Edit: jena
"Người trẻ tuổi cao gầy ở gia tộc Thổ Ngự Môn?"
Quảng trường trung tâm thành phố Nhạc Thương, Thương Kiều Hữu Nhất ngồi xuống ghế dài, kinh ngạc hỏi. Khuyển thần ngồi ở bên cạnh cậu, ngoan ngoãn híp mắt có chút khí khái cao ngạo, rất hấp dẫn người nhìn.
"Đúng vậy, sự tồn tại rất thấp, phía sau còn vác thêm một thanh kiếm, cậu biết là ai không?" Hứa Du Kỳ hỏi, cậu cúi đầu nhìn khuyển thần, do dự một lát, im lặng vươn móng vuốt sờ thủ. Có lẽ vì trên người cậu có âm khí nhàn nhạt nên khuyển thần có chút phản cảm với cậu, trong cổ họng gầm gừ.
"Thiên Tang." Thương Kiều Hữu Nhất xoa đầu nó: "Đây là bạn của tao."
Khuyển thần không tình nguyện thu hồi địch ý, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Hứa Du Kỳ, nhanh chóng hất đầu qua một bên, tỏ vẻ rất khinh thường – quá yếu, hoàn toàn không vừa mắt.
"..." Hứa Du Kỳ giật giật thái dương, bố mày bị đám nhóc kia coi thường thì thôi đi, bây giờ còn bị mày khinh bỉ ư? Mày là cái thá gì? Bố tùy tiện kết ấn là có thể làm mày banh xác!
Cát Thiệu kéo cậu lại vuốt lông: "Đừng kéo dài thời gian nữa."
Từ sự kiện kia, người của hiệp hội lại càng vững tin vào năng lực của Cát Thiệu, hoàn toàn "thả" cho hắn muốn làm gì thì làm. Hứa Du Kỳ thì ngược lại, cậu phải huấn luyện chung với những đứa trẻ khác, chương trình học mỗi ngày đều dài, nội dung chẳng khác gì dạy cho trẻ mầm non, hơn nữa Nam Phụng thường xuyên tới gây phiền phức, cậu ở nhà họ Hứa một ngày như bằng một năm.
Cát Thiệu hiểu cảm nhận của cậu, nhân cơ hội này kéo cậu ra ngoài hít thở khí trời. Bọn họ là người của đội đặc nhiệm, nếu hắn lên tiếng thì ông nội Hứa dù có muốn cháu trai học thêm nhiều điều cũng phải thả người ra. Vì vậy người nào đó dưới lời dặn dò "về sớm một chút" của ông nội đã cúp đuôi chạy trốn thật nhanh.
Những người đồng trang lứa còn rất trẻ, chịu không nổi cảnh trói buộc, hâm mộ nhìn bọn họ: "Tôi cũng muốn ra ngoài chơi, bài hôm nay cũng xong rồi."
"Đúng rồi, phải được nghỉ hè chứ, nếu mình được Cát Thiệu chỉ bảo thì tốt rồi, cũng có thể ra ngoài cùng, đến lúc đó thì được đi chơi game."
"Đúng vậy, thằng quái thai kia đúng là may mắn đến mức khiến người thần phẫn nộ mà."
"Đúng thế."
Hứa Du Đình và Hứa Hạo Đình đứng ở một bên, cô nghe thấy vậy thì khẽ hừ một tiếng, nhìn qua: "Được Cát Thiệu chỉ bảo cũng thế, mấy người thì biết cái gì."
Mọi người khó hiểu nhìn cô. Hứa Du Đình lại không nói tiếp, quay đầu nghiêm túc luyện tập bài học mới. Hứa Hạo Đình ghi nhận câu nói vừa nãy, cảm thấy cảm giác kỳ quái lại tăng lên rõ rệt.
Hai người đi xa đã không còn quan tâm đến người khác nghĩ gì, vui vẻ hưởng thụ thế giới hai người, dạo quanh một vòng thì Cát Thiệu bỗng nhớ đến một tai họa ngầm nên bèn tìm Thương Kiều Hữu Nhất để nhận tin tình báo, vì vậy mới có một màn này.
Hứa Du Kỳ trừng mắt nhìn khuyển thần, xoay người ngồi xuống bên cạnh Thương Kiều Hữu Nhất, tiếp tục đề tài: "Sao, có ấn tượng gì không?"
Thương Kiều Hữu Nhất lắc đầu: "Âm dương dư của gia tộc Thổ Ngự Môn thế hệ trẻ đều rất giỏi, mỗi lần gặp ai đều hướng mặt lên trời, ở nhà tôi cũng không có ai kiểu có sự tồn tại thấp cả, người của Thổ Ngự Môn càng khó mà có được."
Hứa Du Kỳ khẽ nhíu mày: "Tôi chắc chắn người đó là người của Thổ Ngự Môn. Cậu cẩn thận nghĩ lại xem."
"Sao mà tôi lại không..." Thương Kiều Hữu Nhất bỗng nhiên dừng lại: "A, đúng rồi, tôi nghe nói con trai tộc trưởng Thổ Ngự Môn từ nhỏ đã được một vị cao nhân ở bên ngoài chú ý, dẫn vào núi tu hành, cho đến bây giờ cũng không có nhiều người từng gặp qua."
Cát Thiệu nhạy cảm hỏi: "Cao nhân ở bên ngoài? Cao nhân nhẫn thuật?"
"Đúng vậy, nghe nói là học cả thuật âm dương và nhẫn thuật nhưng có thiên hướng nhẫn thuật hơn. Liệu người mà hai người tìm có phải người này không?" Thương Kiều Hữu Nhất nói: "Ngoại trừ anh ta thì tôi không nghĩ ra được người nào khác."
"Khả năng rất lớn." Hứa Du Kỳ nói: "Anh ta tên là gì? Thanh kiếm của anh ta nữa?"
"Anh ta là Thổ Ngự Môn Nguyên Chí, còn thanh kiếm kia..." Thương Kiều Hữu Nhất nghiêm túc suy nghĩ, lắc đầu: "Tôi không rõ lắm nhà bọn họ có kiếm gì, tôi chỉ biết Izuminokami Kanesada ở nhà Thương Kiều, nhưng năng lực của gia tộc Thổ Ngự Môn thì không thể coi thường."
"Cho nên có thể là một thanh kiếm xếp trên cả Izuminokami Kanesada?" Hứa Du Kỳ nhướng mày: "Đừng nói với tôi là thanh Kusanagi nhé, mười thanh thần khí, cũng quá trùng hợp..." Cậu đang nói bỗng nhiên nhớ đến Thừa Ảnh trong tay Lăng Huyền nên liền im miệng.
Thương Kiều Hữu Nhất cả kinh: "Đừng nói là có khả năng này chứ? Chẳng phải nó chỉ là truyền thuyết thôi ư?"
"Mong là không phải." Hứa Du Kỳ nghĩ đến tao ngộ của mình, có chút bất đắc dĩ: "Nhưng trên đời này chuyện gì cũng có thể phát sinh."
"Nếu thật là như vậy thì sức mạnh của Thổ Ngự Môn đúng là đáng sợ."
Hứa Du Kỳ "ừm" một tiếng, cúi đầu nhìn đồng hồ, đã đến thời điểm "về sớm một chút" của ông nội, tức khắc sầu não thở dài: "Em vẫn không muốn về, Tiểu Bạch, chúng ta đi ăn cơm đi?"
Cát Thiệu cười gật đầu, nhìn về phía Thương Kiều Hữu Nhất: "Cậu thì sao, có muốn đi chung không?" Hắn vừa nói vừa tùy ý vuốt đầu khuyển thần, nó cũng thích ý để mặc hắn vuốt ve, còn híp cả mắt lại.
"..." Hứa Du Kỳ quay đầu rời đi. Cát Thiệu phì cười, nhanh chân đuổi theo.
"Ai..." Thương Kiều Hữu Nhất đi theo: "Khoan đã, hai người còn chưa kể cho tôi nghe rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao hai người cứu Thủy Kỳ Lân từ tay bọn họ được? Đánh nhau rồi? Đó toàn là tinh anh của cả hai gia tộc đó."
"Tinh anh thì làm sao?" Hứa Du Kỳ rõ ràng là bị hoàn cảnh của mình kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hất cầm lên: "Tôi còn chưa ra tay thật, đánh còn chưa đã ghiền, tôi nói cho cậu biết, nếu tôi tung hết sức thì những người đó căn bản... liền..." Bỗng nhiên cậu nhận ra thái độc của người nào đó, từ từ hạ thấp âm lượng, co rút khóe miệng: "Ờ, chính là như vậy, đi ăn cơm thôi."
Thương Kiều Hữu Nhất bất mãn: "Như vậy là như thế nào? Tôi muốn nghe quá trình, quá trình!"
Hứa Du Kỳ kéo tay Cát Thiệu: "Đi, đi ăn cơm."
"Này!" Thương Kiều Hữu Nhất tiếp tục gọi, thấy bọn họ không quay đầu thì đảo mắt, vội vàng nói: "Tôi dùng tin tức trao đổi với hai người, hai người có biết Tứ Linh Bạch Hổ cũng ở thành phố Nhạc Thương không?"
Hai người kia dừng lại ngay, động tác nhất tề quay đầu. Hứa Du Kỳ híp mắt: "Gia tộc Thương Kiều thật sự muốn tìm Bạch Hổ?"
"Đúng vậy, lúc trước bọn họ tìm tôi để mượn Thiên Tang, tôi không cho mượn, hừ, ngày thường chướng mắt tôi, khi cần thì lại nhờ vả... Khoan." Thương Kiều Hữu Nhất kinh ngạc nhìn: "Sao cậu lại biết Bạch Hổ? À, đúng rồi, lúc trước Bạch Hổ gầm lên, hẳn là cậu cũng nghe thấy, nhưng sao cậu biết bọn họ muốn tìm Bạch Hổ?"
"Thổ Ngự Môn và Thương Kiều khó có dịp đồng lòng hợp tác với nhau như vậy, tôi đoán." Hứa Du Kỳ nói: "Lần trước đυ.ng độ với họ, rõ ràng Thổ Ngự Môn muốn Thủy Kỳ Lân, cho nên người Thương Kiều muốn gì thì cũng có thể đoán ra được."
Thương Kiều Hữu Nhất hiểu rõ gật đầu, hỏi: "Vậy hai người biết Bạch Hổ..."
Hứa Du Kỳ và Cát Thiều đều nhất tề lắc đầu.
"..." Thương Kiều Hữu Nhất nói: "Tôi còn chưa hỏi xong mà, hay là hai người lại đoán tôi muốn hỏi Bạch Hổ ở đâu? Hả?"
Hai người lại lắc đầu.
"..." Thương Kiều Hữu Nhất nói: "Sao tôi thấy có chỗ nào đó kỳ quái."
Hai người trăm miệng một lời: "Do cậu suy nghĩ nhiều rồi."
"..."
Đến tối, Hứa Du Kỳ và Cát Thiệu mới quay về, mọi người đều đã đi nghỉ ngơi, người của hiệp hội lại tập trung ở nhà chính, Dạ Huyên ngồi ở trên, tươi cười xán lạn nhìn bọn họ: "Ồ, về rồi, vừa lúc chúng tôi đang thương lượng một việc."
Hứa Du Kỳ nhướng mày, ý bảo hắn tiếp tục nói.
"Tôi có một người bạn thương nhân có một khu vực nghỉ dưỡng ven bờ biển, hoàn toàn tư nhân, cậu ấy đồng ý cho chúng ta lấy chỗ đó làm trụ sở tạm thời, tôi cảm thấy ở đây thì không bằng ở bên kia, mọi người thấy sao?"
Chủ nhiệm cao cao tại thượng lần đầu tiên hỏi "thấy sao", mọi người đều thụ sủng nhược kinh, sôi nổi đồng ý.
Cát Thiệu híp mắt: "Bờ biển?"
Dạ Huyên gật đầu, cười nói: "Đúng vậy, bờ biển, phong cảnh tốt, không khí cũng tốt, có thể nhân cơ hội này luyện tập bùa thủy, học tập mệt mỏi còn có thể hưởng thụ tắm nắng hoặc là – ra biển câu cá."
Ra biển... Hứa Du Kỳ và Cát Thiệu gần như cùng lúc nhớ tới vị thần tộc thượng cổ nào đó sống ở dưới biển, nhìn về phía người nào đó với ánh mắt hoài nghi – lần này ông lại muốn tính kế gì?
Dạ Huyên vẫn tiếp tục cười: "Kỳ, Thanh Long và Huyền Vũ dù sao cũng không may mắn bằng Kỳ Lân, Chu Tước, không có đồ quan trọng thì sao có thể sống nổi được, tôi nói có đúng không?"
Mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Hứa Du Kỳ, ánh mắt tràn ngập nghi hoặc, sao đề tài lại chuyển hướng sang phương diện này?
"..." Hứa Du Kỳ nói: "Lấy cả long châu và huyền giáp, ông cảm thấy sao?"
Dạ Huyên buông tay: "Cho nên đồ đã chết thì có gì mà sợ chứ?" Hắn cố ý nhìn về phía tay của Hứa Du Kỳ: "Hơn nữa chỉ cần không để lộ bản tính ra, biển rộng lại sâu, khó phát hiện khí tức, mọi người cảm thấy sao?"
Hứa Du Kỳ co rút khóe miệng, vừa muốn nói "tôi tình nguyện ở lại đây" thì lại thấy Dạ Huyên quay đầu nhìn về phía nhóm hiệp hội đầu đầy dấu chấm hỏi, phân phó: "Sáng sớm ngày mai thông báo, buổi trưa chúng ta sẽ xuất phát."
Mọi người vui vẻ đồng ý.
"Quyết định vậy đi." Dạ Huyên đứng dậy lười biếng duỗi eo, nhìn hai người nào đó cười cười, thong thả "chúc ngủ ngon".
Hứa Du Kỳ và Cát Thiệu: "..." Ông thật sự muốn hỏi ý chúng tôi ư?
Hứa Du Kỳ nói: "Đúng là em càng ngày càng ghét ông ta."
Cát Thiệu gật đầu: "Anh cũng vậy."
Dạ Huyên vô tội hỏi: "Hai người có thể đừng nói những lời thầm kín đó ra ngoài như vậy được không?"
Hai người mắt điếc tai ngơ, cùng chào hỏi nhóm trưởng bối rồi quay đầu ra ngoài, hiển nhiên chuẩn bị về phòng. Ông nội Hứa vừa định mắng thì lại thấy Dạ Huyên vẫy vẫy tay với mình: "Được rồi, giải tán thôi."
Mọi người cũng không cần phải nhiều lời nữa, nhanh chóng rời đi. Hứa Hạo Đình ghi nhận hết mọi thứ trong mắt, ra khỏi nhà chính liền đến phòng của con trai lớn. Ông có nhiều chuyện muốn hỏi, có vẻ như A Kỳ đúng là có quen biết với chủ nhiệm, mà ông cũng cảm thấy Cát Thiệu hình như cũng là người trong cuộc, kể cả Lăng Huyền vào đội đặc nhiệm có vẻ cũng có liên quan đến A Kỳ.
Trong chốc lát, ông có chút không dám tin đó là con trai của mình.
Mặt trời mọc, thông báo vừa đưa ra gây chấn động cho mọi người trong trại, ai nấy đều kích động, càng thêm sùng bái kính trọng với Dạ Huyên, hai mắt lấp lánh ánh sao, hận không thể thề non hẹn biển làm trâu làm ngựa.
Hứa Du Kỳ khinh thường liếc mắt nhìn họ một cái, thu dọn lại đồ đạc ngồi trên xe, Cát Thiệu ngồi bên cạnh, thấp giọng hỏi: "Kỳ, em đã gϊếŧ hết rồi đúng không?"
"Không có." Hứa Du Kỳ thở dài: "Em lấy long châu của con rồng đã chết thật, nhưng còn một con rồng nhỏ ở bên cạnh đã chạy trốn rồi."
Cát Thiệu cảm thấy quá bất đắc dĩ với chuyện kiếp trước của vợ mình, hắn vuốt ve viên ngọc trên cổ tay cậu, thấp giọng cảnh cáo: "Dù có xảy ra chuyện gì em cũng không được làm bậy."
Trên xe chỉ mới có hai người họ, Hứa Du Kỳ nhân cơ hội này rướn người hôn lên môi hắn một cái, cười đáp: "Yên tâm, em biết rồi."
Cát Thiệu nhìn sự giảo hoạt trong mắt cậu, muốn đè cậu ra hôn ngấu nghiến nhưng mọi người đã bắt đầu đi lên, hắn chỉ có thể từ bỏ.
Ô tô chậm rãi lăn bánh, nhan chóng đến địa điểm, Hứa Du Kỳ xuống xe quan sát, nhìn về bãi biển trong xanh ngút ngàn. Mọi người vô cùng kích động, hận không thể nhào xuống biển hưởng thụ một phen.
Hứa Du Kỳ không quan tâm đến bọn họ, cùng Cát Thiệu đi về phía trước. Cậu rảo bước về phía biệt thự đã được chuẩn bị, Đậu Tử đã sớm đến nơi, thấy cậu đến thì cười tươi: "A Kỳ, mày tới rồi."
Hứa Du Kỳ nhìn trái nhìn phải: "Chồng mày đâu?" Cậu không muốn ở đây lại bị Ngạo Lân đánh, lỡ như kéo thêm tên thần thú nào tới nữa liền toi đời.
"Mẹ tao tìm anh ấy có việc, lát nữa mới đến."
Hứa Du Kỳ thở ra một hơi, tốt quá.
Đậu Tử hưng phấn kéo cậu: "A Kỳ, chúng ta đi chơi đi? Chúng ta đi bơi, mày nhìn biển kìa, đúng là không nên lãng phí một mùa hè mà."
Hứa Du Kỳ do dự một chút, Cát Thiệu hiểu rõ mà xoa đầu cậu: "Em đi trước đi, anh đi cất đồ rồi đi tìm em."
Hứa Du Kỳ gật gật đầu, nắm tay Đậu Tử đi ra ngoài. Đậu Tử là bạn đời của Thủy Kỳ Lân nên thường xuyên nhận được những ánh mắt tìm tòi, xoi mói của những người khác, cậu cũng không muốn ở chung với họ, suy nghĩ của Hứa Du Kỳ và cậu cũng giống nhau, vì vậy cả hai tìm một góc hẻo lánh, ở đây có một tảng đá ngầm lớn, có thể khuất góc nhìn của người khác.
Hứa Du Kỳ cởi giày, đi xuống nước hai bước, quay đầu hỏi: "Vết thương của Ngạo Lân đã khỏi hết chưa?"
"Cũng khỏi nhanh lắm." Đậu Tử đáp: "Anh ấy nói còn chưa đến nửa tháng nữa là lành hẳn rồi."
Hứa Du Kỳ than ngắn thở dài: "Đúng là báo ứng mà."
"..." Đậu Tử an ủi: "A Kỳ, mày yên tâm, tao sẽ không để anh ấy đánh mày đâu."
Hứa Du Kỳ hoài nghi nhìn: "Mày làm chủ?"
Đậu Tử suy nghĩ, gật gật đầu: "Ừm... Hẳn là vậy..."
"..." Hứa Du Kỳ quay đầu, tiếp tục đi.
"Này, A Kỳ." Đậu Tử đuổi theo, vừa muốn nói lại thấy đối phương đột nhiên đứng lại, cậu thiếu chút nữa va vào.
"Sao... sao vậy?" Đậu Tử vội vàng hỏi.
Hứa Du Kỳ không đáp, mắt cũng không chớp mà nhìn về phía trước, bên cạnh đá ngầm là một cái bóng, Đậu Tử thấy thế tò mò nhìn theo, lại hỏi: "Sao vậy?"
Hứa Du Kỳ không đáp.
Đậu Tử hoài nghi nhìn cậu, thấy ánh mắt cậu trở nên sắc bén thì dụi mắt nhìn lại về phía kia, cuối cùng nhìn thấy một bóng... người.
Cậu a lên: "... Người?"
Người nọ đang nhìn bọn họ, lúc này từ từ tiến về phía trước, dáng người mảnh khảnh cao gầy, đôi mắt hẹp dài không có một tia gợn sóng.
Hứa Du Kỳ hít vào một hơi, trầm giọng nói: "Thổ Ngự Môn Nguyên Chí, sao anh lại ở đây?"
______________________
ài sắp end rùi ;; v ;; bộ này tui làm hơi nhây vì bộ cao duy cuốn quá huhu