chưa làm gì nhưng cậu có thể cảm nhận được rằng đối phương có một khí thế hoang dã, kinh nghiệm chiến đấu từ kiếp trước đã giúp cậu thấy rõ người này tuy không bằng thần tộc nhưng lại nguy hiểm hơn gấp mấy lần so với người bình thường, bây giờ cậu không thể dùng toàn bộ linh lực, không thể không đề phòng.
Đậu Tử nhìn thái độ của A Kỳ, lại nhớ đến cách gọi khi nãy của cậu thì thấp giọng hỏi: "Người này đi chung với nhóm người Nhật Bản lần trước ư?"
Hứa Du Kỳ gật đầu, chăm chú nhìn người trước mặt.
Thổ Ngự Môn nguyên chí vẫn mặc một bộ quần áo bó sát màu đen, y phụng mệnh đi tìm Đậu Tử, tìm cơ hội bắt Đậu Tử làm con tin uy hϊếp Thủy Kỳ Lân, không ngờ đến đây lại có thể gặp được người này.
Người này có một sức hấp dẫn lạ kỳ, sẽ khiến cho người khác không tự chủ được mà nhìn ngắm cậu, không thể dời mắt.
Ánh sáng người này che giấu quá chói lóa, khiến y nhịn không được muốn đào sâu vào, sau đó hủy diệt cậu. Sư phụ đã từng nói trên đời này chỉ cần một kẻ mạnh mà thôi.
Hứa Du Kỳ thấy đối phương vẫn im lặng, đang suy xét không biết người này có nghe hiểu tiếng Trung không mà dùng tiếng Anh thì đối phương lại nói, giọng điệu cứng ngắc: "Tên của cậu."
Hứa Du Kỳ giật mình, không hiểu vì sao đối phương lại muốn biết tên mình, thật là... Cậu đáp: "Tôi là Hứa Du Kỳ."
"Tôi sẽ nhớ kỹ." Thổ Ngự Môn Nguyên Chí nói, sau đó dời sang Đậu Tử: "Mục tiêu hôm nay của tôi là cậu ta."
Hứa Du Kỳ rùng mình, đúng là người Thổ Ngự Môn không từ thủ đoạn, dám đánh chủ ý lên cả Đậu Tử.
Người nọ nói tiếp: "Nhưng bây giờ tôi đổi ý." Y nhìn Hứa Du Kỳ, ánh mắt lạnh băng đầy kiên định: "Hai người các cậu... Hôm nay tôi sẽ không bỏ qua một ai."
Hứa Du Kỳ bật cười, nhướng mày: "Ở đây? Anh chắc chắn?"
Thổ Ngự Môn Nguyên Chí gật đầu: "Chắc." Sau đó hắn nhấc chân, nhoáng cái đã đến gần, trên tay đã cầm hai con dao ngắn. Hứa Du Kỳ kéo Đậu Tử, cổ chân nhẹ nhàng di chuyển, chặn lại công kích của đối phương, tay đẩy Đậu Tử: "Đi!"
Đậu Tử bị đẩy lảo đảo vài bước, lo lắng nói: "Nhưng A Kỳ..."
"Đi!" Hứa Du Kỳ lâm trận với Thổ Ngự Môn Nguyên Chí, thân thủ của cậu không linh hoạt bằng kiếp trước, nhưng cũng may vẫn còn nhớ rõ chiêu thức, có thể ứng phó một trận.
Thổ Ngự Môn Nguyên Chí chưa từng gặp qua chiêu thức nào như thế này, nhất thời không kịp đề phòng, bị trúng kích. Y cảm thấy tay tê rần, từ sau khi xuất sư đến nay, đây là lần đầu tiên có người đánh được y.
Y lùi về sau một bước, đôi mắt lạnh lẽo bỗng chốc hừng hực cháy, bắt đầu lao lên.
Hứa Du Kỳ âm thầm kêu khổ, năng lực thích ứng của người này quá mạnh, trong thời gian ngắn đã có thể nhìn thấu được đòn đánh của cậu, nếu tiếp tục kéo dài thì người xui xẻo chính là cậu.
Đậu Tử không phải đồ ngốc, cậu thấy A Kỳ có thể ứng phó thì nhanh chân chạy đi tìm viện binh.
Dù đang tập trung đánh nhau nhưng Thổ Ngự Môn Nguyên Chí vẫn không lơ là cảnh giác xung quanh, tất nhiên sẽ không buông tha cho con mồi của mình. Y tăng lực tay, cánh tay Hứa Du Kỳ chợt lạnh lên, nhanh chóng cảm nhận một cơn đau đớn, không khỏi lùi về sau một bước.
Thổ Ngự Môn Nguyên Chí xoay người lao thẳng về phía Đậu Tử, Hứa Du Kỳ ở phía sau nhìn thấy rõ ràng, la lên: "Đậu Đậu, cẩn thận!"
Cậu vừa nói vừa kết ấn trong tay, ngay lập tức thi triển, hoa văn vàng dựng đứng phía sau Đậu Tử tạo ra một tấm chắn. Thổ Ngự Môn Nguyên Chí bị buộc lùi về sau, hai mắt càng sáng hơn, y ném dao đi, nắm lấy thanh kiếm sau lưng.
Khí lạnh bốc lên, Đậu Tử nghe thấy tiếng của A Kỳ liền quay đầu, lúc này sợ tới mức nhắm chặt hai mắt, khi mở ra đã thấy người này đã dùng kiếm phá nát pháp trận của Hứa Du Kỳ.
Đồng tử Hứa Du Kỳ co rụt lại, rốt cuộc là thanh kiếm gì lại có thể phá được pháp ấn của cậu?
Thổ Ngự Môn Nguyên Chí phá trận xong cũng không dừng lại, tiếp tục tiến lên, chuẩn bị chặt đứt đường thoát của Đậu Tử. Y tính toán ra tay nặng, tránh để người này có cơ hội bỏ trốn.
Đậu Tử trừng lớn mắt nhìn thanh kiếm phóng về phía mình, cậu cảm thấy hai chân nặng như chì, không thể di chuyển nổi.
Hứa Du Kỳ thi triển pháp ấn xong vội vàng chạy tới, vừa lúc chắn trước mặt Đậu Tử.
Thổ Ngự Môn Nguyên Chí không ngờ cậu lại có hành động này, kiếm không kịp thu lại, chỉ có thể tận lực dời đi một chút. Trong tiềm thức của y, y muốn đường đường chính chính đánh bại người này, đương nhiên cũng khinh thường thủ đoạn chơi bẩn. Nhưng dù y có có thu lại lực đạo, lưỡi kiếm sắc bén cũng đủ để đâm chết thiếu niên.
Trong nháy mắt, y cảm thấy hoa mắt, một bóng người bỗng chốc xuất hiện trước mặt, lại là Thủy Kỳ Lân.
Y nhíu mày, thu kiếm lùi về sau.
Ngạo Lân đi đường nhỏ đến, ở phía xa thấy vợ mình thiếu chút nữa bị kiếm chém chết, trái tim như muốn rớt ra ngoài, vội vàng dùng tốc độ ánh sáng lao đến. Hắn cũng thấy rõ Hứa Du Kỳ liều mạng cứu người. Hắn cui đầu nhìn Hứa Du Kỳ, tuy ánh mắt vẫn lãnh đạm như cũ nhưng cũng không còn quá lạnh lẽo.
Cơn đau từ vai trái lan ra khắp toàn thân. Hứa Du Kỳ chịu đựng không hé răng, nhìn thấy Ngạo Lân liền dùng sức đẩy Đậu Tử vào lòng hắn, thấp giọng nói: "Dẫn cậu ấy đi, thanh kiếm đó là thần khí."
Kiếp trước cậu đã chịu nhiều vết thương, hiển nhiên cũng nhận thức được thanh kiếm này có thần khí hay không. Vết thương của Ngạo Lân chưa khỏi hẳn, mà Thổ Ngự Môn Nguyên Chí có cả nhẫn thuật và âm dương thuật, rất dễ đả thương Ngạo Lân. Cậu cũng không muốn Đậu Tử ở đây, tránh để bị vạ lây.
"A Kỳ!" Đậu Tử thấy quần áo cậu nhiễm đầy máu thì tái mặt, giọng nói run rẩy.
Hứa Du Kỳ ngẩng đầu nhìn cậu, tuy bị thương ánh mắt lại ngời sáng, thậm chí khiến người khác có áp lực không dám nhìn thẳng. Đậu Tử chưa bao giờ nhìn thấy Hứa Du Kỳ như vậy, không khỏi ngẩn người.
Ngạo Lân liếc mắt nhìn, không nói gì, ôm vợ mình vào lòng, quay đầu rời đi.
Thổ Ngự Môn Nguyên Chí thấy thế thì lại tiến lên, nếu Thủy Kỳ Lân cũng có ở đây thì ngày hôm nay y phải xử lý sạch sẽ!
Hứa Du Kỳ đã dự đoán được động tác của y từ sớm, tay phải đè lại miệng vết thương, năm ngón tay thọc vào, đầu ngón tay nhuốm máu bắt đầu cắt đôi không trung, kết đạo ấn, ấn pháp đỏ rực nhanh chóng gào rú lao đến.
Cậu tăng thêm linh lực, đây là chiêu thức cậu thường xuyên sử dụng khi đối đầu với thần tộc ở kiếp trước, uy lực hiển nhiên không hề tầm thường.
Thổ Ngự Môn Nguyên Chí không ngờ sau khi bị thương mà người này vẫn có thể ra chiêu nhanh như vậy, trong tình huống cấp bách chỉ có thể dùng kiếm chặn lại, sau đó bị một luồng sức mạnh khổng lồ đánh bật ra. Y bị đánh lui, hổ khổ tê dại, máu tươi xộc lên cổ họng. Y khom lưng phun một ngụm máu ra, sau đó ngẩng đầu lên, đáy mắt nồng đậm tơ máu.
"Hay, hay, hay lắm!" Y nói nhanh, giọng nói tàn bạo đầy hưng phấn.
Kiếm dài chắn phía trước, y lấy một lá bùa ra bắt đầu niệm chú, kết hợp cả âm dương thuật và nhẫn thuật, ánh sáng trên lưỡi kiếm ngày một sáng hơn.
Hứa Du Kỳ thong thả ung dung quay đầu, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt thanh lãnh, vô cùng sắc bén. Đã lâu rồi cậu không bị thương, máu tươi kí©ɧ ŧɧí©ɧ và đau đớn trên người trực tiếp phóng thích những ký ức vốn đã chôn sâu – cậu đã từng thiếu chút nữa đọa vào cõi ma.
"Thổ Ngự Môn Nguyên Chí." Cậu gằn từng chữ một: "Muốn chết như thế nào?"
Ở bên kia, Ngạo Lân kéo Đậu Tử quay về, nhưng vợ vẫn không ngừng giãy giụa, không chịu rời đi. Hắn bất đắc dĩ bế ngang cậu lên, thúc giục linh lực tìm người, mọi người vẫn chưa từng thấy tốc độ của Thủy Kỳ Lân, giật nảy mình, thấy rõ người tới thì sôi nổi bàn tán, ánh mắt ái muội nhìn qua.
"Ngạo Lân, thả em ra!" Đậu Tử rống to.
Ngạo Lân mắt điếc tai ngơ, tầm mắt xoay chuyển, nhanh chóng tìm thấy người của hiệp hội, hắn kéo vợ đến, ra lệnh: "Bảo vệ em ấy."
Người của hiệp hội không hiểu gì túm lấy cánh tay Đậu Tử, ngơ ngác gật đầu: "Dạ."
Ngạo Lân lấy túi mình mang đến đặt vào tay vợ, xoa đầu thiếu niên: "Ngoan, đừng chạy loạn, ở đây chờ tôi."
Đậu Tử túm lấy Ngạo Lân, nhìn thẳng vào hai mắt hắn, sắc mặt tái nhợt, nghẹn ngào nói: "Ngạo Lân, nếu anh dám bỏ đá xuống giếng em sẽ ly hôn với anh, ly hôn! Sau này anh yêu ai thì kệ mẹ anh đi tìm người đó đi, đừng có xuất hiện trước mặt em nữa!"
Lần đầu tiên Ngạo Lân thấy vợ mình thất thố như vậy, im lặng vài giây rồi lại xoa đầu cậu, nhàn nhạt nói: "Em yên tâm."
Thân ảnh hắn nhoáng lên, mọi người chỉ thấy hoa mắt, Thủy Kỳ Lân đã biến mất.
Cát Thiệu vừa ra khỏi biệt thự nhìn thấy một đám người nhìn đông ngó tây, Đậu Tử bị vây ở giữa, giãy giụa muốn thoát ra ngoài lại bị giữ lại. Trong lòng hắn cảm thấy bất an, vội vàng tiến lên, thấy trên người Đậu Tử có máu, căng thẳng hỏi: "A Kỳ đâu rồi?"
Đậu Tử thấy hắn thì như gặp được cứu tinh, chỉ ra chỗ đá ngầm: "Ở phía sau, A Kỳ đang đánh nhau với một tên Nhật Bản, Ngạo Lân đã qua đó rồi."
Cát Thiệu không nói hai lời liền nhấc chân lao đi. Lúc này mọi người mới biết có chuyện gì xảy ra, xoay người cầm ô che nắng và bùa chú đuổi theo. Cát Thiệu chạy đến thì hiện trường đã là một trận hỗn loạn, đá ngầm to lớn đầy vết chém nông sâu, cách đó không xa là cây cối ngả rạp ngay ngắn chỉnh tề, cát bụi mù mịt giống như vừa có một vụ nổ xảy ra.
Trên bờ cát đầy vết máu, Ngạo Lân trầm mặc đứng ở một bên, hắn vốn định giúp đỡ nhưng Hứa Du Kỳ và người Nhật Bản kia chiến đấu quá kịch liệt, nếu hắn chen vào ngược lại sẽ gây thêm phiền toái.
Ánh mắt hắn sâu thẳm, nhìn một màn trước mắt lại dường như thấy lại cảnh tượng ở kiếp trước. Chiêu thức của người này đầy ngoan độc, điên cuồng lại sắc bén, hoàn toàn không hề thu liễm.
Đây là người mà hắn đã gặp từ ban đầu, Phong Kỳ của Thủy Trần Cư.
"Kỳ..." Cát Thiệu nhìn qua, nhóm người trẻ ở phía sau lục tục chạy tới, nhìn thấy một màn này thì kinh ngạc không thôi.
Hai người nọ đã tạm thời dừng lại, Hứa Du Kỳ quay lưng về phía họ, dáng đứng thẳng tắp, máu tươi nhiễm đầy người. Cánh tay và cẳng chân đầy vết thương, tuy không sâu nhưng vừa nhìn đã thấy ghê người.
Thổ Ngự Môn Nguyên Chí cũng không khá hơn so với cậu là bao, hổ khẩu trên hay tay đã nứt toác, máu tươi chảy ròng ròng xuống thân kiếm, nhỏ giọt trên mặt đất. Sắc mặt của y tái nhợt, hiển nhiên đã bị thương nặng, dẫu vậy ánh mắt vẫn sáng như cũ, đầy cuồng dã và điên loạn. Y nhìn những người vừa đến, biết bản thân đã ở thế hạ phong, sự cuồng ngạo trong đáy mắt vẫn không suy giảm, y nhìn Hứa Du Kỳ: "Một ngày nào đó tôi sẽ tới lấy đầu cậu."
Nếu là ngày thường, Hứa Du Kỳ chắc chắn sẽ không bỏ qua cho y, nhưng bây giờ người tập trung quá nhiều, vướng chân vướng tay, cậu chỉ có thể cười một tiếng: "Ai lấy ai còn chưa biết chắc."
Thổ Ngự Môn Nguyên Chí liếc nhìn cậu một cái, không nói gì nữa, quay đầu rời đi.
"Đứng lại!" Tuy bình thường ai cũng chướng mắt quái thai nhà họ Hứa nhưng dù sao cũng là người một nhà, bây giờ thấy thiếu niên bị người lạ đánh thành như thế này thì phẫn hận không thôi, hơn nữa bọn họ cũng không có ấn tượng tốt với người Nhật Bản. Ai cũng là người trong nghề, không nói không rằng cùng cầm bùa lao lên.
Cát Thiệu chưa kịp nói gì đã nghe thấy Hứa Du Kỳ quát: "Về hết cho tôi!"
Hàng người phái trước theo bản năng dừng chân lại, ngây người chớp mắt một cái mới hậu tri hậu giác thẹn quá hóa giận, tiếp tục tiếp lên, nói: "Cậu lui về sau đi, đừng có vướng chân."
Hứa Du Kỳ không kịp ngăn cản những người này lao về phía trước, Thổ Ngự Môn Nguyên Chí cười lạnh một tiếng, không nhanh không chậm dùng bùa dán lên kiếm, bọn họ chỉ cảm thấy một cơn gió lạnh thấu xương đánh xuống đầu, Sự lạnh lẽo lan ra khắp người như lưỡi kiếm, họ chưa từng ăn đau đến như vậy, ai nấy cũng thảm thiết kêu lên, không có sức lực chống cự.
Hứa Du Kỳ chậc lưỡi một tiếng, dùng máu kết ấn, nhanh chóng leo lên chắn trước mặt họ. Lần này cậu tăng thêm linh lực, Thổ Ngự Môn Nguyên Chí không khỏi lùi về sau tập trung lại năng lượng, tuy vậy y vẫn bị một lực đạo đánh thẳng vào ngực, kêu rên ra tiếng, thế công giảm đi, tiếp tục hộc máu.
Hứa Du Kỳ lạnh giọng nói: "Người anh muốn gϊếŧ là tôi."
"Ha, bọn họ dù có bằng một phần vạn cậu cũng không thắng nổi, gϊếŧ đám người này chỉ làm bẩn tay tôi." Thổ Ngự Môn Nguyên Chí nhìn chằm chằm cậu, khóe miệng cong lên: "Hứa Du Kỳ, hẹn ngày gặp lại."
Y xoay người rời đi, nhưng bỗng nhiên có một nguồn linh lực khổng lồ phóng đến. Y xoay đầu, lại là Thủy Kỳ Lân, y cười: "Xem ra mấy người hình như không muốn tôi dễ dàng rời đi như vậy."
Thủy Kỳ Lân nhìn chằm chằm y, người này thiếu chút nữa đã gϊếŧ chết vợ hắn, hắn không có đạo lý gì để buông tha, nhưng người này cũng đã sớm đã thành nỏ mạnh hết đà, hắn lại luôn khinh thường hành vi cháy nhà mà đi hôi của. Hắn im lặng một lúc rồi thu lại linh lực, quay đầu đi tìm vợ mình.
Ánh mắt Cát Thiệu âm trầm, bước lên phía trước. Hứa Du Kỳ giữ hắn lại: "Tiểu Bạch, để anh ta đi đi, anh ta tới thì để em."
Cát Thiệu lạnh lùng nói: "Em đã quên lời hứa với anh rồi à?"
"Không quên." Hứa Du Kỳ thấp giọng nói: "Để anh ta đi đi."
Cát Thiệu nghe thấy giọng nói cậu suy yếu thì nhẫn nhịn, không tiến lên nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn người nọ rời đi. Hắn hơi nhắm mắt: "Anh đã quá nuông chiều em rồi..."
Hứa Du Kỳ cười ra tiếng: "Ai bảo anh yêu em." Cậu nói xong thì không quan tâm hắn nữa, cúi đầu nhìn.
Những người kia ngã lăn lóc trên mặt đất, không còn sức lực để đứng dậy, trên người đầy vết thương lớn có nhỏ có, máu đỏ thấm ướt quần áo. Hứa Du Kỳ liếc nhìn họ một cái, sau đó nhìn ra phía sau. Cậu đã bị thương đến như vậy, gương mặt không còn huyết sắc nhưng ánh mắt lại sáng rực, mọi người căng thẳng trong lòng, muốn mở miệng nhưng lại không biết nói gì.
Cát Thiệu hoảng hốt trong chốc lát, cảm thấy giống như đang ở kiếp trước, người nào đó ôm một thân đầy máu tươi quay về, càng yếu ớt lại càng sắc bén, cao cao tại thượng, khiến người khác chỉ có thể ngước nhìn.
- Phong Kỳ độc nhất vô nhị trên đời.
Hứa Du Kỳ phân phó: "Cho người khiêng bọn họ về đi." Sau đó cậu không muốn nhiều lời nữa, trực tiếp rời đi. Mọi người cũng tự giác nhường đường cho cậu, nhìn theo cậu rời đi, trên mặt đất lưu lại một đường máu đỏ.
Cát Thiệu hiểu rõ tính tình của cậu, chỉ có thể trầm mặc đuổi theo, cũng không đưa tay ra dìu cậu.
Trên bãi biển vang lên tiếng kêu rên thống khổ, mọi người im lặng một lúc lâu mới có người run giọng hỏi: "Vừa rồi... Tên kia mạnh như thế, sao quái thai nhà họ Hứa có thể chống đỡ được tới hiện tại? Vừa rồi cậu ta dùng thứ gì, mọi người có thấy rõ không?"
Những người còn lại đều lắc đầu."
"..."
Mọi người nhìn nhau, trong mắt toàn là sự khϊếp đảm.