Edit: jena
"Nói như vậy thì nạn nhân kia là do tinh phách gϊếŧ hại?" Diệp Minh Cẩm vừa ngồi nghịch ống hút ở McDonald vừa hỏi.
Hứa Du Kỳ nhai nhai khoai tây chiên, lắc đầu: "Chỉ là suy đoán thôi. Tôi cảm thấy kế hoạch ban đầu của nó là ký sinh trên cơ thể của Chu Ngọc Nhan, muốn hút hết sinh khí của cô ấy rồi đổi một ký chủ khác. Nếu nó muốn ra tay gϊếŧ người thì không cần chờ tới bây giờ, có lẽ đúng lúc nó đang ở trong cơ thể của Chu Ngọc Nhan bị lời nói của Dương Khải kí©ɧ ŧɧí©ɧ nên muốn hành động thử." Cậu nhún nhún vai: "Đây chỉ là phỏng đoán của tôi thôi, có lẽ chuyện này không liên quan gì đến Chu Ngọc Nhan, thế nhưng dù Chu Ngọc Nhan không có vấn đề gì thì tôi đã tận mắt nhìn thấy một bóng mờ lượn lờ quanh thân thể cô ấy, hơn nữa gần đây diện mạo của cô ấy thay đổi quá lớn, nhiêu đó cũng đáng để điều tra thêm rồi."
Cát Thiệu nhìn đôi mắt của Hứa Du Kỳ. Cậu có một đôi mắt đen sâu thẳm, còn mang theo ánh sáng của sự tinh anh, nét hấp dẫn chí mạng, lông mi dài và cong, chớp mắt linh động như cào vào lòng người, cậu ấy ngồi tại đây nhưng như thể được dùng bút họa thành. Cậu khiến cho người khác không thể kiềm lòng nhìn, và khi đã nhìn lại không thể dứt mắt, đặc biệt khi cậu ngồi yên nghiêm túc phân tích từng vấn đề tỏa ra một sức hút khó cưỡng khiến cho người khác không tự chủ được phải tập trung lắng nghe.
Hắn không khỏi âm thầm thở dài, Diệp Minh Cẩm nói không sai, hắn không có sức chống cự với người như thế này, thế nhưng không có sức chống cự cũng không đồng nghĩa với việc hắn sẽ nghe theo nguyện vọng của chính mình, hắn là một người tự chủ rất mạnh.
Diệp Minh Cẩm bất động thanh sắc liếc hắn một cái, đôi mắt không khỏi sâu thêm, ánh mắt của Cát Thiệu... quá mức chuyên chú. Giới gay của bọn họ khá loạn, 419 chiếm đa số, cũng có nhiều người là tình yêu đích thực của nhau. Cát Thiệu là một người dịu dàng, tuy rằng ham chơi nhưng không dễ dàng động tình, nhưng nếu rơi vào bể tình thì lại dễ lún sâu. Đáng tiếc thiếu niên này lại không phải gay, yêu một người như vậy đối với bọn họ mà nói rất thảm, huống hồ thiếu niên này cũng không phải kiểu người dễ nói chuyện, nếu Cát Thiệu thật tâm với cậu ấy thì cuộc đời an nhàn, thành công của hắn sẽ gặp bức tường cao đầu tiên rồi.
Hắn âm thầm thở dài, đem suy nghĩ này áp xuống, tiếp tục đề tài: "Nếu các cậu gặp em ấy thì có nhìn ra được vấn đề gì không? Ví dụ như tinh phách gì đó trên người?"
Hứa Du Kỳ ngẩn ra, lắc đầu: "Hôm nay tôi chỉ vừa mới nhìn thấy cái bóng kia một chút đã mất dấu rồi, không rõ nó có ở trên người cô ấy thật không..." Cậu theo bản năng nhìn về phía Cát Thiệu, chờ mong người này có thể nói ra thứ gì đó hữu dụng. Dù trong khoảng thời gian này cậu đã tiến bộ không ít nhưng trong tiềm thức vẫn luôn thấy vị thiếu gia này lợi hại, thật khiến người khác buồn bực mà.
Cát Thiệu thấy cậu nhìn về phía mình thì gật đầu: "Các cậu cứ hẹn gặp cô ấy, tôi có biện pháp."
Hai vai Hứa Du Kỳ trùng xuống, sờ sờ mũi, đó thấy chưa, anh ta lợi hại thật.
Cát Thiệu nhìn đôi mắt không cam lòng của bé cưng nhà mình, cười cười xoa đầu cậu, dịu dàng nói: "Cái này thì cần phải luyện tập, cậu muốn học thì tôi dạy cho."
Hai người ngồi cạnh nhau, tay Cát Thiệu vừa vươn ra đã có thể chạm vào người của cậu, Hứa Du Kỳ đang muốn phát tác buồn bực vì cảm thấy mình vô dụng lại không chút nghĩ ngợi gật đầu khi nghe thấy lời của hắn: "Học nha."
Cát Thiệu không khỏi bật cười: "Sảng khoái vậy?"
"Đương nhiên rồi." Hứa Du Kỳ thuận miệng đáp, bỏ một sợi khoai tây vào miệng nhai nhai, cũng không muốn giải thích nhiều. Cậu còn nhớ rõ bản thân vô dụng như thế nào ở đời trước, đời này còn phải tham gia vào trại hè huấn luyện, vì vậy không muốn tiếp tục làm "phế vật cả đời" trong mắt đám nhóc kia. Muốn như vậy thì cậu cần phải chăm chỉ học tập, và cậu không thể không thừa nhận rằng Cát Thiệu là một người đáng tin cậy. Có lẽ trong tiềm thức của cậu đã tiếp nhận một vị trí cho người giám hộ này rồi, dù cậu còn có chút khó chịu với người ta.
Cát Thiệu có thể đoán được suy nghĩ của cậu, quay lại đề tài cũ: "Vậy chừng nào các cậu gọi cô ấy đến? Làm càng nhanh càng tốt, tránh đêm dài lắm mộng."
"Việc này dễ lắm." Hứa Du Kỳ tủm tỉm cười nhìn sang Chu Viễn: "Tiểu Viễn à, giao cho mày, "quân tử" luôn được lòng "giai nhân" đúng không?"
"Đúng vậy." Đậu Tử nãy giờ liều mạng ăn cũng gật đầu phụ họa theo: "Giao cho Tiểu Viễn chắc chắn mã đáo thành công."
"..." Chu Viễn nhìn hai anh em tốt nhà mình, gật đầu: "Thôi được rồi, tôi sẽ nhanh chóng hẹn cô ấy."
Cậu cười cười, sau đó ở trước mặt mọi người lấy bóp tiền của Hứa Du Kỳ đi mua một bịch gà rán mang về.
"..." Hứa Du Kỳ nói: "Từ khi nào mày ăn nhiều như vậy? Còn có, đó là bóp tiền của tao mà? Giải thích chút coi?"
"Bởi vì không phải tôi ăn."
"Vậy thì ai? Chu Ngọc Nhan cũng có ăn nhiều vậy đâu!"
Chu Viễn vẫn giữ nguyên nụ cười hòa ái, dịu dàng đến cực điểm: "Tôi mua về để cho-chó-ăn."
"..." Hứa Du Kỳ thành công ngậm miệng.
Đậu Tử nhìn cậu một cái, im lặng nhét bóp tiền của mình lại vào balo sợ Chu Viễn cướp lấy, cúi đầu tiếp tục ăn.
Cát Thiệu nhìn cả hai, không khỏi hỏi: "Là sao?"
Hứa Du Kỳ hoàn hồn, ho khan một tiếng: "Khụ, không có chuyện gì."
Cát Thiệu nhướng mày: "Cậu như vậy mà còn nói không có việc gì?"
Hứa Du Kỳ đau lòng ôm ấy bóp tiền của mình, quay đầu sầu não nhìn hắn: "Tôi nói không có chuyện gì là không có chuyện gì."
"..."
Diệp Minh Cẩm không khỏi bật cười, nhìn sang Lăng Huyền từ đầu đến cuối đều giữ im lặng. Sắc mặt người nọ lạnh nhạt, đôi mắt không một chút dao động, hoàn toàn không nhìn ra được là có cảm xúc gì. Diệp Minh Cẩm tự nhận mình có mắt nhìn người rất tốt, nhưng người này... Hắn thật sự không nhìn thấu.
Lăng Huyền nhận thấy tầm mắt của đối phương thì liếc mắt nhìn một cái, sau đó quay về nhìn Hứa Du Kỳ đáng tỏ vẻ đáng thương bên kia, ánh sáng vụt lên trong mắt rồi biến mất.
Biến hóa quá rõ ràng, Diệp Minh Cẩm không khỏi hít vào một hơi, bỗng nhiên có một loại ảo giác. Ánh mắt của người này nhìn những thứ khác như là nhìn vật chết, xung quanh dựng lên một rào cản không ai có thể tiến vào chỉ cho một người duy nhất xuất hiện trong thế giới của mình là Hứa Du Kỳ. Quá kỳ quái, hắn nghĩ, thiếu niên này lớn lên như thế nào vậy? Sao lại nhìn Hứa Du Kỳ bằng cặp mắt khác?
Cát Thiệu nhìn bạn tốt của mình, biết hắn đang nhìn Lăng Huyền. Từ khi người đó xuất hiện đã khiến hắn chú ý đến, nhưng nhìn không thấu, chỉ có thể tìm cơ hội về sau. Hắn xem thời gian, đem những chi tiết cuối cùng tóm lược lại rồi bảo mọi người đi về chờ tin của Chu Viễn.
Hẹn Chu Ngọc Nhan rất dễ. Đêm đó Hứa Du Kỳ đã nhận được điện thoại của Chu Viễn, nói rằng hẹn gặp ngày mai. Hứa Du Kỳ muốn khen cậu ta vài câu, kết quả còn chưa mở miệng thì đầu dây bên kia đã truyền đến một tiếng cười vui vẻ: "Anh ơi!"
Cậu sợ tới mức hai tay run lên, lắp bắp: "A, chào, chào em..."
"Anh ơi, lâu rồi em không gặp anh, thật vất vả em mới tìm được anh mà. Chừng nào anh mới tới gặp em vậy?"
"Sau này đi..." Hứa Du Kỳ lau mồ hôi lạnh, nghĩ thầm cậu là hàng giả bị người ta nhận nhầm, đi gặp để tìm chết hay gì?
"Dạ được. Anh đừng quên nha."
"Không quên, không quên." Hứa Du Kỳ đáp: "Em ngoan ngoãn đi theo Chu Viễn đi, muốn ăn gì thì ăn đó đừng ủy khuất bản thân."
"Tất nhiên rồi. Cha mẹ cậu ta đi công tác, em muốn ăn gì cũng được. Này..." Cậu ta chưa nói xong điện thoại đã bị ngắt kết nối. Hứa Du Kỳ tưởng tượng Chu Viễn ở bên kia đang phát điên lên, tủm tỉm cười đi vào phòng của Cát Thiệu: "Tiểu Viễn hẹn gặp Chu Ngọc Nhan vào ngày mai."
Cát Thiệu muốn cười cười trả lời một câu, kết quả quay đầu lại nhìn thấy bộ dáng của thiểu niên thì ngơ ngác: "Cậu..."
Hứa Du Kỳ mới tắm xong, chỉ tùy tiện quấn một cái khăn tăm quanh hông, tóc còn ướt nước. Cậu kỳ quái hỏi: "Làm sao?"
Cát Thiệu hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói: "Không có gì, đầu tóc chưa lau khô, coi chừng cảm lạnh."
"À..." Hứa Du Kỳ vuốt vuốt tóc mái ướt nhẹp: "Không sao, lát làm, thân thể tôi có sức đề kháng tốt lắm."
Dáng người cũng tốt lắm... Cát Thiệu im lặng nghĩ, bất động thanh sắc dời tầm mắt: "Vừa rồi cậu nói Tiểu Viễn như thế nào cơ?"
"À, tôi muốn mình tự làm. Anh đừng quên dạy tôi cách đánh tinh phách."
"Đã nhớ."
"Vậy được rồi, ngủ ngon." Hứa Du Kỳ vẫy vẫy tay, quay đầu đi ra ngoài. Cát Thiệu nhìn đường cong trên lưng của cậu, không khỏi thở dài. Hắn bỗng nhiên nhớ tới Hứa Du Thiện lo lắng sốt ruột khi để em trai nhỏ ở với mình, bây giờ người chịu đắng nuốt cay là hắn có được hay không hả?
Sức ảnh hưởng của trường hữu đã giảm bớt, mưa hôm nay đã nhỏ hơn so với trước đó. Đậu Tử và Hứa Du Kỳ bung dù, hai người từ từ đi về phía trước. Đậu Tử nhìn mưa, không khỏi hỏi: "A Kỳ, không phải mày nói mưa to bão lũ sao? Thế này là xong rồi?"
"Chắc vậy. Có thể là do thời xưa không có hệ thống thoát nước, mưa thế này ở thời viễn cổ là lũ lụt đó."
"Ồ." Đậu Tử gật đầu, nhìn phía trước, bỗng nhiên nói: "Ơ, tao thấy rồi, kìa, Tiểu Viễn với Chu Ngọc Nhan."
Cát Thiệu đi bên cạnh bọn họ, nghe xong híp mắt nhìn qua, gật đầu: "Là tinh phách."
Hứa Du Kỳ nghẹn họng trân trối nhìn: "Nhanh như vậy?"
"Đúng vậy. Cậu tập trung nhìn kỹ một chút sẽ thấy trên người Chu Nhan có một cái bóng mờ nhạt. Lại đây." Cát Thiệu chỉ tay: "Lại đây, tôi chỉ cho cậu."
Hứa Du Kỳ nghe lời đi qua, cậu thấp hơn Cát Thiệu nửa cái đầu, Cát Thiệu kéo cậu lên phía trước mình, từ phía sau nói: "Chú ý, tinh phách tuy ở trong cơ thể người nhưng khi ký chủ chuyển động thì cậu có thể nhìn thấy nó."
Hứa Du Kỳ nheo mắt lại, chần chờ nói: "Có lẽ tôi nhìn thấy, nhưng nhìn nó mong manh lắm, gần như không phân biệt được."
Cát Thiệu nghiêng đầu nhìn bộ dạng chuyên chú của cậu, cười nói: "Vậy thì phải xem lại lượng phép thuật của cậu, phép thuật càng mạnh thì càng nhìn rõ."
Hứa Du Kỳ tức khắc quay đầu trừng mắt nhìn hắn.
Hai người đứng trước sau liền kề nhau, hơn nữa Cát Thiệu còn hơi cúi đầu để nói chuyện với Hứa Du Kỳ, vì vậy động tác của cậu thiếu chút nữa khiến cho môi cả hai chạm nhau.
Cát Thiệu lập tức lùi về sau, Hứa Du Kỳ bị ướt dưới mưa, lại trừng mắt: "Anh làm gì vậy hả?"
"Không có gì." Cát Thiệu quay về chỗ cũ, che mưa cho cậu, nói sang chuyện khác: "Dựa theo kế hoạch chờ Chu Viễn dẫn cô ấy đến công viên, ở đó ít người dễ hành động hơn."
"Chúng ta qua đi." Hứa Du Kỳ nói xong thì về bên dù của Đậu Tử, kéo bạn mình chạy đi.
Đậu Tử lập tức la: "A Kỳ, mày.... mày chậm một chút! Cát Thiệu còn chưa đi theo, mày đối phó được với nó không hả? Mày đừng quên Dương Khải chết như thế nào, này, mày chậm một chút... Chậm một chút a a a a... Tao chưa muốn chết a a a a...."
"Câm mồm. Không phải mày muốn đại sát thiên hạ hả?"
"Tao sống thì tao mới đại sát thiên hạ được chứ, mày chậm chút..."
Thanh âm dần đi xa, Cát Thiệu đứng tại chỗ cười khổ. Tuy rằng phản xạ của hắn nhanh lẹ, nhưng chuyện vừa nãy khiến hắn có chút tiếc nuối, thật là... Hắn xoa xoa mi tâm, chậm rãi thở ra một hơi, cuối cùng bình tĩnh đi theo hai thiếu niên kia.