Edit: jena
"Này, chừng nào anh mới về, em đói bụng" Hứa Du Kỳ nhìn màn hình, tay phải cầm chuột, tay trái gọi thiện thoại cho người nào đó.
"Về ngay đây, tối nay em muốn ăn gì?"
"Gì cũng được, anh nấu."
"Được rồi, anh về ngay."
Hứa Du Kỳ cúp máy, tiếp tục chơi game trên máy của Cát Thiệu, đây là trò chơi vừa mới ra gần đây, đặc biệt hot, nhưng trước khi trùng sinh cậu đã chơi qua một lần rồi nên chơi cũng mau chán. Cậu lười biếng dựa lưng ra sau ghế, nghiêng người qua một bên nhìn trời sắp chuyển mưa ở ngoài cửa sổ, có chút thất thần. Tam Sinh Thạch là một thứ tốt, ký ức của cậu đã khôi phục trọn vẹn.
Cậu nhớ đến ánh mắt của Lăng Huyền trước khi rời khỏi chung cư của Đậu Tử thì không khỏi thở dài một hơi. Từ xưa đến nay, Lăng Huyền không phải một người giỏi giải bày tình cảm, hoặc có thể nói là một người thiếu thốn cảm xúc, lúc đó đối phương có thể tiến lên nói chuyện với cậu nhưng cuối cùng vẫn im lặng trơ mắt nhìn cậu rời đi với Tiểu Bạch. Hơn 300 năm trôi qua, dù thế gian có thay đổi đến đâu thì vẫn có một số việc vẫn vẹn nguyên như cũ, ví dụ như là tính cách của con người.
Có lẽ là... Biểu tình của Hứa Du Kỳ hơi cổ quái, chẳng lẽ Lăng Huyền cảm thấy hổ thẹn với cậu nên không dám tiến lên?
Sao mà được chứ, cậu cười khổ lắc đầu, lúc trước rõ ràng là do cậu tự nguyện, chuyện sống chết của cậu nào có liên quan gì đến Lăng Huyền?
Ngón tay Hứa Du Kỳ nhịp từng nhịp lên mặt bàn, suy nghĩ tình huống trước mắt, cậu cho rằng thế giới của Lăng Huyền mãi mãi luôn thu hẹp như ốc đảo cô độc, ai ngờ bây giờ người nọ lại vì cậu mà bỏ cả con đường tu tiên để đến đây, thật là... Nếu là trước đây, hẳn là cậu sẽ vui mừng như điên, xúc động vô ngần, nhưng hơn 300 năm trôi qua, cậu đã sớm không còn là Phong Kỳ, bây giờ cậu là Hứa Du Kỳ.
Mưa bắt đầu rả rích ở bên ngoài cửa sổ, rơi lộp bộp xuống lá cây, Hứa Du Kỳ hoàn hồn, lại mở điện thoại gọi điện một cuộc, chờ trong chốc lát, bên ngoài cửa đã vang lên tiếng chuông. Cậu quay đầu lại, cửa phòng ngủ mở ra, Cát Thiệu cầm điện thoại đang reng vẫy vẫy, cười nói: "Sao thế?"
Hứa Du Kỳ kết thúc cuộc gọi: "Muốn hỏi anh có mang theo dù không."
Cát Thiệu suy tư nhìn thiếu niên, lại hỏi: "Nếu anh không mang thì em có đến đón anh không?"
Hứa Du Kỳ gật đầu, chỉ vào cánh tay trái đang quấn băng của hắn, đơn giản đáp: "Không thể dính mưa."
"Quan tâm anh như vậy, quả nhiên được em yêu không hề tồi chút nào." Cát Thiệu trêu đùa, ý cười trong đáy mắt không quá rõ ràng.
Hôm nay hắn còn có tiết học cho nên chuyện Đậu Tử vừa xong thì phải đến trường. Nhưng trong đáy lòng hắn vẫn không ngừng lo sợ bất an, vẫn không thể không ngừng nhớ lại cảnh tượng ở Minh Giới, hắn không biết nhờ Tam Sinh Thạch mà thiếu niên đã nhớ lại được những gì với Lăng Huyền. Khi đó, bọn họ còn chưa kịp chạy đến thì Hứa Du Kỳ đã quay đầu lại, bước nhanh đến chỗ họ, biểu tình vẫn trước sau như một, ánh mắt không ngừng xoay chuyển giữa cả hai, cuối cùng nhìn về phía hắn: "Đánh xong rồi?"
Hắn mím môi, gật đầu.
"Ồ, vậy thì chúng ta nhanh quay về đi. Em muốn gặp Đậu Đậu."
Dựa theo quy tắc địch bất động ta bất động, hắn và Lăng Huyền đều bảo trì im lặng kể từ khi họ rời khỏi Minh giới cho tới hiện tại. Lý trí của hắn biết rằng kiếp trước Hứa Du Kỳ đã liều mạng hồn phi phách tán để xóa bỏ hết ký ức liên quan đến Lăng Huyền ra khỏi tâm trí mình, thái độ vô cùng kiên quyết, kiên định. Hắn không rõ khi cậu có lại ký ức sẽ như thế nào, huống hồ bây giờ Lăng Huyền còn một bộ ăn năn hối lỗi đến tìm, nếu thiếu niên vẫn còn tình cảm với người nọ thì... Hắn ngay lập tức rơi xuống vực sâu tuyệt vọng như lúc trước.
Có được rồi lại mất đi, những nỗ lực từ trước đến nay đều đổ sông đổ biển, nếu quả thật là vậy thì hắn nguyện ý từ trước đến nay vẫn chưa nhận được gì từ cậu.
Hứa Du Kỳ lười biếng ngồi trên ghế nhìn hắn, bẻ khớp ngón tay, nhướng mày cười: "Cho nên anh muốn mang ơn đội nghĩa, ngoan ngoãn nghe lời như trước đây hả?"
"Đó là tất nhiên." Cát Thiệu hoàn hồn, cười cười gật đầu.
"Ừm, để khen thưởng cho anh, em sẽ kể cho anh chuyện mà anh và Lăng Huyền đều muốn biết."
Cát Thiệu hơi khựng người, nhìn vào mắt cậu, hiểu ngay: "Em nhớ ra rồi."
Hứa Du Kỳ thản nhiên gật đầu::"Việc nào ra việc đó, Phong Kỳ yêu Lăng Huyền là chuyện của cậu ta, bây giờ em là Hứa Du Kỳ, và em yêu anh, tuy là..." Cậu dừng một chút: "Tuy là em vẫn không rõ cảm giác của mình với Lăng Huyền là gì, nhưng có lẽ giống với cảm giác mà anh từng nói, nhưng trước đây em đã quyết định rồi, em sẽ không thay đổi."
Con ngươi Cát Thiệu không khỏi sâu thêm, đây là lần đầu tiên Hứa Du Kỳ chủ động nói "yêu" với hắn từ khi họ xác định quan hệ, đặc biệt còn là trong tình huống như thế này. Hắn rất vui, còn đang muốn tiến lên làm tỏ vẻ một bầu tâm sự nghiêm túc thì người này lại nói: "Cho nên đời này anh phải ngoan ngoãn nằm xuống để em đè, hiểu chưa?"
"..." Cánh tay có ý đồ gây rối của Cát Thiệu dừng lại giữa không trung, sau đó từ từ xoa xoa đầu thiếu niên: "Ngoan, anh nấu cơm cho em ăn, hẳn là em đói đến điên rồi."
"..."
Cát Thiệu mỉm cười, cúi đầu hôn cậu, chuẩn bị xoay người đi ra ngoài. Hứa Du Kỳ đột nhiên đứng bật dậy, kéo hắn đi về phía giường lớn. Bọn họ đã sớm dọn về lại phòng ngủ chính từng bị nói là phong thủy không tốt, vì cậu cảm thấy kiểu gì cậu cũng không thể thoát khỏi số mệnh bị con mèo bự ôm đi ngủ cho nên không hề tiếc thương cho căn phòng của mình.
Cát Thiệu cũng không giãy giụa, thuận theo động tác của thiếu niên, tốt tính hỏi: "Em muốn làm gì?"
"Điên cho anh xem, hôm nay em phải tính sổ cả hai lần trước." Hứa Du Kỳ nói xong thì đè hắn xuống giường rồi xoay người kéo rèm lại.
Cát Thiệu hơi nhướng mày: "Không ăn cơm à?"
"Lát nữa ăn cũng được." Hứa Du Kỳ ôm đầu hắn, cúi đầu hôn xuống. Cát Thiệu mở miệng để cho đầu lưỡi của thiếu niên thuận lợi tiến bào, toàn bộ quá trình đều vô cùng ngoan ngoãn nghe lời, còn tiện tay cởϊ qυầи áo cho nhau, cho đến khi Hứa Du Kỳ hài lòng vừa đủ để cảm động thì đó là thời cơ tốt nhất để nắm lại quyền chủ động.
Hai bờ ngực xích͙ ɭõa dán vào nhau, nhiệt độ nóng bỏng không ngừng tăng cao, hô hấp nặng nề quấn quýt lất nhau. Cát Thiệu nhìn thấy tia giảo hoạt trong ánh mắt của thiếu niên thì không khỏi bật cười, chẳng lẽ em cũng quên mất đời này của em không phải là Phong Kỳ, tương tự một đời này của anh cũng không phải Tiểu Bạch à? Hơn nữa, dù có là Tiểu Bạch thì nó cũng không có cúi đầu nghe lời để cho em đè đâu.
Hứa Du Kỳ rút kinh nghiệm từ hai lần trước, tay lần mò xuống dưới học theo động tác của hắn, nhẹ nhàng di chuyển, cảm nhận được sụ biến hóa của thứ trong tay, cúi đầu nhìn hắn cười: "Thích động tác của em không, sướиɠ không?"
Cát Thiệu mỉm cười, một tay kéo đầu cậu xuống, hai môi giao triền kịch liệt, cảm giác cũng kéo lên cao, hô hấp của Hứa Du Kỳ lại rối loạn, không thể lo cho thứ trong tay nữa, chuyên tâm ôm hắn để hôn.
Bàn tay trên lưng Hứa Du Kỳ từ từ trượt xuống, tìm đúng vị trí, một ngón tay len lỏi chen vào. Hứa Du Kỳ cứng đờ người, bắt đầu giãy giụa, trong cổ họng phát ra âm thanh phản kháng "ư ư" khó nhịn. Cát Thiệu siết chặt thiếu niên trong l*иg ngực, tiếp tục cho thêm một ngón tay vào mật đạo chật hẹp, từ từ khai thác, cảm thấy đã nới lỏng ra thì mới thả lỏng lực tay.
Đương nhiên Hứa Du Kỳ sẽ không bỏ qua cơ hội này, vội vàng đứng dậy, ngẩng đầy trừng mắt: "Anh đã biết hôm nay em phải ở trên, không phải anh..." Cậu nói xong thì thấy đối phương nhếch miệng cười đầy nham hiểm, đồng thời trên eo bỗng xuất hiện thêm một đôi tay, bóp nắn phần eo, thứ nào đó dán ở bên dưới cũng càng thêm rõ ràng hơn, hự, cái này... Cậu im lặng một giây, lông tơ dựng đứng đứng, hốt hoảng la lên: "Tiểu Bạch, đừng... A!". Truyện Trinh Thám
Cát Thiệu không chờ cậu nói xong, đôi tay dùng sức xoay người cậu lại, trong nháy mắt tiến vào tận gốc. Cảm giác khít chặt khiến hắn không khỏi rêи ɾỉ thành tiếng, chất giọng khàn khàn: "Chặt quá..."
Hứa Du Kỳ hoàn toàn không nghe rõ hắn nói gì, hét lên một tiếng, ưỡn người lên, mồ hôi lạnh cũng theo đó chảy xuống. Cát Thiệu không di chuyển ngay mà tiến đến hôn lên phần cổ của thiếu niên, tay cũng không rảnh rỗi mà từ từ vuốt ve trước eo của cậu, đem lại kɧoáı ©ảʍ cho cậu.
Một lúc lâu sau, Hứa Du Kỳ mới tìm lại được giọng nói của mình, run rẩy: "Tiểu Bạch, em muốn làm thịt anh... Nhất định em phải làm thịt anh..."
"Em sẽ hối hận..." Cát Thiệu sượt môi sang bên tai của thiếu niên, há miệng cắn xuống, người trong lòng không ngừng run rẩy, hắn vui vẻ, bắt đầu chuyển động theo tiết tấu.
Hơi thở của Hứa Du Kỳ trở nên dồn dập hơn, nhưng cậu vẫn không cam lòng, vài lần muốn tránh ra. Cát Thiệu tủi thân nói: "Kỳ, đừng mà, tay anh đang bị thương, đừng để nó nứt ra thêm chứ."
"Gãy luôn càng tốt!" Hứa Du Kỳ tức giận nói, không thể phản kháng nổi, quỷ kế của Cát Thiệu đã thực hiện được, khóe miệng không ngừng giương cao, đột nhiên dùng đè cậu xuống, gia tăng lực đạo chuyển động.
"A..." Hứa Du Kỳ hô lên một tiếng, giơ tay đẩy hắn: "Đừng làm mạnh quá..."
"Sẽ cố gắng." Cát Thiệu cúi đầu hôn, nhìn gương mặt đỏ ửng của thiếu niên, cười: "Nếu mỗi lần em chủ động như vậy thì anh sẽ vui lắm."
Hứa Du Kỳ không khỏi chửi lên, Cát Thiệu thô bạo chuyển động khiến cậu không ngừng rêи ɾỉ. Giữa tiếng thở dốc, hắn hỏi: "Chừng nào thì em đi tìm Lăng Huyền? Hai người hẳn là muốn trò chuyện với nhau đúng không?"
Hứa Du Kỳ nói: "Em hối hận rồi, em chọn anh ấy, anh ấy hổ thẹn với em, chắc chắn sẽ để cho em nằm trên... A..."
Cát Thiệu đâm vào tận cùng, ngắt lời: "Em cảm thấy anh ta chịu can tâm tình nguyện để em nằm trên? Sư huynh của em mà em còn không biết rõ à?"
"..." Hứa Du Kỳ im lặng, cảm thấy tỷ lệ thành công quá ít, hay nói đúng hơn là hoàn toàn không có khả năng.
Cát Thiệu lại tiến vào nơi sâu nhất, hỏi: "Khi nào em đi gặp Lăng Huyền?
Dòng điện lưu tê rần truyền dọc từ sống lưng lên tới đại não, Hứa Du Kỳ thở phì phò: "Không phải chuyện của anh."
"Đúng là hư mà..." Cát Thiệu cười nhẹ, cũng không thèm để ý, tiếp tục cuốn theo cơn sóng tình nóng bỏng.
Chờ hai người kết thúc thì đã là giữa đêm. Hứa Du Kỳ cảm thấy cả người như tan ra, nằm dài trên giường không động đậy nổi. Cát Thiệu đứng dậy, bước xuống giường: "Em chờ chút, anh đi tắm."
"Đừng để miệng vết thương dính nước..."
Bước chân Cát Thiệu dừng lại, hận không thể nhào tới làm thêm một trận, nhưng hắn đã nhịn xuống, quay đầu hôn thiếu niên: "Anh biết rồi."
Hứa Du Kỳ rầm rì một hơi, ghét bỏ đẩy hắn ra: "Hôn gì mà hôn, tắm xong đi nấu cơm cho em, nếu không được ăn thì em sẽ ly hôn với anh đi tìm gái đẹp, dù sao gái đẹp dù cứng tới mấy cũng không thể đè được em!"
"..."
"Ngây người làm gì, còn không mau đi đi!"
Cát Thiệu chỉ có thể để thiếu niên tùy ý nói.
Hứa Du Kỳ rã rời chỉ có thể ăn cơm tối ở trong phòng ngủ, hơn nữa sau khi ăn xong còn kháng nghị không chịu ngủ chung với con mèo bự.
"Phòng cũng đổi rồi." Cát Thiệu nói: "Kỳ, em muốn ngủ sô pha à?"
"Anh đi ngủ sô pha." Hứa Du Kỳ liếc mắt nhìn hắn, vẻ mặt ghét bỏ: "Còn nữa, phòng đổi nhưng giường vẫn còn trong phòng."
"Ồ, em muốn ngủ ở đó hả?"
"Không." Hứa Du Kỳ chỉ vào mình: "Em ngủ ở đây, còn anh..." Cậu chỉ ra ngoài cửa: "Ra sô pha ngủ."
Cát Thiệu vô tội nói: "Chỗ chật quá thì sẽ động đến vết thương trên tay đó."
"..." Hứa Du Kỳ nói: "Vậy thì anh ngủ trong phòng đi."
"Không được, ở đó lạnh lắm." Cát Thiệu xoay người kéo người nào đó đang đứng dậy, ôm vào lòng: "Bây giờ anh sắp tới giai đoạn thi cử, lỡ như cảm mạo thì sao?"
Hứa Du Kỳ trừng mắt nhìn hắn, nghiến răng nghiến lợi: "Xin hỏi, thiếu gia Cát lại yếu ớt như vậy ạ?"
"Ừm." Cát Thiệu siết chặt vòng tay: "Ngoan nào, anh hứa sẽ không làm gì cả."
Hứa Du Kỳ liền nghi ngờ: "... Thật hả?"
"Thật." Cát Thiệu bảo đảm: "Đêm nay không làm gì cả."
"Vậy thì được." Hứa Du Kỳ xoay người đi qua, cử động mạnh khiến cho cửa sau tê rần một trận nên hung dữ nói: "Anh không làm thì em làm!"
"..." Cát Thiệu nói: "Kỳ, ngày mai anh còn phải đi học."
"Thì sao?"
"Thôi được rồi, anh đổi chuyện khác, em còn đủ thể lực không?"
"Anh quản em được à!" Hứa Du Kỳ dứt lời thì nhào qua, Cát Thiệu ngay lập tức chặn lại: "Từ từ, em nghe này..."
"Nghe cái rắm!" Hứa Du Kỳ tiếp tục động tác: "Đêm nay chắc chắn em phải báo được thù!"
Cát Thiệu che miệng thiếu niên lại, phóng linh hồn của Bạch Hổ ra, sau đó biểu tình vô cùng cổ quái, Hứa Du Kỳ nhướng mày – Chuyện gì nữa?
Cát Thiệu gật đầu, giơ tay chỉ chỉ vào mép giường, Hứa Du Kỳ hoài nghi nhìn theo, sau đó nháy mắt cứng đờ người, chỉ thấy trên tủ đầu giường có một sinh vật trắng tinh vô cùng quen thuộc.
"..." Hứa Du Kỳ nói: "Tiểu Cửu, em tới đây khi nào?"
Hai chân trước của Hồ Tiểu Cửu bịt kín hai tai, co cụm ở trong góc, nghe thấy giọng của anh mình thì hơi rụt người, một móng vuốt vào lên vách tường gõ: "Em chưa nghe thấy gì hết..."
Hứa Du Kỳ: "..."
Cát Thiệu ho khan một tiếng, sửa sang lại quần áo: "Tiểu Cửu, ra đây đi."
Hồ Tiểu Cửu lại cào thêm một đường: "Em cũng chưa nhìn thấy gì hết..."
Cát Thiệu: "..."
Hứa Du Kỳ: "..."
Hứa Du Kỳ cảm thấy thật phức tạp, em trai nhỏ mình nuôi từ xưa đến giờ biết mình bị người khác ăn sạch sẽ ở trên giường, trong lòng cậu cảm thấy vô cùng rối rắm, thậm chí còn thấy bứt rứt nao nao.
Cát Thiệu nhìn sắc mặt của người nào đó biến hóa không ngừng, xoa đầu an ủi: "Sao cậu lại đến đây, có xảy ra chuyện gì không?"
Thân thể của Hồ Tiểu Cửu cứng còng, lại cào thêm hai đường: "Em không biết gì hết..."
Hứa Du Kỳ và Cát Thiệu: "..."
Khi không khí càng lúc càng quỷ dị, chuông điện thoại lại vang lên, Hứa Du Kỳ nhanh chóng bắt máy: "Tiểu Viễn, sao thế?"
Giọng nói của Chu Viễn cực kỳ gấp gáp: "Có phải cậu ấy đang ở chỗ cậu không? Bây giờ cậu ấy sao rồi? Có nói gì không?"
Trực giác của Hứa Du Kỳ cảm nhận được có chuyện, hơi đảo mắt: "Cậu nói thử xem?"
"Đừng để Tiểu Cửu rời đi, bây giờ tôi qua ngay, qua ngay lập tức!" Nói xong liền cúp máy.
Hứa Du Kỳ hơi híp mắt, trạng thái đã thay đổi, cậu nhanh chóng lôi hồ ly trắng ra ngoài, nở một nụ cười ấm áp: "Tiểu Cửu à, có phải Tiểu Viễn làm gì em không?"
Hồ Tiểu Cửu cụp đuôi nhìn cậu, nhìn một lúc thì nhào tới: "Hu hu hu anh ơi..."
"Ôi chao..." Hứa Du Kỳ xoa xoa nó, dịu dàng khích lệ: "Ngoan, rốt cuộc đã có chuyện gì, nếu Tiểu Viễn bắt nạt em thì em nói với anh, dù sao anh cũng là anh của em, nhất định sẽ tìm lại công bằng cho em, hiểu không?"
Hồ Tiểu Cửu tiếp tục khóc.
"Đừng khóc mà, nói đi nào."
Hồ Tiểu Cửu vẫn không nói.
"Em xem, như thế này là em sai rồi." Hứa Du Kỳ kiên nhẫn giáo dục: "Có chuyện gì cũng phải nói ra, nếu cứ tích tụ ở trong lòng sẽ tệ lắm, hơn nữa chúng ta là quan hệ gì? Là người một nhà đúng không? Nào nào, anh tuyệt đối sẽ không nói với ai hết, có khi nào anh lừa em chưa?"
Cuối cùng Hồ Tiểu Cửu cũng ngẩng đầu nhìn cậu, Hứa Du Kỳ tủm tỉm cười, bộ dạng đúng là rất vô hại.
Cát Thiệu bất đắc dĩ nhìn người nào đó, xoay người ra ngoài, chuẩn bị mở cửa cho Chu Viễn.