Hồ Sơ Thần Côn

Chương 38: Bồi thường

Edit: jena

Hứa Du Kỳ tỉnh dậy tương đối sớm, cậu nằm ở trên giường một lát, sau đó đứng dậy kéo rèm cửa. Mưa đã tạnh, không khí hơi lạnh, rặng mây ửng hồng ẩn hiện cuối chân trời, báo hiệu một ngày mới sắp bắt đầu.

Cậu đứng im thật lâu, từ từ thanh lọc lại những hình ảnh trong đầu. Những ký ức đó chưa nguyên vẹn, nhưng cũng đủ giúp cậu hiểu được đại khái tình huống của kiếp trước. Xem ra Thủy Kỳ Lân không trách nhầm cậu thật, đúng là cậu đã làm ra những chuyện như vậy. Có trời mới biết lúc đó cậu nghĩ gì trong đầu. Cậu bi ai thở dài, xoay người đi rửa mặt.

Cát Thiệu vừa lúc ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy cậu thì hơi kinh ngạc: "Hôm nay dậy sớm vậy?"

Bàn tay nắm lấy tay nắm cửa dừng lại, cậu nhẹ nhàng "ừm" một tiếng.

"Chờ chút, để tôi đi nấu cơm." Cát Thiệu vừa nói vừa xoa đầu cậu rồi lướt qua đi vào phòng bếp. Hứa Du Kỳ đứng tại chỗ không nhúc nhích. Chuyện kiếp trước rõ ràng xa xôi như vậy nhưng không hiểu vì sao lại có cảm giác như chỉ vừa xảy ra hôm qua. Cậu im lặng vài giây, duỗi tay hất hất tóc. Trước đây toàn là cậu tùy ý bóp nắn Tiểu Bạch, bây giờ còn dám xoa đầu cậu, đúng là làm phản mà.

Cậu mang vẻ mặt bị đả kích vào phòng tắm rửa mặt, khi ra đến phòng bếp thì đứng dựa người vào khung cửa, không thèm nói gì. Cát Thiệu đang nấu cháo, thấy cậu đến thì không khỏi ngẩn ra. Dựa theo tính tình của người này thì gần đây hẳn là sẽ tận lực né tránh ở chung một phòng với hắn, không ngờ hôm nay lại chủ động đến đây. Hắn nhướng mày: "Làm sao thế?"

Hứa Du Kỳ lắc đầu. Cát Thiệu liếc mắt một cái, cũng không hỏi tiếp, tiếp tục nấu ăn.

Hứa Du Kỳ lẳng lặng nhìn từ xa. Người thân thiết với cậu nhất ở kiếp trước là Bạch Hổ của Tứ Linh, sau đó là Hồ Tiểu Cửu, nhưng địa vị của Bạch Hổ không ai có thể thay thế được. Tuy cậu không nhớ rõ vì sao mình lại tìm những Thần tộc thượng cổ kia gây phiền toái nhưng cậu rõ ràng biết bản thân chưa từng có ý niệm ra tay với Bạch Hổ.

Bây giờ cậu là Hứa Du Kỳ, còn người này là Cát Thiệu. Tuy chuyện kiếp trước không liên quan đến hiện tại nhưng lại khiến cậu không muốn rời xa đối phương... Thực sự dù có thế nào đi chăng nữa cũng không muốn.

Cát Thiệu có thể nhận thấy được tầm mắt đang dừng ở trên người mình. Hắn nhanh chóng xử lý đồ ăn xong thì đi qua, một tay chống lên tường, đầu cúi thấp, đôi mắt bình tĩnh nhìn thiếu niên, nghiễm nhiên đang có xu thế muốn hôn môi.

Đáy lòng Hứa Du Kỳ run lên, nhìn đôi môi cách mình ngày càng gần, thở dài: "Tiểu Bạch, dừng lại." Vừa dứt lời, bên hông liền truyền đến một lực đạo, Cát Thiệu gắt gao ôm cậu vào lòng, vùi đầu vào cổ cậu, cười nói: "Hôm nay em khác thường như vậy... Quả nhiên là nhớ ra rồi."

Một hơi thở quen thuộc nhanh chóng lấp đầy trong l*иg ngực, Hứa Du Kỳ nhịn không được duỗi tay, dùng sức ôm lại: "Tiểu Bạch à..."

Cát Thiệu "ừm" một tiếng, ôm cậu chặt hơn, thấp giọng hỏi: "Nhớ được nhiều không?"

"Tôi cũng không rõ lắm."

Cát Thiệu còn muốn nói thêm, nhưng cháo đã chín, hắn đành phải xoa xoa đầu cậu, đi đến tắt bếp. Hứa Du Kỳ đứng tại chỗ nhìn, cảm xúc trong mắt không khỏi sâu hơn, "trên cùng đến trời xanh, tận cùng dưới suối vàng"... Trước khi ý thức cậu biến mất thì đã nghe thấy một người nói như vậy, dựa theo cuộc đối thoại giữa Thủy Kỳ Lân và Bạch Hổ thì hẳn là Bạch Hổ đã yêu cậu từ kiếp trước, cũng đã cố gắng theo cậu đến tận đây, nếu thật là như thế... Cậu thở dài: "Tiểu Bạch à, vô cùng xin lỗi..."

Ngày đó tự sát trước mặt sư phụ, Tiểu Bạch vẫn còn ở bên cạnh. Vì không muốn nó đến ngăn cản nên cậu đã lập trận bao vây nó lại. Thế nên Bạch Hổ phải tận mắt nhìn thấy cậu chết. Không có gì tàn nhẫn hơn khi phải vô lực nhìn người mình yêu phải chết đi.

Động tác của Cát Thiệu khựng lại, tuy rằng thiếu niên không nói rõ nhưng hắn biết cậu đang nói đến chuyện gì. Chuyện kiếp trước đã trở thành ma chướng trong lòng hắn vĩnh viễn, hiện tại khi nhớ đến ngực vẫn còn đau, nếu có thể, hắn rất muốn trói đối phương lại đánh một trận. Nhưng hắn không làm được, may mắn duy nhất hắn có được là có thể tìm lại được cậu, vì vậy hắn sẽ không để chuyện đó lặp lại như cũ.

Hắn quay đầu lại, nhìn vào đôi mắt áy náy của đối phương, híp mắt nghĩ nghĩ, nắn khớp tay, hỏi: "Nếu em thật sự cảm thấy có lỗi thì bồi thường cho tôi được không?"

Hứa Du Kỳ giật mình, tức khắc nhướng mày: "Anh muốn tôi bồi thường như thế nào?" Thiếu chút nữa cậu quên mất người này không chỉ là Tiểu Bạch, mà còn là Cát Thiệu, là tên khốn Cát Thiệu một lòng muốn nuốt cậu vào bụng.

Cát Thiệu cười cười đi qua, nâng cằm cậu, thấp giọng hỏi: "Hôn một cái nhé?"

Hứa Du Kỳ lại ngẩn ra, còn chưa kịp trả lời thì người này đã cúi đầu. Đáy lòng cậu run lên, cảm nhận một xúc cảm mềm mại truyền đến bên môi, sau đó hàm răng bị cạy ra, lưỡi đối phương mang đến một sự ấm áp khó tả, còn xoa nhẹ lên lưỡi của cậu.

Mùi cháo hương nhàn nhạt bay trong phòng bếp, nắng sớm đã lấp ló soi rọi, từ từ lan ra khắp nơi. Mưa to vừa dứt, lá xanh lóng lánh, chim nhỏ bay cao, ríu rít líu lo, mọi thứ đều dạt dào xúc cảm khiến cho Hứa Du Kỳ từ từ nhắm mắt lại.

Cát Thiệu cảm nhận được thiếu niên thuận theo, trong lòng lại căng thẳng lên, siết chặt eo cậu, kéo người vào trong lòng, hôn sâu hơn. Hứa Du Kỳ hơi ngửa đầu, hai tay nắm lấy quần áo của hắn nhưng không đẩy đối phương ra. Cậu có thể cảm nhận được trái tim mình đập thật nhanh, như muốn thoát ra khỏi l*иg ngực vậy, hoặc là chính mình điên thật rồi.

Khi đến lớp, sắc mặt của Hứa Du Kỳ vẫn rất khó xem. Cậu bị đả kịch, ngồi xuống ghế, nằm dài ra bàn không biết còn sống hay đã chết. Đậu Tử đã chú ý tới vẻ khác thường của cậu từ lúc mới vào cửa, vì vậy lo lắng chạy lại: "A Kỳ, mày bị làm sao vậy? Khó chịu ở đâu?"

"Tao không sao..." Hứa Du Kỳ yếu ớt nói, cũng không thèm ngẩng đầu, có đánh chết cậu cậu cũng không dám nói sáng nay hôn nhau kịch liệt với Cát Thiệu ở phòng bếp, chỉ thiếu điều lau súng cướp cò. Cậu ảo não nắm tóc, cậu nhớ rất rõ, cậu còn hôn lại, vậy mà cậu còn hôn lại! Không đúng, cậu an ủi chính mình, đây là phản ứng theo bản năng của cơ thể, đúng vậy, nhất định là phản ứng theo bản năng!

Đậu Tử khó hiểu nhìn anh em nhà mình tự ngược: "... Rốt cuộc mày bị sao vậy?"

"Đã nói là tao không sao..." Hứa Du Kỳ thấp giọng nói.

"Nhưng nhìn mày không giống không có sao đâu..." Đậu Tử gãi gãi đầu: "Đúng rồi, cái dạng này của mày giống với trạng thái của vị Ngạo Lân nào đó lắm."

Cuối cùng Hứa Du Kỳ cũng ngẩng đầu, hai mắt híp lại, hàn quang nhấp nháy, Đậu Tử lập tức quay đầu chạy như điên: "Ha ha... Tao đi làm bài tập, mỗi ngày chăm chỉ học bài tiến về phía trước."

Hứa Du Kỳ thu hồi tầm mắt, chuẩn bị tiếp tục nằm dài ra bài, nhưng lúc này cậu lại nhìn thấy Lăng Huyền vừa đến, ánh mắt chợt khựng lại. Chờ đối phương lướt qua cậu đi về chỗ, cậu mới đứng dậy đi qua, kéo ghế xuống ngồi, thấp giọng hỏi: "Sư huynh, anh không ở Thủy Trần cư tu hành, đến đây làm gì vậy?"

Cả người Lăng Huyền chợt cứng đờ, vội vàng nhìn cậu: "Trí nhớ của em..."

"Đã trở lại một chút." Hứa Du Kỳ giải thích, đáy lòng có chút kinh ngạc. Trong ấn tượng của cậu, đối phương vĩnh viễn là một người lãnh lãnh đạm đạm, giống như ngoài tu hành thì chẳng ngó ngàng gì đến chuyện khác nữa, vì vậy sẽ không để lộ ra biểu tình như thế này. Cậu không khỏi nhíu mày, nhớ lại những chuyện phát sinh sau khi đối phương đến đây, sau đó từ từ nhớ lại cảnh tượng buổi tối lần đầu gặp lại Thủy Kỳ Lân. Cậu nhớ rõ đối phương đã ôm chặt mình, rất không giống chuyện mà vị sư huynh như khối băng của cậu có thể làm.

Ặc... Cái này... Cậu chớp chớp mắt, chẳng lẽ người này lúc đó cũng yêu cậu? Hoàn toàn không có đạo lý, khi cậu chết người này vẫn chỉ đứng yên một bên nhìn, không có một chút phản ứng nào hết, sao mà yêu cậu được?

Cậu suy nghĩ thật lâu, cuối cùng tìm được một lí do đáng tin cậy: "Anh tới đây là để giúp em khôi phục ký ức hả? Là ý của sư phụ ạ?"

Lăng Huyền lắc đầu, áp chế cảm xúc ở trong lòng xuống, nhàn nhạt hỏi: "Em còn có chuyện gì không nhớ rõ?"

"Nhiều lắm." Hứa Du Kỳ nói: "Nhưng mà trong đó có một chuyện em thắc mắc, vì sao kiếp trước em lại tìm tới Thần tộc để gây phiền toái vậy? Còn có sau khi em chết thì xảy ra chuyện gì? Sao linh hồn của em bây giờ lại yếu ớt như thế này?"

Cảm xúc trong mắt Lăng Huyền ngày một phức tạp hơn, nhưng hắn cưỡng chế bản thân, chỉ nói: "Trí nhớ của em sẽ khôi phục nhanh chóng thôi."

"Dạ, em biết rồi." Hứa Du Kỳ gật đầu, đánh giá hắn từ trên xuống dưới, nhíu mày: "Còn anh đã làm gì vậy? Sao lại hành hạ bản thân đến tình trạng này?"

Lăng Huyền không đáp, lại hỏi: "Bạch Hổ biết trí nhớ của em đã quay lại chưa?"

Nụ hôn nồng nhiệt chợt lóa lên, biểu tình của Hứa Du Kỳ cứng đờ, trái tim ngay lập tức hẫng một nhịp, sờ sờ mũi ngượng ngùng gật đầu. Lăng Huyền không khỏi híp mắt lại, nhạy cảm hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

"Khụ, không có gì đâu..." Hứa Du Kỳ cười gượng, thấy mọi người đã vào lớp đầy đủ thì cũng quay về chỗ mình. Cậu tùy hứng lật sách trên bàn xe, sau đó nghĩ đến vị sư huynh như khối băng kia lại ngoan ngoãn ở đây làm học sinh cấp ba, tức khắc run rẩy. Chuyện này thật là khủng bố, người đó ở đây hơn 300 năm rốt cuộc đã làm những gì?

Lăng Huyền im lặng nhìn thiếu niên, ánh mắt nặng nề không biết đang nghĩ gì.

Tiết học buổi sáng nhanh chóng kết thúc. Hứa Du Kỳ muốn tới chỗ Lăng Huyền hỏi lại chuyện cũ nhưng sư huynh của cậu lại quá giữ miệng, một chút tin tình báo hữu dụng cũng không có. Nhưng cuối cùng cậu lại phát hiện ra một chuyện, đó là thái độ của Lăng Huyền bây giờ nhẫn nại hơn trước rất nhiều, quả là thần kỳ.

Giữa trưa, Hứa Du Kỳ và Đậu Tử ăn cơm xong thì đi tìm Chu Viễn theo thường lệ. Vết thương trên mặt của cậu không có tăng lên, nhưng cánh tay lại quấn thêm mấy lớp vải. Hứa Du Kỳ nhướng mày: "Bị cắn?"

Chu Viễn cười cười gật đầu, tâm tình rất tốt, còn duỗi tay sờ sờ băng cải, biểu tình nhìn qua rất hạnh phúc ấm áp.

"..." Hứa Du Kỳ nói: "Sao tao có dự cảm bất ổn, hai người đã làm gì vậy?"

"Không có gì." Chu Viễn tủm tỉm cười: "Hôm qua anh ấy tới đón tôi, khi về biến thành Samoyed, không cẩn thận bị dính mưa, dơ hết lông, móng vuốt cũng dơ, vậy nên cha tôi dặn tôi đi tắm cho anh ấy."

"... Sau đó?"

Chu Viễn tiếp tục cười tủm tỉm: "Hai người biết tôi luôn ngoan ngoãn nghe lời cha mẹ mà, đương nhiên vâng lời dắt anh ấy vào nhà tắm tắm cho sạch. Nhưng mà khi anh ấy vào phòng tắm thì lại biến thành hình người."

Hứa Du Kỳ hơi há miệng: "Vậy chẳng phải mày, mày sờ người ta tới mức biến hình?"

"Đúng thế." Chu Viễn vui vẻ hơn bình thường: "Tình huống cụ thể không thể nói, he he, tôi chỉ có thể nói, bị cắn một ngụm như thế này hoàn toàn xứng đáng." Cậu nói xong thì vẫy vẫy tay hai anh em hóa đá tại chỗ, hưng phấn quay về lớp.

Đậu Tử chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, im lặng quay đầu: "A Kỳ, mày nói thử, tình huống cụ thể là cái gì vậy..."

Hứa Du Kỳ mệt mỏi quay về: "Trước tiên mày để tao từ từ..." Thú cưng kiếp trước của cậu bị anh em tốt kiếp này hốt đi, còn bị áp bức một cách dễ như trở bàn tay, chuyện này khiến cậu chịu đả kích quá lớn.

Lúc này Lăng Huyền cũng ăn cơm trưa xong, đang đứng ngay cửa sổ ngoài hành lang, thấy cậu đến thì hỏi: "A Kỳ, em muốn tới chỗ tôi ở không?"

Bước chân của Hứa Du Kỳ ngừng lại, nhìn hắn: "Anh không nói thiếu chút nữa là tôi quên. Bây giờ anh đang ở đâu vậy? Sao lại chuyển đến đây?"

"Trước đây tôi cứu một yêu quái, lúc đó là thiên kiếp của người đó." Lăng Huyền đơn giản nói: "Công việc hắn làm sinh lời nhiều, giao tiếp xã hội cũng mạnh, bây giờ tôi đang ở chỗ của đối phương."

Hứa Du Kỳ hiểu biết gật đầu, còn kinh ngạc nhìn: "Thế mà cũng có một ngày anh lại ra tay cứu yêu quái, thật là..."

Lăng Huyền không đáp, im lặng một lát rồi lại hỏi: "Em có muốn tới ở không?"

Hứa Du Kỳ sửng sốt: "Chuyện này..." Kiếp trước cậu cũng không quá thân thiết với vị sư huynh này, tuy bây giờ Cát Thiệu đang tìm cách đè cậu, nhưng dù sao đối phương cũng là Tiểu Bạch, cậu và Tiểu Bạch đã ở bên nhau vô tư vô lo từ lâu, hơn nữa ở đời này, Cát Thiệu còn là người giám hộ hợp pháp mà Hiệp hội Pháp sư phái đến, không có sự cho phép của Hiệp hội cậu cũng không thể tự tiện dọn ra ngoài. Vì vậy cậu lắc đầu: "Không cần. Chỗ tôi ở hiện tại cũng tốt rồi."

Lăng Huyền im lặng, gật đầu: "Vậy thôi được rồi. Nếu em có ý thay đổi thì có thể tới tìm tôi."

"Dạ."

Hứa Du Kỳ rối rắm ở trường một ngày, kết thúc tiết tự học buổi tối thì chậm rì rì quay về chung cư, rón ra rón rén mở cửa, lén la lén lút về phòng mình. Vừa lúc có thể chui vào phòng thì cửa phòng ngủ chính lại răng rắc mở ra, Cát Thiệu nghiêng người đứng trước cửa phòng, mỉm cười nhìn cậu: "Về rồi?"

Hứa Du Kỳ cứng đờ người, quay đầu cười gượng: "Về rồi..."

Cát Thiệu gật đầu, vẫn mỉm cười như cũ mà nhìn cậu, có vẻ tâm tình rất tốt.

Hứa Du Kỳ bị hắn nhìn đến mất tự nhiên, muốn tìm chuyện để nói, bỗng nhìn thấy thứ trên tay của hắn thì không khỏi kinh ngạc: "Đó là cái gì?"

"À, cái này hả?" Cát Thiệu quơ quơ xấp ảnh chụp trên tay: "Diệp Minh Cẩm gửi, đáng ra là hôm qua phải đến lấy nhưng hôm qua trời mưa phải đến trường đón em nên hôm nay mới có. Em muốn xem không?"

Hứa Du Kỳ nhận lấy, nhìn một hồi, lại ngẩn ra: "Đây là..."