Hồ Sơ Thần Côn

Chương 46: Ngả bài

Edit: jena

Hứa Du Kỳ ngẩn ra: "Anh muốn làm sao?" Cậu nhìn Liễu Thiên, trên người của đối phương không có sát khí, chứng tỏ trước sau vẫn không có chấp nhất gì, đã sẵn sàng buông xuống.

Liễu Thiên nhìn ra ngoài cửa sổ, nắng vàng phản chiếu lấp lánh trên tòa cao tầng đối diện, ánh mắt cậu lạnh nhạt: "Tôi muốn gặp Nghiêm Kiệt, có chút lời muốn nói với anh ấy."

Hứa Du Kỳ gật đầu: "Tôi có số điện thoại của anh Nghiêm, khi nào anh muốn gặp?" Cậu không khỏi nhớ đến người đàn ông kia, chắc chắn đã tìm kiếm người yêu mình trong thời gian không ngắn, ấp ôm hi vọng xa vời và chấp nhất tin rằng người yêu vẫn còn sống, nhưng nào ngờ người mà hắn tâm tâm niệm niệm đã sớm hóa thành u hồn, bây giờ phải đến địa phủ đầu thai. Mối lương duyên xem như đã chấm dứt ở kiếp này.

Liễu Thiên thu hồi tầm mắt, rũ mắt nghĩ nghĩ: "Chắc là sớm, dù sao tôi cũng là quỷ, ở đây không phải là nơi tôi thuộc về. Tôi đã nhìn thấy thông báo, khiến anh ấy tin rằng tôi đã chết có khó lắm không?"

"Thật ra cũng... được. Chúng tôi sẽ nghĩ cách làm cho anh ta nhìn thấy anh, tự khắc sẽ tin, nhưng làm xong thì có chút việc." Hứa Du Kỳ hơi thở dài: "Anh nói xong thì đi địa phủ, ai biết anh ta sẽ gây nên chuyện gì."

"Người và quỷ không thể ở bên nhau." Liễu Thiên nhàn nhạt nói: "Đến lúc đó, anh ấy nên mất hết hi vọng."

Hứa Du Kỳ muốn nói gì đó, nhưng phòng khách truyền đến tiếng của Cát Thiệu, giọng nói vô cùng thích ý và thỏa mãn: "Tiểu Kỳ, ra ăn cơm."

Hứa Du Kỳ không khỏi bĩu môi, Liễu Thiên nhìn thiếu niên, mỉm cười dịu dàng: "Cố gắng trân quý hiện tại, hai người không giống chúng tôi, không nên để mọi thứ trôi xa đến mức không thể vãn hồi."

Hứa Du Kỳ im lặng, bản thân mình nếu so sánh với bọn họ thì đúng là hạnh phúc hơn nhiều, và mọi thứ đều là nhờ Tiểu Bạch đã không màng hiểm nguy để đánh đổi. Nếu không có Tiểu Bạch, cậu đã sớm hồn phi phách tán, không còn tồn tại trên cõi đời này. Khó chịu trong lòng liền tan bớt, vì vậy cậu xoay người rời đi.

Cát Thiệu đang muốn mở cửa phòng ngủ chính, thấy thiếu niên bước ra ngoài thì nụ cười trên mặt sâu hơn, kéo cậu ôm vào lòng, lại hôn lên môi cậu một cái, cuối cùng mới dẫn cậu đến bàn ăn: "Ăn cơm thôi."

Hứa Du Kỳ để cho hắn kéo, khi ngồi xuống thì hơi giật mình, nhưng sau đó bị cậu xem nhẹ, chỉ lười biếng hỏi: "Sáng nay anh không có tiết?"

Cát Thiệu ngồi đối diện, ngẩng đầu, dịu dàng cười: "Có tiết một, nhưng mà lúc đó hơi bận, còn bận chuyện gì thì em là người rõ nhất."

Hứa Du Kỳ cứng đờ người, cầm đũa lên bắt đầu ăn cơm. Thiếu chút nữa cậu đã quên, Tiểu Bạch của cậu đã sớm một đi không trở lại, bây giờ chỉ còn người đàn ông ác liệt này.

Cát Thiệu mỉm cười nhìn hai lỗ tai hồng hồng lên của thiếu niên, cảm thất thật là vui sướиɠ, có ý muốn thời gian có thể dừng ở lại đây mãi mãi. Nhưng hắn không thể bỏ qua những nhân tố bên ngoài, chuyện của Lăng Huyền sớm muộn gì cũng phải giải quyết, người đó một khi đã quyết định làm gì thì khó mà thay đổi.

Hứa Du Kỳ nhận ra hắn trầm mặc, ngẩng đầu nhìn: "Anh nghĩ gì vậy?"

"Nghĩ làm sao để kể chuyện kiếp trước cho em nghe, anh sợ sau khi nói xong thì cuối cùng em sẽ rời khỏi anh, nhu vậy thì mất nhiều hơn được."

Tay Hứa Du Kỳ khựng lại, lại nghe thấy đối phương thở dài, tiếp tục nói: "Nhưng anh vẫn phải nói, đặc biệt anh không muốn em biết những chuyện này nhờ người khác, thêm nữa anh không muốn giấu giếm em chuyện gì cả."

Hứa Du Kỳ nhìn ánh mắt thản nhiên của hắn, im lặng một giây, cúi đầu tiếp tục ăn.

Cát Thiệu cười, cũng bắt đầu chuyên tâm ăn cơm. Đến khi ăn xong, hắn nhìn đến phòng ngủ chính, thường ngày sáng sớm Liễu Thiên đã ra ngoài, hôm nay lại không có, hắn không khỏi có chút kinh ngạc: "Liễn Thiên làm sao vậy?"

"Ký ức của anh ấy khôi phục, muốn gặp Nghiêm Kiệt." Hứa Du Kỳ đáp, rút một tờ giấy ăn ra llau miệng, lười biếng dựa lưng ra sau: "Anh ấy nói anh ấy có chuyện muốn nói với Nghiêm Kiệt, nói xong thì đi đầu thai."

Cát Thiệu hiểu: "Vậy em chuẩn bị khi nào thì cho họ gặp nhau?"

"Nghe theo ý của anh ấy."

Cát Thiệu gật đầu, lại hỏi: "Chuyện bên Nghiêm Kiệt em tính làm sao?"

"Đến lúc đó rồi nói." Hứa Du Kỳ thả giấy ăn lên bàn, nhìn hắn: "Chuyện của bọn họ bỏ qua một bên đi, bây giờ chúng ta nói chuyện kiếp trước. Lúc trước, ngoài quan hệ sư huynh sư đệ, em và Lăng Huyền còn quan hệ gì nữa không?"

"Không có." Trên mặt Cát Thiệu bày vẻ quả thật không ngoài ý muốn chút nào. Tiểu Kỳ thông minh, hơn nữa thái độ của Lăng Huyền lại khác với lúc trước, chắc chắn cậu sẽ nghi ngờ.

"Hả?" Hứa Du Kỳ nghĩ nghĩ: "Ồ, hình như vào ngày tinh phách bo bo hại chết người, khoan, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là người kia..." Cậu hơi híp mắt, chỉ vào chính mình: "Không, hình như là em mới đúng?"

"Đúng vậy." Cát Thiệu không giấu giếm, giải thích: "Kiếp trước em chỉ yêu tên đó, nhưng em cũng biết rằng toàn bộ tâm tư của Lăng Huyền đều đặt lên việc tu hành, không bao giờ động tâm tình, còn 300 năm nay đã xảy ra chuyện gì khiến anh ta thay đổi thì anh cũng không rõ, nhưng có thể chắc chắn việc Lăng Huyền từ Thủy Trần cư đến đây là để gặp em, cho nên nói người mà Lăng Huyền yêu là em cũng đúng."

"Ra là không phải người yêu, mà là em yêu đơn phương..." Hứa Du Kỳ lẩm bẩm: "Coi trọng ai lại không coi trọng, lại thích sư huynh mặt than, chắc chắn là không có hi vọng gì rồi, a không đúng, sao kiếp trước em lại là gay chứ..." Cậu xoa cằm: "Chậc, có lẽ là do Thủy Trần cư không có phụ nữ."

Cát Thiệu bất đắc dĩ: "Thủy Trần cư không có, nhưng những chỗ khác thì có, hơn nữa còn có tộc Yêu, tộc Long, em cảm thấy mỹ nữ còn thiếu hả?"

"..." Hứa Du Kỳ nói: "Thôi được, rồi, tiếp theo thì sao? Em gây phiền toái cho Thần tộc thượng cổ cũng là vì Lăng Huyền?"

"Lăng Huyền luôn muốn đắc đạo thành tiên, em muốn giúp anh ta nên đi tìm những linh dược đó, tự nhiên cũng đem chủ ý đánh lên người chúng, mỗi lần đều đánh đến mức vết thương chồng lên vết thương..." Cát Thiệu đang nói thì dừng lại, vì những hình ảnh đó lại hiện lại trong tâm trí hán, ánh sáng trong mắt hắn không khỏi tắt ngúm, phải bình tĩnh lại mới tiếp tục nói: "Ngoài miệng em nói là tò mò, nhưng sau đó chỉ toàn đem hết đồ cho Lăng Huyền, mặc anh ta muốn làm gì thì làm. Nếu anh ta không nhìn em, em lại nghĩ cách để lấy linh dược đưa cho người ta, nhưng kết quả cuối cùng vẫn là một."

Hứa Du Kỳ nhếch miệng: "Ra là em cũng có lúc si tình như vậy... Hình như khi si tình có hơi ngốc?"

Cát Thiệu rũ mắt, đứng dậy đi đến bên thiếu niên, siết chặt cậu vào lòng: "Si tình, nhưng đối tượng si tình của em một đời này nên là anh."

Hứa Du Kỳ thả lỏng dựa vào người hắn, cười cười: "Nếu không thì sao?"

Cát Thiệu nâng cằm thiếu niên, bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt cậu, biểu tình vô cùng nghiêm túc: "Anh gϊếŧ em, rồi tự sát."

Hứa Du Kỳ nhướng mày: "Tiểu Bạch, anh dám?"

"Dám." Cát Thiệu trả lời thống khoái, cúi đầu hôn, đầu lưỡi từ từ tiến vào khoang miệng ấm nóng. Hắn hôn rất sâu, khi buông ra vẫn chưa thể hô hấp bình thường. Hắn tiếp tục siết thiếu niên vào lòng, đầu tựa lên vai, khe khẽ thở dài: "Anh đùa thôi. Nếu là thật, anh chỉ có thể tôn trọng quyết định của em, anh không bao giờ dám thương tổn em."

Đáy lòng Hứa Du Kỳ run lên, vỗ vỗ cánh tay hắn: "Đừng lo, ký ức của em đã bị xóa bỏ thì sẽ không trở lại, hơn nữa bây giờ em đã hiểu đại khái tình huống, chắc chắn sẽ không giẫm lên vết xe đổ."

Cát Thiệu tăng lực đạo trên tay: "Nhưng bây giờ Lăng Huyền yêu em."

Hô hấp Hứa Du Kỳ cứng lại, theo bản năng muốn ôm lấy tim, nhưng sau đó lại nghĩ Cát Thiệu đang ôm mình, cậu nhanh chóng buông bỏ ý niệm. Loại cảm giác này... quả thật là khi đã có tình cảm ghim sâu thì sẽ khó lòng phai nhạt ư? Cậu im lặng chốc lát, chờ đến khi sự đau đớn trong tim biến mất mới hỏi: "Sau đó thì sao?"

"Thiếu chút nữa là em đọa ma."

"Nhưng em không có." Hứa Du Kỳ nói: "Em nhớ, trước khi em nhập ma đã đứng trước mặt sư phụ ở Thủy Trần cư, mọi chuyện sau đó thì đã rõ ràng, mà linh hồn của em... Dựa theo tình huống hiện tại thì đúng là em tự mình xóa bỏ phần ký ức đó?"

"Đúng vậy."

"Quả là tác phong của mình..." Hứa Du Kỳ thở dài, nắm lấy bàn tay của người nọ rồi đặt trên eo mình: "Anh xoa đi, đau."

Đề tài chuyển biến quá nhanh, Cát Thiệu bật cười, thả cậu ra: "Chờ anh dọn dẹp bàn đã."

"Ừm." Hứa Du Kỳ lười biếng đứng dậy: "Em về phòng ngủ trước, mệt muốn chết." Cậu nói xong liền rời đi, vừa vào phòng đã nằm gục lên giường, thiu thiu ngủ.

Khi Cát Thiệu vào, thiếu niên đã ngủ say, quần áo xộc xệch, lộ ra những dấu vết kí©ɧ ŧìиɧ. Hắn lẳng lặng nhìn một hồi, tiến tới sửa sang lại quần áo cho cậu, bắt đầu sờ sờ.

Hứa Du Kỳ ngủ cũng không sâu, lúc này liền tỉnh, lười biếng phân phó: "Thấp xuống một chút."

Cát Thiệu nghe lời, nhìn phiếu đáp án thi đại học trên tủ đầu giường: "Em chưa tính điểm hả?"

"Không, em thấy thi tốt lắm."

"Muốn đăng ký vào trường nào?"

"Không biết, chờ em tính điểm xong thì nói." Ý thức của Hứa Du Kỳ có chút mơ hồ, sau đó bừng tỉnh nhỏ lại Lăng Huyền muốn học chung trường với mình nên quay đầu nhìn Cát Thiệu, vừa muốn nói thì có người gõ cửa, giọng của Liễu Thiên vang lên: "Tôi có thể vào không?"

Hứa Du Kỳ đẩy Cát Thiệu ra rồi ngồi dậy: "Có thể."

Liễu Thiên đẩy cửa vào, Hứa Du Kỳ hỏi: "Anh nghĩ kỹ rồi?"

"Ừm, ngay chiều nay đi, tôi muốn nhanh chóng rời khỏi đây."

"Được, tôi sẽ gọi cho Nghiêm Kiệt."

"Cảm ơn." Liễu Thiêu cúi đầu với cậu: "Tôi đi pha trà, hai người uống không?"

Hứa Du Kỳ xem đồng hồ: "Uống." Cậu nói xong thì đứng dậy: "Uống xong rồi lên trường học lấy giấy đăng ký nguyện vọng."

***

"Chị Tần, thứ này thật sự dùng được ạ?" Chug Ngọc Nhan nhìn dây chuyền trong tay, không chắc chắn hỏi: "Chỉ cần tặng nó cho Chu Viễn là được ạ?"

"Thật." Tần Vũ Họa kéo tay của Chu Ngọc Nhan: "Nhiều người bạn của chị đã thử rồi, rất linh nghiệm, em cứ thử đi." Cô chớp chớp mắt: "Khi linh nghiệm, em có thể ở bên cạnh người mình yêu mãi mãi."

Gương mặt Chu Ngọc Nhan ửng đỏ, cô nhìn đồ vật trong tay, âm thầm nắm chặt. Sức khỏe của cô đã chuyển biến tốt, sắc mặt cũng đã khôi phục bình thường, thậm chí còn tốt hơn cả trước khi nhập viện. Cô và Tần Vũ Họa đã sớm trở thành những người bạn tâm giao không còn gì giấu giếm, mà hôm nay Tần Vũ Họa cũng không có ca trực, vì vậy cùng cô đến trường lấy giấy đăng ký.

Trong sân trường trồng nhiều cây ngô đồng, gió khẽ lay động, lá cành xôn xao. Tần Vũ Họa hít sâu một hơi, nói: "Trường của em đẹp thật."

"Dạ, trước đây em ghét nó lắm, bây giờ tốt nghiệp rồi thì có chút tiếc nuối." Chu Ngọc Nhan nhìn bồn hoa ở phía xa, vươn tay chỉ: "À, đi qua đó là tới dãy học của em."

Tần Vũ Họa gật đầu, cùng cô từ từ đi, bước được hai bước bỗng dừng chân. Chu Ngọc Nhan quay đầu lại: "Sao vậy ạ?"

"À, không có gì, chị thấy ở đây đẹp quá, giống trường cấp ba của chị, em đi lấy giấy đăng ký đi, chị ở đây chờ." Tần Vũ Họa cười cười: "Hôm nay có đem dây chuyền tặng Chu Viễn không? Nếu có thì bây giờ chị đi về."

Gương mặt Chu Ngọc Nhan lại đỏ lên: "Không có, em muốn tìm một thời điểm thích hợp. Chị ở đây chờ em nhé, em sẽ quay lại nhanh thôi, sau đó chúng ta đi dạo phố."

"Được." Tần Vũ Họa gật đầu, nhìn cô rời đi, sau đó nhìn về phía khu dạy học rồi xoay người đi.

***

Hứa Du Kỳ đang tựa lưng vào cửa sổ đứng nói chuyện với Đậu Tử và Chu Viễn, bỗng nhiên cúi đầu nhìn xuống dưới, khẽ nhíu mày. Xin ủng hộ chúng tôi tại { T 𝑟𝖴mT𝑟u𝓎𝓮n.𝚅n }

Chu Viễn phát hiện, hỏi: "A Kỳ, sao vậy?"

"Không, không có gì." Hứa Du Kỳ dời mắt, sờ sờ mũi, có lẽ mình hơi nhạy cảm.