Edit: jena
Xúc cảm quen thuộc truyền đến bên môi, Hứa Du Kỳ căng thẳng, muốn lùi về sau theo bản năng, nhưng Cát Thiệu lại siết chặt vòng tay, cậu không thể di chuyển, chỉ có thể bị động nhận lấy.Nụ hôn của Cát Thiệu không hề mạnh bạo. Hắn nhẹ nhàng liếʍ mυ'ŧ môi lưỡi của cậu, giống như buổi sáng ngày hôm kia. Hứa Du Kỳ đặt tay lên ngực hắn, cậu cảm giác mình dùng sức đẩy ra nhưng không hiểu vì sao khoảng cách vẫn thân cận như cũ.
Đèn ngủ bật mở trên đầu giường, soi rọi một vùng không gian ấm áp. Giữa màn đêm tĩnh lặng, tiếng mυ'ŧ mát ướŧ áŧ giữa hai cánh môi vô cùng rõ ràng, mang đến một loại cấm kỵ kí©ɧ ŧɧí©ɧ dây thần kinh con người. Hô hấp của Hứa Du Kỳ dần rối loạn, không biết đã chủ động đáp lại từ khi nào.
Hô hấp của Cát Thiệu nặng nề, vòng tay đang ôm cậu dần chuyển xuống eo nhẹ nhàng xoa nắn, sau đó từ từ nắm lấy cổ tay thiếu niên, lật người cậu lại để mình chế trụ trên giường.
Thời tiết chuyển mùa ngày một nóng hơn, vì vậy Hứa Du Kỳ chỉ mặc một cái quần cộc, Cát Thiệu đang ngủ cũng chỉ mặc một cái qυầи ɭóŧ, khi lật người lại, hai bờ ngực liền dán dính vào nhau, không một kẽ hở. Hai làn da trần cọ xát nhau dẫn đến lửa nóng bốc lên, Hứa Du Kỳ run rẩy, nghiêng đầu né tránh nụ hôn, kêu lên: "Tiểu Bạch, dừng lại đi."
Động tác của Cát Thiệu dừng lại. Hắn cũng không đè cả người mình lên người thiếu niên mà chỉ áp phần ngực vào, vì vậy khẽ nhấc người lên nhìn gương mặt cậu.
Hứa Du Kỳ hổn hển thở, cố gắng điều chỉnh lại hô hấp, đang chuẩn bị nói thì người nọ lại tiếp tục cúi đầu, đầu lưỡi tiến vào khoang miệng cậu mà luồn lách một vòng nhấm nháp, sau đó rút ra, còn không quên liếʍ liếʍ vài sợi chỉ bạc trên môi cậu, hai mắt đong đày ý cười. Hứa Du Kỳ trừng mắt nhìn lại.
Hai mắt của Cát Thiệu cong cong, vui vẻ tràn đầy, nhìn qua vô cùng mê người. Hắn nhìn đôi mắt to tròn phủ một tầng hơi nước lấp loáng của thiếu niên, dùng ngón cái ve vuốt đôi môi mềm mại mình vừa nếm thử, thấp giọng hỏi: "Tiểu Kỳ, chắc chắn em không phải hoàn toàn không có cảm giác với tôi đúng không?"
Hứa Du Kỳ cứng đờ cả người, muốn lên tiếng phủ nhận.
Cát Thiệu tăng lực đạo trên tay, nắm lấy cằm cậu, hai mắt gắt gao nhìn thẳng vào mắt cậu, không cho cậu trốn tránh: "Kỳ, em đừng dối lòng nữa."
Hứa Du Kỳ lại cứng đờ cả người, nằm ngửa trên giường nhìn hắn, một lúc lâu sau mới nói: "Ừm..." Nếu đổi thành người khác làm như vậy với cậu, cậu chắc chắn đã sớm tức giận rồi.
Đáy lòng Cát Thiệu chấn động, ánh mắt không khỏi tối lại, ngay lập tức cúi đầu hôn, động tác vội vàng kịch liệt. Cuối cùng hắn cũng có thể chờ đến ngày này.
Yết hầu Hứa Du Kỳ "ưm ưm", duỗi tay nắm lấy cánh tay của hắn. Người này hôn quá sâu, khiến cậu có cảm giác như mình sắp sửa bị nuốt luôn vào bụng. Gần đây cậu nghỉ ngơi không tốt, vừa rồi chịu đả kích một phen, hơn nữa bây giờ được bao bọc trong hơi thở quen thuộc dễ chịu, ý thức của cậu nháy mắt liền trôi dần đi.
Cát Thiệu nhiệt tình hôn thiếu niên, bàn tay du ngoạn không nặng không nhẹ trên người cậu. Sức nóng bùng nổ, hô hấp của Hứa Du Kỳ trở nên dồn dập hơn, chợt cậu cảm nhận được một trận tê dại trước ngực, từ từ lan rộng ra, cậu không nhịn nổi mà rêи ɾỉ thành tiếng, vội vàng nắm lấy bàn tay bận bịu nào đó: "Tiểu Bạch, anh một vừa hai phải thôi."
Cát Thiệu cũng không phản đối, ngoan ngoãn dừng lại, hô hấp vẫn còn nặng nề, ánh mắt thâm thúy mê người, môi kề môi thầm thì: "Không thể?"
"Vô nghĩa." Hứa Du Kỳ nói, ngực phập phồng lên xuống: "Tôi còn chưa có đồng ý ở bên cạnh anh." Tuy cậu có cảm giác với đối phương, nhưng bây giờ cậu đang bị đè... Cậu cần phải chuẩn bị tâm lý đã.
Cát Thiệu không miễn cưỡng, kéo cậu vào lòng, điều chỉnh một tư thế dễ chịu: "Tạm thời mà thôi, sớm muộn gì em cũng là của tôi."
Hứa Du Kỳ liền nhớ tới câu nói lúc trưa của người nào đó "Tạm thời không phải", sau đó lại nhớ đến người yêu cũ của người ta, ngay lập tức khó chịu, oán giận nói: "Anh muốn làm thì đi tìm mấy người bạn trai kia mà làm, đừng có tới tìm tôi."
Cát Thiệu bật cười: "Tiểu Kỳ, em ghen?"
Hứa Du Kỳ nghiến răng: "Anh cứ tưởng tượng đi."
"Thật?"
"Thật." Hứa Du Kỳ nói xong thì bò ra ngoài.
Cát Thiệu dùng sức kéo cậu về: "Em đi đâu?"
"Về phòng ngủ."
"Về làm gì nữa?" Cát Thiệu vòng tay qua ôm, cười cười: "Đêm nay ngủ ở đây đi, tôi bảo đảm sẽ không làm gì em."
"Không." Thái độ của Hứa Du Kỳ cứng rắn, giống như người bỏ thuốc ngủ cho người ta rồi còn chủ động vào phòng người ta không phải là cậu.
Cát Thiệu tiếp tục tăng lực đạo trên tay, chớp mắt, đổi đề tài: "Tôi thành thật với em. Trước đây đúng là tôi có quen rất nhiều người, nhưng bây giờ không có."
Động tác của Hứa Du Kỳ dừng lại, giương mắt nhìn hắn, cảm xúc trong mắt có chút sâu hơn: "Rồi sao nữa?" Chỉ cần cậu nghĩ đến chuyện mèo bự nhà mình đã lên giường với người khác rồi thì trái tim như có ai bóp nghẹt vậy.
Cát Thiệu mỉm cười nhìn cậu: "Không có gì nữa."
Hứa Du kỳ híp mắt. Cát Thiệu cười cười, ôm cậu vào lòng, nắm tay tay cậu, nâng lên thưởng thức: "Tiểu Kỳ à, tôi đã nhận ra tính hướng của mình từ khi học lớp 11, nhưng cấp ba vẫn phải chú trọng đến học tập, cho nên tôi phải tập trung học tập, lên đại học mới bắt đầu tìm đối tượng. Bây giờ tôi mới học năm nhất nhưng tôi đã từng quen rất nhiều người. Em có biết vì sao không?"
Hứa Du Kỳ áp chế sự khó chịu trong lòng xuống: "Vì sao?"
"Vì không có cảm giác." Cát Thiệu đặt lên tay cậu một nụ hôn: "Thật ra trong giới khá loạn, muốn tìm một người thật lòng với mình không dễ, thông thường chỉ cần nhìn thấy thuận mắt sẽ 419 với nhau, nhưng tôi không thích như vậy, tôi thích kết giao vào ngày rồi tiếp tục phát triển, nhưng chỉ vài ngày là tôi đã không còn cảm giác ban đầu, vì vậy lại chia tay, lại quen người khác, cho đến khi tôi gặp em. Tôi nói vậy, em có hiểu không?"
Hứa Du Kỳ ngẩn ra, chớp chớp mắt, vậy thì mèo bự nhà mình vẫn... trong sạch đúng không?
Cát Thiệu nhận thấy người trong lòng hết giãy giụa, lại siết chặt vòng tay: "Những người đó là tôi chủ động theo đuổi, nhưng sau khi theo đuổi xong thì cũng chủ động chia tay, cho nên anh trai em mới lo lắng cho em, sợ em cũng là một người mà tôi chơi đùa một thời gian."
"Sao anh ấy biết được?" Hứa Du Kỳ nhịn không được hỏi: "Tôi chỉ nghe nói..."
"Vì có một ngày, một người tôi chia tay đã tìm tới cửa." Cát Thiệu cười: "Lúc đó anh trai em đang đi ăn với tôi, người nọ hiểu lầm, tưởng anh trai em là người yêu mới của tôi, thế nên vung tay đánh nhau, giải quyét xong tôi phải mời anh em đi ăn cơm cả tuần để xin lỗi."
Hứa Du Kỳ chợt nhớ đến phản ứng kịch liệt của anh trai lớn khi thấy mình ở chung với người này, ngay lập tức trầm mặc. Ra là anh trai nhà mình cũng là người bị hại. Cậu giương mắt nhìn, phát hiện người nọ vẫn nhìn mình chăm chú, cậu chớp chớp mắt: "Làm sao?"
"Tôi đã thành thật xong rồi. Tới lượt em."
"Bây giờ tôi đang học cấp ba. Anh nghĩ tôi có thể làm được gì?"
Cát Thiệu tựa trán vào trán cậu, biết rõ còn cố hỏi: "Kỳ, trước khi em trùng sinh thì sao?"
"..." Hứa Du Kỳ: "Khi đó tôi đã thành niên, anh nghĩ sao?"
Cát Thiệu "ồ" một tiếng, lông mi hơi rũ xuống, không nhìn cậu nữa. Hứa Du Kỳ bỗng thấy có chút chột dạ, bèn xáp lại gần: "Thật ra, thân thể này của tôi rất sạch, thật mà..."
Cát Thiệu cố nén cười, lại "ồ" một tiếng, kiềm nén hai cánh tay muốn táy máy: "Không còn sớm nữa, đi ngủ thôi."
Hứa Du Kỳ chớp chớp mắt: "Vậy... Tối nay tôi sẽ ngủ ở đây. Liễu Thiên ngủ ở phòng của tôi rồi."
Cát Thiệu gật đầu, sau đó nhắm mắt ngủ.
Hứa Du Kỳ lại chớp chớp mắt cảm thấy mèo bự nhà mình hình như bị tổn thương, tiến lại gần sờ sờ mặt hắn: "Tiểu Bạch..."
"Ừm..." Cát Thiệu nắm lấy tay cậu, đặt ở trong ngực, vẫn không thèm mở mắt: "Tắt đèn đi."
"Ừm..." Hứa Du Kỳ ngoan ngoãn gật đầu, vươn tay tắt đèn. Căn phòng ngay lập tức chìm trong bóng tối. Cậu nhìn bóng dáng mơ hồ của đối phương trong màn đêm, nghĩ nghĩ, đến gần hôn hôn lên môi hắn: "Ngủ ngon." Cậu vốn định quay về chỗ cũ, ai ngờ sau gáy lại bị chế trụ, trong miệng lại truyền đến một hơi thở ấm áp, cả người lại bị đè xuống giường, tiếp tục tư thế ban nãy.
Cậu mê man, sóng triều trong người liên tiếp bị khơi mào nhưng không được phát tiết, mỗi lần ồ ạt kéo đến lại mãnh liệt hơn lần trước.
Cho đến khi hít thở không thông, Cát Thiệu mới chịu buông ra, hơi thở cả hai quyện hòa vào nhau, có chút loạn. Hắn dịu dàng hôn hôn lên môi cậu, giọng nói tràn ngập sung sướиɠ: "Ngủ ngon."
Hứa Du Kỳ thở hổn hển, áp chế sóng triều trong người xuống, nhưng lúc này bộ vị yếu ớt trên người lại bị người ta nắm lấy. Cậu cả kinh, giọng nói nghèn nghẹn: "Tiểu Bạch, anh làm gì..."
"Cứng." Cát Thiệu cười nhẹ bên tai cậu, tâm trạng rất tốt: "Cần giúp đỡ không?"
"Không cần..." Hứa Du Kỳ cắn răng, người này không phải đang đau lòng sao? Sao chớp mắt lại biến thành như vậy? Chẳng lẽ cậu lại bị đùa giỡn?
"Gần đây em bị mất ngủ, phát tiết một chút có lợi cho em hơn." Cát Thiệu nói xong, tay bắt đầu thăm dò vào trong, vuốt ve lên xuống.
Làn da ấm nóng trực tiếp chạm vào, Hứa Du Kỳ không thể khống chế được sự sung sướиɠ lan tỏa ra khắp người, rêи ɾỉ ra tiếng, khàn khàn nói: "Tiểu Bạch, dừng..."
Cát Thiệu tiếp tục hôn nhẹ lên môi cậu: "Tôi không làm đến bước cuối cùng." Dứt lời, tay bắt đầu tuốt lộng.
Hô hấp của Hứa Du Kỳ hỗn loạn, thân thể non nớt không thể chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Động tác của Cát Thiệu không dừng lại, cúi đầu dịu dàng triền miên trên môi thiếu niên, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ láp.
Nhược điểm của Hứa Du Kỳ bị hắn nắm lấy, một chút năng lực phản kháng cũng không có, chỉ có thể làm một con dê béo mặc người xâu xé.
Bóng tối mờ ảo khiến cho không khí càng thêm ái muội, tiếng hô hấp nặng nề vang vọng bên tai. Cậu nằm ngửa ở trên giường, chỉ cảm thấy cơ thể ngày càng nóng lên, tìиɧ ɖu͙© cuồn cuộn trong người không thể thu lại, cuối cùng ôm lấy cổ của đối phương, nôn nóng mà hôn.
Cát Thiệu nhiệt tình hôn lại, động tác vuốt ve bên dưới rất có quy luật. Hắn có thể cảm nhận được bắp đùi của thiếu niên run rẩy liên tục, vì vậy tốc độ nhanh hơn.
Hứa Du Kỳ ôm lấy vai đối phương, cảm thấy những con sóng không ngừng xô vào bờ. Cậu cắn lên môi hắn, vùi đầu vào cổ hắn, khó nhịn rêи ɾỉ thành tiếng, âm thanh vỡ vụn: "Nhanh, nhanh lên... Muốn bắn..."
Hô hấp của Cát Thiệu căng thẳng, động tác trên tay càng nhanh hơn.
Kɧoáı ©ảʍ ồ ạt kéo đến, Hứa Du Kỳ siết chặt tay hắn, vừa muốn nói "Đừng!" thì cả người đột nhiên chấn động, run rẩy phát tiết, đầu óc trống rỗng. Cậu thở hổn hển, nằm vật ra, duỗi tay che mắt lại. Cảm giác này quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ, dù là tinh thần hay cả thân thể, nhất thời không thể hoàn hồn.
Cát Thiệu xốc chăn lên, đứng dậy bật đèn, rút khăn giấy thong thả lau tay. Hắn cúi đầu nhìn, ngực của thiếu niên vẫn phập phồng kịch liệt, trên người là một tầng mồ hôi tinh mịn, làn da trắng nõn vì cao trào mà ửng đỏ, đặc biệt mê người, khiến cho đôi mắt của hắn tối đen, chăm chú nhìn từng tấc da thịt ngon ngọt trước mặt.
Thật lâu sau, Hứa Du Kỳ mới bỏ tay che mắt ra, nhìn hắn. Cát Thiệu cũng mỉm cười nhìn cậu: "Cảm giác thế nào?"
"Cũng được." Hứa Du Kỳ ứng phó một câu, lười biếng không muốn động đậy.
"Ồ, vậy là không tệ."
Hứa Du Kỳ nhướng mày, vừa muốn mở miệng nói thì nhìn thấy đồ vật phấn chấn tinh thần dưới eo người nọ, im lặng quay đầu: "Anh có ngủ hay không?"
"Ngủ." Cát Thiệu gật đầu, lại tắt đèn, ôm cậu vào lòng.
"..." Hứa Du Kỳ nói: "Anh không cần ôm chặt như vậy." Còn cọ sát cái thứ kia vào mông mình làm gì?
"Không." Cát Thiệu thì thầm bên tai cậu, phả ra hơi thở nóng rực: "Tôi thích ôm em như thế này."
Hứa Du Kỳ cứng đờ người trong chốc lát, im lặng xê dịch, tạo ra khoảng cách. Vừa mới nhẹ nhàng thở ra, người này lại kéo cậu về ôm, thứ kia vẫn bừng bừng sức sống như cũ.
"..." Cậu tiếp tục xê dịch, người nào đó vẫn tiếp tục, cứ thế lặp đi lặp lại, trong lúc đó vì động tác quá mạnh nên cậu lỡ chạm vào bộ vị trọng yếu của người ta, khiến hắn khó nhịn hừ vài tiếng.
Hứa Du Kỳ im lặng nắm chặt tay, thấp giọng mắng: "Đúng là kiếp trước tôi thiếu nợ anh." Nói xong thì tay cậu tiến vào qυầи ɭóŧ của hắn, tiếp tục mắng, sao mà cứng tới mức này rồi.
Hô hấp của Cát Thiệu cứng lại, cúi đầu hôn hôn cậu, cách bờ môi mềm mại kia mà khàn khàn cười: "Thật ra đời trước em nợ tôi thật."
"Tôi cung phụng anh cho anh ăn ngon nuôi anh thành một con mèo bự trắng trẻo mập mạp, còn nợ anh cái gì nữa?" Hứa Du Kỳ cắn lên môi hắn vài cái cho hả giận, động tay trên tay vô cùng chuyên tâm.
Hô hấp của Cát Thiệu nặng nề, thở dốc cười: "Nợ tình."
"..."
"Nợ tình khó trả." Cát Thiệu tiếp tục cười: "Vì vậy đời này em phải bồi thường cho tôi."
"Ngậm miệng lại, không thì tôi thiến anh."
"Không nên. Thiến tôi rồi sau này em tính giải quyết làm sao?"
"Câm miệng!"
Tiếng thở dốc dần dần vang vọng trong đêm đen, đặc biệt ái muội.
***
Sáng hôm sau, Hứa Du Kỳ dậy sớm, cơm cũng chưa thèm ăn đã gom đồ đi học. Tối hôm qua cậu đã ngủ ngon lành, cả người thoải mái, hôm nay tinh thần đã phấn chấn hơn một chút.
Nhưng Đậu Tử ngồi trong lớp thấy người nào đó suy sút đi vào, vừa thấy chỗ ngồi của mình đã nằm dài ra bàn, biểu tình vẫn mệt mỏi như cũ.
Cậu bò qua: "A Kỳ, mày lại bị làm sao nữa vậy?"
Tối hôm qua, thiếu chút nữa là tao đã lăn giường với con mèo bự nhà mình nuôi, mày muốn tao phải nói gì đây?
Hứa Du Kỳ đả kích nằm trên bàn: "Tao không sao..."
Lăng Huyền lúc này cũng mới đến lớp, ngẩng đầu nhìn thiếu niên. Hắn suy nghĩ, đế giúp thiếu niên khôi phục ký ức thì có cần phải tách ra khỏi Bạch Hổ không? Cảm xúc trong mắt hắn sâu hơn, tiếp tục nhịn xuống... Nhưng quá nguy hiểm.
Hứa Du Kỳ bị đả kích trải qua hết một bữa sáng, giữa trưa Chu Viễn ăn cơm xong thì tới tìm họ. Đêm qua cậu đã nghe "đại gia" nhà mình kể về chuyện của Hứa Du Kỳ với Cát Thiệu, dù kinh ngạc nhưng cậu vẫn không hỏi, vì sợ "đại gia" nói cậu thất hứa không giữ lại, lại bỏ nhà đi bụi.
Hứa Du Kỳ nhận thấy tầm mắt của đối phương, nhướng mày: "Mày nhìn tao như vậy làm gì?"
"Hả, không có gì." Chu Viễn bình tĩnh nói: "Hôm qua Chu Ngọc Nhan gọi điện cho tôi, nói muốn học bù."
Hứa Du Kỳ ngẩn ra: "Chu Ngọc Nhan? Bây giờ cô ấy..."
"Tình trạng có chút không ổn." Chu Viễn thở dài: "Sức khỏe rất kém, đã phải vào viện."
Hứa Du Kỳ im lặng, Chu Ngọc Nhan bị tinh phách bo bo hút rất nhiều nguyên khí, tuổi thọ đã suy giảm nhiều... Khoan, cậu giật mình, viên ngọc của con bo bo đó, hình như cậu có nhìn thấy ở đâu rồi, vào kiếp trước.
"Ngày hôm qua mẹ cô ấy cũng gọi điện cho tôi nhờ vả, nếu tôi có thời gian rảnh thì giúp cô ấy học phụ đạo, dù sao cũng sắp thi đại học rồi."
Hứa Du Kỳ hoàn hồn. Chu Viễn thấy cậu khong có tinh thần gì, nói chuyênj thêm dăm ba câu thì về lại lớp.
Hứa Du Kỳ suy sút qua một ngày, buổi tối run rẩy quay về nhà. Cậu thấy hệ số nguy hiểm khi ở bên cạnh người nào đó quá lớn, lỡ như không khống chế được thì trinh tiết liền khó giữ, nhưng mà... Cảm giác kia quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Cậu chậm chạp quay về chung cư, Cát Thiệu đang ngồi nói chuyện với Liễu Thiên trên ghế sô pha, nhìn qua tâm tình rất tốt, thấy cậu về thì mỉm cười: "Đêm nay em ngủ ở đâu?"
"Phòng tôi." Hứa Du Kỳ không chút nghĩ ngợi nói, sau đó đi tắm rồi về phòng mình, không thèm đi ra ngoài nữa.
Cát Thiệu cũng không ngại, chờ đến giờ đi ngủ thì mở cửa... phòng của Hứa Du Kỳ.
Hứa Du Kỳ vừa chuẩn bị ngủ, lúc này xù lông lên, vội vàng bật đèn: "Anh anh anh đến đây làm gì?"
Cát Thiệu nghiêm túc: "Kỳ, tôi cảm thấy phong thủy phòng tôi không tố lắm." Ngụ ý, từ nay về sau không ngủ ở đó nữa.
"..." Hứa Du Kỳ đứng dậy: "Không sao, tôi ngủ cũng được, anh ngủ ở đây đi."
Cát Thiệu không đợi cậu đứng dậy đã ấn cậu về chỗ cũ, xoay người lên giường: "Tiểu Kỳ, em có nhớ lúc trước khi em nhờ tôi không báo cáo với hiệp hội chuyện Đậu Tử có mắt âm dương, tôi có đặt ra một điều kiện và em đã đáp ứng không?"
"..." Hứa Du Kỳ bỗng có dự cảm không lành.
Cát Thiệu tiến lại gần ôm cậu: "Điều kiện đó là... từ nay về sau chúng ta ngủ chung đi."
Hứa Du Kỳ trừng mắt nhìn hắn: "Tôi đổi ý được không?"
Cát Thiệu đối diện với cậu, một lúc lâu sau thì thở dài, buông tay ra: "Kỳ, người trước có câu nói lời phải giữ lấy lời, nhưng mà bây giờ cũng không phải ngày xưa nữa, tùy em, không sao, tôi không để ý đâu."
"..." Hứa Du Kỳ muốn đấm chết hắn. Tên khốn này biết mỗi lần hắn gọi "Kỳ" thì mình chắc chắn sẽ nhớ lại cảm giác của kiếp trước.
Cát Thiệu chờ, thấy cậu không có phản ứng gì nữa thì vươn tay tắt đèn, thỏa mãn ôm cậu vào lòng xoa xoa rồi đi ngủ.
"..." Hứa Du Kỳ đả kích nằm trên giường mình, vẫn không nhúc nhích, nếu cứ tiếp tục thế này... Trinh tiết của cậu khó mà giữ được đó!