Edit: jena
Đội đặc nhiệm muốn phát triển ở thành phố Nhạc Thương, có hai người trúng tuyển từ bốn gia tộc lớn, trong đó có một người là dị nhân của nhà họ Hứa, tin tức nhanh chóng lan xa, ai nấy thay đổi sắc mặt trong nháy mắt, có thể nói là vô cùng đặc sắc.
Đầu tiên là Cát Thiệu, người này có thể vào được đội đặc nhiệm quả là không có gì phải bàn cãi. Tối hôm đó khi bọn họ phải dọn dẹp chiến trường, không ai là không kinh ngạc trước trận pháp trên bàn đá. Hiệp hội Pháp sư cũng có ở đó, khi ấy còn nghĩ rằng lớp trẻ đánh động đến nhân vật lợi hại nào đó nên căn dặn hai câu chuẩn bị tốt công tác, không ngờ đến nơi thì vô cùng sửng sốt rồi báo cáo thông tin lên cấp trên.
Cấp trên nghe tin mà đến, cuối cùng đều cho rằng đây là sản phẩm của Cát Thiệu, sau đó không khỏi trầm mặc một lúc lâu.
Hứa Hạo Đình không quan tâm đến phản ứng của người khác, ông nhìn rừng cây xung quanh, trầm ngâm một lát, bước lên, lấy bùa ra dán xung quanh. Trên thân cây bắt đầu nổi lên trận pháp có văn ấn màu vàng đầy phức tạp, đúng là pháp trận dùng để bắt hoa yêu.
"Cái này... Cái này..." Mọi người vội vàng tiến lên, khϊếp đảm không thôi, sao đọc không hiểu nổi? Rốt cuộc đêm đó đã xảy ra chuyện gì?
"Hay cái này là do chủ nhiệm làm?" Trong đó có một người hỏi, một vài người khác cũng đồng tình theo.
Hứa Hạo Đình lắc đầu: "Chắc chắc không, tuy tôi không rõ chủ nhiệm đến khi nào nhưng chắc chắn ngài ấy chỉ đứng ngoài quan sát, chờ đến khi mọi chuyện kết thúc mới lộ mặt, tôi nghĩ rằng đây là lí do mà ngài ấy đã chiêu mộ Tiểu Thiệu."
Mọi người lại trầm mặc, cẩn thận vẽ lại pháp trận này. Chuyện tiếp theo phải xét đến pháp lực của từng người, quan trọng nhất là ngộ tính. Vì vậy bọn họ tạm thời chia thành nhiều nhóm nhỏ, tốn ba ngày ba đêm để phá giải pháp trận, nói bóng nói gió hỏi thăm Cát Thiệu chỉ nhận được câu trả lời rằng – tự nghĩ ra.
Bọn họ nhìn nhau, chỉ có thể bất đắc dĩ ai oán thở dài trong lòng, gác chuyện này qua một bên.
Từ đó, lớp trẻ nhìn Cát Thiệu bằng ánh mắt ngưỡng mộ sùng bái, cũng có oán hận và ghen ghét, nhìn đến mức Cát Thiệu cũng không thể hiểu nổi.
Còn về phần Hứa Du Kỳ, mọi người đều có một phản ứng. Đầu tiên là dại ra, đứng yên tại chỗ cần năm, sáu giây tiêu hóa, sau đó lật bàn cào tường, hiện trường như cuồng phong bão tố, tình cảnh thảm không nỡ nhìn. Sao thằng phế vật đó lại có thể vào đội đặc nhiệm? Chuyện đùa à? Chắc chắn là đùa thôi đúng không? Đúng không?! Đạo lý ở đâu?!
Người của Hiệp hội ho khan một tiếng, mọi người ngay lập tức dừng lại, sau khi bình tĩnh chỉ có thể cảm khái Hứa Du Kỳ quá may mắn, cố tình vừa lúc có Cát Thiệu làm người giám hộ ở bên cạnh, lại cố tình ở bên cạnh Cát Thiệu vào tối hôm đó, chủ nhiệm có lẽ không rõ ai là người ra tay, có lẽ cảm thấy người ở bên cạnh Cát Thiệu cũng có năng lực nên dứt khoát chiêu mộ.
Còn có một phiên bản khác, dù sao Hứa Du Kỳ cũng là nạn nhân từ nguồn năng lượng dị động, chủ nhiệm có lẽ có kế sách gì đó, muốn đặt người ở gần để tiện bề quan sát.
Dù thế nào đi nữa, chuyện Hứa Du Kỳ vào đội đặc nhiệm đã là ván đã đóng thuyền, không còn tranh luận được nữa, sau này cậu ta có đưa ra mệnh lệnh nhiệm vụ gì thì bọn họ cũng phải ngoan ngoãn nghe lời theo, đúng là khiến cho người khác ghét cay ghét đắng, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Hứa Du Thiện là người duy nhất có thái độ hoài nghi, dù sao hắn cũng đã biết chuyện kiếp trước của em trai nhà mình, có thể thấy không phải vô duyên vô cớ mà thiếu niên lại được chọn vào một tổ đội toàn Thần tộc, có lẽ pháp trận kia có khả năng là do A Kỳ ra tay thật. Bởi lẽ với Cát Thiệu, người này là Bạch Hổ, pháp lực trên người cũng đủ để ứng phó nhiều kẻ địch, hoàn toàn không cần học pháp trận làm gì.
Chẳng lẽ A Kỳ đã khôi phục ký ức? Hứa Du Thiện kinh ngạc nghĩ, từ trong nhà ra ngoài bắt xe vào trong thành phố. Cát Thiệu đã nghỉ học, thấy người đến cũng không quá bất ngờ: "Tôi biết cậu sớm muộn gì cũng đến."
Hứa Du Thiện liền nhướng mày: "A Kỳ cũng nghĩ vậy? Vậy cái kia là do nó làm thật?"
Cát Thiệu gật đầu, hất cằm về phía thư phòng: "Em ấy ở bên trong." Nói xong thì hơi dừng lại một chút, giọng điệu hơi bất đắc dĩ: "Cậu vẫn nên tự mình nhìn đi."
Hứa Du Thiện nghi hoặc mở cửa đi vào, em trai nhà hắn đang tập trung chơi game, đang tổ đội để đánh phó bản, trên loa vang lên tiếng chỉ huy: "Vào vị trí chưa? Vυ' em đâu? Đứng ở phía sau, nhớ kỹ hồi máu, vυ' em đâu? Người đâu rồi? Kiếp Trước Làm Bậy, Kiếp Trước Làm Bậy! Trả lời đi, cậu đâu rồi?"
Hứa Du Thiện im lặng nhìn em trai nhỏ điều khiển nhân vật "Kiếp Trước Làm Bậy" mặc áo choàng tung bay lao về phía trước, xông thẳng vào Boss lớn, không hề kiêng dè điều gì.
Trên kênh chat liền truyền đến giọng điệu không thể tin nổi: "Vυ' em... Xông lên đánh quái..."
"Mẹ nó! Công kích với phòng ngự của vυ' em là bao nhiêu? Thôi bỏ đi, Kiếp Trước Làm Bậy, cậu quay về cho tôi!"
"Vυ' em điên rồi hả, nhìn kìa, cậu ta đánh Boss một lần 20, Boss đánh cậu ta một lần 3000, đây là tỉ lệ gì vậy?"
"Kiếp Trước Làm Bậy, hồi máu! Hồi máu! Đm, cậu đừng có làm bậy nữa!"
Kênh chat oang oang những tiếng chửi rủa, cuối cùng đội trưởng hít sâu một hơi, run giọng nói: "Đi thôi, không thể làm nhiệm vụ này được nữa, các anh em đã chết thì hồi sinh chờ ở ngoài, vào đài luân hồi, chúng ta nghỉ ngơi một lát rồi vào sau."
Vài thanh âm lác đác vang lên, sau đó có người nói: "Haiz, đội trưởng, sao mà dừng ở đài luân hồi được? Không phải cần tiến lên à?"
"Đợi chút..." Đội trưởng nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh em đều đang đợi vυ' em, lần này tôi sẽ trực tiếp gϊếŧ chết cậu ta!"
"..."
Hứa Du Thiện im lặng nhìn em trai nhỏ, chỉ thấy người nào đó mặt không đỏ tim không đập nhanh, sau khi chết thì rời khỏi game, tiếp theo bình tĩnh đăng nhập bằng một account khác, xông vào biên cảnh gϊếŧ hơn trăm tên địch, nhận được một tràng pho tay và hoa tươi, rồi người nào đó lại sâu kín nói: "Bây giờ nhân sinh tươi đẹp nhất là sống hưởng tụ, muốn gì là làm ngay, cần gì phải quan tâm đến cái nhìn của người khác, lỡ như bây giờ chưa kịp hưởng thụ thì ngày mai lỡ thăng thiên luôn thì sao? Anh thấy đúng không, Tiểu Bạch?"
Hứa Du Thiện: "..."
Cát Thiệu thở dài: "Em yên tâm, em sẽ không thăng thiên."
"Tạm thời thôi, làm bậy mà..." Hứa Du Kỳ vừa nói vừa gϊếŧ người, không quay đầu lại, hoàn toàn không phát hiện ra anh trai đang đứng sau lưng mình, tiếp tục cảm khái: "Đúng rồi, tối nay em muốn ăn thịt nướng BBQ, còn hai ngày nữa là đến trại huấn luyện rồi, đến lúc đó Dạ Huyên và tên kia cũng sẽ xuất hiện, có lẽ đây chính là lần cuối cùng em được ăn BBQ đó, anh ra chỗ làng đại học mua ở chỗ cũ nha, ngoan, đi đi, em gϊếŧ thêm hai người nữa, tối nay tâm tình tốt cho sẽ cho anh làm."
Hứa Du Thiện: "..."
Cát Thiệu: "..."
Hứa Du Thiện đứng cách em trai nửa bước, nhìn vào nhân vật "Kiếp Trước Làm Bậy" đang tung bay áo choàng trên màn hình, bây giờ trên áo choàng có tên "Kiếp Trước Tạo Nghiệp", thật là... Hắn quay đầu nhìn Cát Thiệu, ý bảo ra ngoài đi nói, sau đó cất bước ra ngoài trước. Cát Thiệu tiến lên xoa đầu Hứa Du Kỳ rồi cũng xoay người ra ngoài.
"Nói đi, rốt cuộc nó bị làm sao? Vừa rồi nó nói ai muốn tới? Dạ Huyên là ai? Tên còn lại là chỉ ai nữa?" Hứa Du Thiện ngồi xuống sô pha, kinh ngạc hỏi.
"Dạ Huyên là chủ nhiệm, còn tên kia là... Là nguyên nhân khiến em ấy trở nên như vậy, tôi cũng chỉ mới biết chuyện này gần đây thôi." Cát Thiệu ngồi xuống đối diện: "Cậu biết tôi và em ấy được chọn vào đội đặc nhiệm rồi đúng không?"
"Toàn bộ người trong giới pháp sư đều biết rồi, làm sao?"
"Dạ Huyên chọn bọn tôi là thật, nhưng chỉ là một phần, mục đích chủ yếu là muốn chiêu mộ Chu Tước vào."
"Chu Tước Tứ Linh?" Hứa Du Thiện kinh ngạc: "Cũng ra từ cái khe kia?"
"Không rõ lắm." Cát Thiệu đáp: "Dù sao thì người này cũng bị Dạ Huyên theo dõi, Chu Tước không quan tâm đến chủ nhiệm nhưng nghe nói có Tiểu Kỳ ở đây thì đồng ý ngay, nhưng điều kiện là Dạ Huyên phải cho Tiểu Kỳ vào đội đặc nhiệt, trở thành cấp dưới của hắn."
Thần sắc của Hứa Du Thiện ngưng trọng: "Đối tượng mà A Kỳ đắc tội ở kiếp trước... có cả người này?"
"Ừm, nhưng không đến mức tàn tạ, kiếp trước tôi luôn chờ em ấy ở Thủy Trần Cư, chỉ biết Tiểu Kỳ tìm lông đuôi của Chu Tước rất thuận lợi, không hề bị thương mà quay về. Khi đó tôi tò mò nhưng không thể hóa hình, cho nên không hỏi được, đến bây giờ mới biết được chân tướng." Biểu tình của Cát Thiệu có chút quái dị, hơi dừng lại một chút rồi bất đắc dĩ thở dài: "Khi đó Chu Tước coi trọng em ấy, Tiểu Kỳ nói em ấy đã có người trong lòng, nếu có kiếp sau sẽ trả lại nợ ân tình, nếu như nuốt lời thì mặc người xử lý."
"..." Hứa Du Thiện nói: "Nhưng bây giờ nó đang ở với cậu, đã nuốt lời."
"Đúng vậy." Cát Thiệu xoa xoa trán, rõ ràng rất đau đầu với vợ nhỏ ở kiếp trước: "Tiểu Kỳ nói nhân vật Chu Tước này có tính tình không tốt lắm."
"Không tốt?" Hứa Du Thiện khó hiểu: "Chu Tước là linh vật đại biểu cho hạnh phúc mà?"
"Tôi biết, nhưng Tiểu Kỳ nói tuy hắn hay cười, bộ dạng cũng tốt lành nhưng lại khó thổ lộ tình cảm với người khác, hơn nữa khi tức giận rất đáng sợ, xung quanh có gì cũng phá nát, trong phạm vi mấy dặm không còn thứ gì sống sót."
Hứa Du Thiện im lặng, lời của em trai nói thì đúng là đáng tin.
Cát Thiệu lại thở dài: "Nhưng Chu Tước và Tiểu Kỳ đúng là đã có qua lại với nhau, bây giờ..."
"Cho nên bây giờ A Kỳ mới trở nên như vậy..." Hứa Du Thiện nói, im lặng một chút rồi hỏi: "Em ấy có tính toán gì không?"
"Không." Cát Thiệu đáp: "Em ấy nói nếu Chu Tước đã biết em ấy ở đây thì trốn cũng vô dụng, đến thì đến, cho nên mấy ngày gần đây em ấy như đang chờ tận thế đến."
"..."
Cát Thiệu nhìn thời gian, đứng dậy: "Tôi đi mua thịt nướng BBQ cho em ấy đây, cậu ăn không?"
"Không, tôi về trường, hôm sau còn một buổi cuối, thi xong thì rảnh."
Cát Thiệu gật đầu, hai người mở cửa đi ra ngoài, nhanh chóng đến gần làng đại học, Hứa Du Thiện lo lắng cho em trai nhỏ, nhưng suy nghĩ một lúc lâu vẫn không nghĩ ra được cách nào, Cát Thiệu nhìn người luôn chộn rộn ở bên cạnh: "Yên tâm đi, tôi sẽ không để Tiểu Kỳ xảy ra chuyện, huống chi Dạ Huyên đã mời Kỳ vào đội thì chắc chắn sẽ không để Chu Tước gϊếŧ em ấy."
Hứa Du Thiện gật đầu, đột nhiên hỏi: "Sao hai người lại biết tên của chủ nhiệm?" Đội đặc nhiệm là sự hiện diện truyền kỳ trong giới pháp sư nhưng không một ai biết tên của chủ nhiệm, ngay cả thế hệ trước của bốn gia tộc lớn cũng không biết, sao hai người này lại biết được? Hắn suy nghĩ một lát, nhướng mày: "Đừng nói với tôi là kiếp trước hai người đã quen ngài ấy rồi?" Với hai người này, dù bọn họ đã xảy ra chuyện gì cũng không hề bình thường.
"Tôi không quen, nhưng Tiểu Kỳ có gặp rồi." Cát Thiệu dừng một chsut, nói: "Dạ Huyên không phải thần, không phải linh thú, gọi là người tu đạo cũng không tính mà hắn là... Ma."
Hứa Du Thiện không thể tin nổi: "... Ma?" Chỉ nhìn người đó thôi cũng đã thấy sự thần bí uy nghiêm khiến người khác khϊếp sợ, vậy mà người đứng đầu của giới pháp sư lại mà ma?!
"Đúng vậy, từ xưa, thần ma không phân rõ ranh giới, nhưng vạn vật thay đổi, hơn ba trăm năm trôi qua, bây giờ người đứng đầu lại là hắn. Tôi còn nghĩ phải là Nguyên Phong, Nguyên Phong là sư phụ của Kỳ."
Hứa Du Thiện im lặng không nói.
Cát Thiệu nhìn đối phương: "Là thần là ma cũng không quan trọng, quan trọng là Dạ Huyên có tâm tư hại người hay không."
Hứa Du Thiện cũng hiểu đạo lý này, chỉ là vừa rồi có hơi sốc, trong lúc nhất thời không biết nói gì.
"Được rồi, tôi đi đây." Cát thiệu nhìn tiệm đồ nướng không còn chỗ ngồi nào, vẫy vẫy tay với Hứa Du Thiện, quay đầu rời đi.
"Này..." Hứa Du Thiện nhịn không được mà gọi lại: "Nếu người kia không chịu buông tay thì cậu tính sao?"
Người kia hiển nhiên là Chu Tước, Cát Thiệu cũng không quay đầu, đáp: "Người không buông tay là tôi."
Hứa Du Thiện ngẩn ra, lại thấy đối phương đã nhanh chân bước vào quán, chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười, quay về trường học.
Hai người nhanh chóng trôi qua, nhà cũ của nhà họ Hứa đã được sửa sang lại khang trang, hôm nay Hứa Du Kỳ và Cát Thiệu đều quay về, sau khi vào nhà chính cũng không dám nấn ná lại lâu, bọn họ đi theo người khác ra ngoài sân rộng, những người xung quanh cúi đầu chào.
Hai đời Hứa Du kỳ đều bị bọn họ ngó lơ, bây giờ những ánh mắt nóng rực không ngừng săm soi trên người khiến cậu có chút không thích ứng nổi, cậu sờ sờ mũi, nhìn con đường phía trước, bỗng nhiên thấp giọng nói: "Tiểu Bạch, anh thấy nếu trên mặt đất có thêm thảm đỏ, xung quanh treo vải đỏ, gương mặt của những người này cũng vui vẻ hơn thì có giống như anh và em đang bái đường thành thân không?"
Cát Thiệu cười: "Em có thể giả vờ như xung quanh có những thứ đó cũng được."
"Được rồi, dù sao em cũng thăng thiên thôi, trước khi chết cưới được một người vợ cũng không tệ."
"... Em sợ vậy à?"
Hứa Du Kỳ sầu não thở dài: "Chính anh cũng nói nợ tình khó trả, về tình về lý em đều cảm thấy hổ thẹn."
"Hổ thẹn thì hổ thẹn, cả đời này của em là của anh."
"Em biết rồi." Hứa Du Kỳ bi ai nói, còn chưa đến nơi đã thấy một bóng người, là con trai cả nhà họ Trương, cùng thế hệ với bọn họ, người nọ nói: "Cậu Cát, chủ nhiệm mời hai người dến, ngài ấy và ông Hứa đều đang ở trong sân.
Xung quanh là một mảnh yên lặng, trại huấn luyện còn chưa bắt đầu, chủ nhiệm và cán bộ cũng chưa xuất hiện, bọn họ cũng muốn gặp nhân vật trong lời đồn, chỉ là không có cơ hội, lần này thấy bọn họ muốn đi nên cũng bất giác nhìn theo, ánh mắt còn nóng bỏng hơn so với lúc trước.
Hứa Du Kỳ liền thở dài: "Đi thôi, là họa không tránh khỏi, đáng chết, lúc trước em không nên đồng ý với tên khốn kia vào đội đặc nhiệm làm gì!"
Cậu nói nhỏ, chỉ để hai người nghe thấy, con trai cả nhà họ Trương dời mắt nhìn cậu, im lặng một lúc thì hỏi: "Tên khốn kia là chỉ..."
Hứa Du Kỳ lé mắt nhìn qua: "Là chủ nhiệm theo lời của mấy anh."
"..." Con trai cả nhà họ Trương nhìn Cát Thiệu, thấy đối phương lại dịu dàng xoa đầu thiếu niên: "Không sao, sau này anh ta nói gì chúng ta cũng không cần tin."
"Đúng thế."
"..." Con trai cả nhà họ Trương như hóa đá tại chỗ, bắt đầu im lặng tự hỏi chẳng lẽ lời đồn và hiện thực có sai lệch?
Hai người cũng không quan tâm đến đối phương, trực tiếp đi về phía của tên khốn.
Hứa Du Kỳ nhìn cửa gỗ lớn trước mặt, hít sâu một hơi, đẩy cửa bước vào, ngay sau đó đông cứng cả người. Người của Hiệp hội Pháp sư, bốn gia tộc lớn đều ngay ngắn đứng ở hai bên, Dạ Huyền ngồi ở trung tâm, bên cạnh hắn có hai cái ghế, một bên là Chu Tước Nam Phụng, bên còn lại là... Ngạo Lân, anh em tốt Đậu Đậu nhà cậu cũng ở bên cạnh Ngạo Lân, siết chăt lấy tay áo của hắn để tránh phát sinh tình huống xấu.
Khi thấy hai người tiến vào, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía cửa, đặc biệt là ba người ngồi ở trung tâm đều đặc biệt nhìn chằm chằm vào Hứa Du Kỳ, không gian tĩnh mịch có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.
Hứa Du Kỳ ho khan một tiếng, im lặng trốn ra phía sau con mèo bự nhà mình, nhưng còn chưa kịp chuyển mình đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên: "Kỳ."
Cậu ngẩng đầu, Nam Phụng ngồi ở trên kia, đôi mắt phượng hẹp dài rực rỡ lung linh, chớp cũng không chớp, gắt gao khóa chặt bóng hình mình.
Một lúc sau, hắn chậm rãi vươn tay: "Lại đây."