Cẩn Sơ không đồng ý ngay.
Từ trước cậu cũng đã không phải tay mơ, biết trên phi thuyền đều có điều khiển từ xa và hệ thống định vị tự động. Phi thuyền chính thức được bán trên thị trường chỉ có loại chưa thiết lập hệ thống. Lúc vào trạng thái chưa khởi động, quyền hạn cao nhất chính là thuộc về người mua, có thể bảo đảm an toàn tuyệt đối.
Nhưng nếu phi thuyền đã từng có chủ, mặc dù sau đó qua tay người, cũng có rất nhiều cách khác để dùng.
Không phải Cẩn Sơ không tin tưởng Diệp Duệ Thăng. Nhưng chuyện liên quan đến Tiểu Hoa Tinh, cậu không thể không cẩn thận. Ít nhất trước mắt thì vậy, cậu không định để Diệp Duệ Thăng biết tọa độ Tiểu Hoa Tinh.
“Làm sao vậy?” Thấy Cẩn Sơ u buồn, Diệp Duệ Thăng hỏi.
“Ưm……” Cẩn Sơ rối rắm không biết nên nói như thế nào. Có thể nói tình hình thực tế này làm tổn thương người lắm không? Trước đó không lâu mới xác định quan hệ trở thành cục cưng có thể ôm ấp hôn hít nhau, giờ quay đầu liền nói, hứ, em không thể để anh biết nhà em ở đâu hết, anh muốn đưa phi thuyền cho em cũng được, quyền hạn cao nhất cần phải giao cho em, anh cũng không thể tham gia vào một chút nào đâu!
Suy nghĩ kỹ một chút, Cẩn Sơ liền cảm thấy như có một chữ “cặn bã” cực lớn phát sáng lấp lánh ở trên trán mình.
Đặc biệt là phi thuyền với mỏ kim loại đều là người ấy đưa cho mình.
Trên đời sao lại có đứa “hoa” mặt dày trơ trẽn như vậy chứ?!
Sớm biết vậy thì lúc trước đã không xác định quan hệ rồi.
Cẩn Sơ rối rắm xoắn xuýt, bước từng bước nhỏ đi qua dụi dụi dụi: “Thăng Thăng ơi~”
Diệp Duệ Thăng suýt chút nữa bị sặc nước miếng của mình, nhưng anh bảo trì bình tĩnh một cách hoàn mỹ, suy nghĩ một chút cũng đoán được Cẩn Sơ đang phiền não cái gì.
Thật ra về chuyện đó, anh vốn muốn đề cập đến, nhưng nhìn thấy Cẩn Sơ như vậy, anh yên lặng nuốt lời muốn nói xuống, nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng: “Có chỗ nào khó xử à?”
“Chuyện này, chuyện này……”
“Em yên tâm, phi thuyền tư nhân của anh chỉ mới dùng có vài lần, cơ bản là hoàn toàn mới, tính năng rất tốt, sẽ không xảy ra trục trặc.”
Cẩn Sơ cúi đầu: “Không phải vì chuyện này.”
“Vậy là lo lắng khi vượt hố giun? Đúng rồi, về mặt này các em còn chưa được học, không sao cả, anh sẽ dạy em.”
“Chuyện này, chuyện này……”
“Em yên tâm, phi thuyền tư nhân của anh chỉ mới dùng có vài lần, cơ bản là hoàn toàn mới, tính năng rất tốt, sẽ không xảy ra trục trặc.”
Cẩn Sơ cúi đầu: “Không phải vì chuyện này.”
“Vậy là lo lắng khi vượt hố giun? Đúng rồi, về mặt này các em còn chưa được dạy, không sao cả, anh sẽ dạy em.”
Đầu Cẩn Sơ rũ thấp hơn, cảm thấy cái danh “hoa cặn bã” của mình sắp được chứng thực rồi.
“Cũng không phải cái này luôn.” Cậu nắm một góc cổ tay áo Diệp Duệ Thăng lắc lắc.
Nếu không thì cho anh cùng về Tiểu Hoa Tinh? Không được, bản thân tin anh, cho nên đi với anh thế nào đều được. Nhưng ở Tiểu Hoa Tinh lại không phải có một mình cậu, chuyện xảy ra trên Tiểu Hoa Tinh, tuyệt đối không thể xử lý theo cảm tính, dù chỉ một chút nguy hiểm cũng không thể mạo hiểm.
Rốt cuộc cũng vì trong thời gian ngắn hạn cậu không có năng lực lại đưa Tiểu Hoa Tinh trốn lần nữa. Nói cách khác, là không có đường lui. Tính xâm lược của loài người lớn như vậy, chỉ vì một hành tinh W1 là có thể lục đυ.c với nhau đoạt tới cướp đi, khi phát hiện Tiểu Hoa Tinh rồi còn không phải vui mừng cướp đoạt đến điên luôn nhỉ?
Cậu tuyệt đối, tuyệt đối không thể chấp nhận việc các bạn nhỏ trên Tiểu Hoa Tinh, như những con vật trên sao W1 bị săn gϊếŧ buôn bán, hoặc là như loài rồng đất kia bị nuôi để thịt.
Trong lòng Cẩn Sơ bình tĩnh mà cũng lạnh lẽo nghĩ.
Nhưng đối mặt với ánh mắt Diệp Duệ Thăng dịu dàng quan tâm, cả người lập tức sụp đổ.
Nhưng thật khó nói thành lời quá.
Diệp Duệ Thăng thấy cậu lộ ra ánh mắt đáng thương như con thú nhỏ, thật sự không nhịn được đậu cậu, nhéo nhéo miệng chu lên của cậu: “Chiếc phi thuyền đó của anh rất ít người biết, hơn nữa không có ghi chép trong danh sách. Sơn trên thân thuyền là một lớp chất liệu đặc biệt, hiệu quả che giấu rất mạnh. Lúc đó anh chuyển quyền hạn cao nhất cho em. Trừ em ra, dù là anh cũng không thể điều khiển lại nó, càng không biết được hướng nó đi.”
Đôi mắt Cẩn Sơ từng chút một sáng lên.
“Chỉ là tuy nó có cấp bậc trí năng rất cao, có thể chỉ cần một người duy trì thao tác là đủ, nhưng yêu cầu với người thao tác cũng rất cao. Em xác định làm được không?”
“Được được được! Nhất định là được!” Cẩn Sơ nhào lên ôm lấy, “A Thăng Thăng, anh thật tốt!”
Diệp Duệ Thăng bị ôm cổ, người cũng không thể không cong lưng xuống, bước chân cũng lảo đảo một chút. Nụ cười nhẹ nhàng dịu dàng săn sóc trên mặt cũng không khỏi hơi vặn vẹo.
Hỏi: Có một người bạn trai sức lực siêu lớn cần chú ý việc gì?
Đáp: Bảo dưỡng cổ cho tốt, cũng như phần eo dễ bị ôm bị quăng quật nhất, cùng với, phải luyện bản lĩnh tốt hơn chút.
Diệp Duệ Thăng cười nói: “Vậy em muốn cảm ơn anh thế nào?”
Cẩn Sơ lui lại mấy bước, nhìn nhìn, rồi hôn một cái thật mạnh lên gương mặt tuấn tú này.
Chụt ~~
Cực kỳ vang!
“Lần này trở về em nhất định sẽ mang thật nhiều thứ tốt về cho anh!” Cẩn Sơ thuận theo hứa hẹn với vẻ hào khí tận trời.
Diệp Duệ Thăng xoa mặt bị hôn, nhìn bộ dáng Cẩn Sơ vui vẻ, liền hiện lên suy nghĩ: Đáng giá!
Phi thuyền của Diệp Duệ Thăng rất nhanh đã đến, tiếp theo hai người liền làm một chuyện, đó là Diệp Duệ Thăng dạy Cẩn Sơ điều khiển chiếc phi thuyền trí tuệ cao.
Nguyên tắc của Diệp Duệ Thăng là không dạy riêng những thứ không thể dạy riêng, điều khiển phi thuyền hiển nhiên cũng ở trong đó. Nhưng Cẩn Sơ đã là học sinh quân đội, cũng đã học được những thao tác cơ bản điều khiển phi thuyền. Còn lại chỉ cần thực hành đủ thôi, với cả kiến thức lý thuyết liên quan và cách thao tác khi vượt hố giun.
Cho nên với chuyện này Diệp Duệ Thăng cũng không hề áp lực tâm lý khi làm thầy dạy thay của Cẩn Sơ.
Trước tiên họ làm các thao tác cất cánh, đáp xuống nhiều lần trên hành tinh quặng, sau đó ra ra vào vào vài lần ở hố giun cạnh đó.
Thời gian nửa tháng, cũng đủ để Cẩn Sơ học được những thứ cần học.
Lúc này khoáng thạch trên hành tinh quặng đã tích luỹ được rất nhiều. Robot khai thác thì vẫn tiếp tục cần cù siêng năng khai thác. Robot khuân vác giờ được lên “sân khấu”, khuân vác khoáng thạch từng đống từng đống vào trong xe, sau đó lại vận chuyển từng xe từng xe lên phi thuyền.
Những chiếc xe huyền phù khuân vác đều được Diệp Duệ Thăng chuyển vào trong khoang điều khiển phi thuyền. Mỗi một chiếc xe đều đánh một con số tương ứng, Cẩn Sơ có thể thông qua mấy cái nút rồi điều khiển những chiếc xe huyền phù đó. Không thể nghi ngờ là gánh nặng tăng lên đáng kể rồi, nhưng đâu có cách, ai bảo cậu nói không cần giúp đỡ chứ?
Khoáng thạch chuyển đến Tiểu Hoa Tinh, cũng cần từng chiếc xe một dỡ xuống, cũng đâu thể lật cả phi thuyền rồi đổ xuống được?
Chiếc phi thuyền này cũng không lớn, dù sao cũng chỉ là phi thuyền tư nhân loại nhỏ. Lúc ấy Diệp Duệ Thăng mua chiếc phi thuyền này cũng không phải để chuyển hàng, cho nên mức chịu tải cao nhất của phi thuyền chỉ có hai trăm nghìn tấn.
Trừ trọng lượng xe huyền phù, lại suy xét đã có mấy chỗ không dùng được, tính ra kết quả là chỉ có thể chở đi một trăm nghìn tấn khoáng thạch.
Con số này đã đủ để khiến Cẩn Sơ kêu tuyệt vời ríu rít* rồi.
*Gốc là 美吱吱 (mỹ chi chi), ngôn ngữ mạng chăng? Mình chịu đấy, ai hiểu rõ nói mình nhớ.
Sắp phải chia xa, Cẩn Sơ rốt cuộc cũng bất giác mơ hồ cảm thấy không ngủ được, buổi tối thì chơi đánh đầu cùng Quả Quả trên giường, chơi chơi nhưng tâm tư đã bay đến phòng cách vách rồi.
“Quả Quả, con cứ tự chơi chút xíu, ba đi một lát đã nha.” Cậu chạy đến phòng sát bên, Diệp Duệ Thăng còn chưa ngủ, nhìn thấy cậu thì cười, nói: “Còn chưa ngủ? Bắt đầu từ ngày mai, chỉ sợ em cũng không được nghỉ ngơi ở trên phi thuyền đâu, đêm nay cần phải dưỡng tinh thần cho tốt chứ.”
Cẩn Sơ buồn bã nhìn anh.
Diệp Duệ Thăng cười đẹp đẽ: “Sao, đột nhiên phát hiện ra mình lưu luyến anh à?”
“Ừm, rất lưu luyến.”
Trong lòng Diệp Duệ Thăng thấy cảm động.
“Đột nhiên em hơi lo lắng.” Cẩn Sơ thở dài: “Kẻ địch của anh thật nhiều, nếu lúc anh bị bắt nạt khi không có em thì làm sao đây?”
Diệp Duệ Thăng bật cười, thoạt nhìn bộ dạng anh rất dễ bị bắt nạt lắm sao?
“Yên tâm đi, đã lâu vậy rồi, em thấy anh có bị ai bắt nạt đâu?” Anh dừng một chút, “Nếu không, buổi tối ngủ chỗ anh nha? Em vừa đi, ít nhất cũng phải sau một hai tháng mới gặp nhau.”
Cẩn Sơ nhìn anh, lại nhìn chiếc giường trắng như tuyết của anh, trực tiếp dùng hành động nhảy lên giường để trả lời.
Cậu nằm yên một lúc, rồi vỗ vỗ giường đệm chỗ bên cạnh: “Mau tới đây, mau tới đây!”
Hoàn toàn bị lãng quên, Quả Quả đang ở cách vách chờ ông ba mình trở về tiếp tục chơi đánh đầu:……
Diệp Duệ Thăng hít sâu một hơi, đóng cửa lại, thong thả ung dung cởϊ áσ ngoài, đi tới nằm.
Cẩn Sơ làm hoa yêu ngàn năm, không ngủ mấy năm cũng không ảnh hưởng gì, mà cường độ tinh thần lực của Diệp Duệ Thăng, cũng khiến anh mỗi ngày hoàn toàn không cần ngủ. Nhưng hai người đều dựa theo quy tắc sống của loài người vào ban ngày và đêm tối, ban ngày chính là lúc hoạt động, buổi tối thì ngủ, một ngày ba bữa cũng phải ăn cơm.
Cho nên tuy rằng lúc này hai người nằm trên giường, đèn cũng tắt, nhưng hoàn toàn không có ý ngủ.
Cẩn Sơ là bởi thấy mới mẻ, còn Diệp Duệ Thăng lại là hưng phấn đến nỗi, ừm, cả bộ não cũng hưng phấn luôn.
Cẩn Sơ dựa vào vai Diệp Duệ Thăng, xoa bóp cánh tay anh, đùa nghịch ngón tay của anh: “Em sống nhiều năm như vậy, lần đầu tiên cùng nằm cùng ngủ với ai đó đấy.”
Diệp Duệ Thăng bị cậu bóp khiến nửa người cương cứng hết. Quả thực là nỗi dày vò, nhưng lại không muốn ngăn lại thứ dày vò này.
Nhưng mà thái độ của Cẩn Sơ giống như là đang bóp một con hình nhân lớn, Diệp Duệ Thăng cũng xấu hổ khi xuất hiện mấy cái suy nghĩ tươi đẹp gì đó. Anh cảm nhận được ngón tay nghịch ngợm đang nhích tới nhích lui trên người mình, điều chỉnh lại hô hấp, cười hỏi: “Sống bao nhiêu năm rồi?”
Cẩn Sơ ngượng nghịu định nói bản thân đã sống hơn một ngàn năm rồi, cảm giác nói như vậy cứ như nói mình là lão yêu quái, tuy sự thật là thế.
Cậu nói mập mờ: “Dù sao thì cũng rất nhiều năm, sống lâu hơn anh là được.”
Tuổi của Diệp Duệ Thăng là tài liệu công khai. Cẩn Sơ nhớ rõ ràng lắm, năm nay anh mới 35 tuổi, nhưng tuổi như thế vẫn trẻ, đơn giản thì cũng bằng tuổi một chồi non vậy.
Nghe cậu nói những lời này xong, bỗng nhiên Diệp Duệ Thăng lâm vào trầm mặc.
Cẩn Sơ thỉnh thoảng than thở “tuổi tác một chút”, trong tiềm thức Diệp Duệ Thăng cũng tiếp nhận sự thật là Cẩn Sơ đã sống rất lâu. Nhưng giờ thình lình nói ra, rốt cuộc lần đầu tiên anh mới ý thức được rõ ràng sâu sắc một vấn đề.
Trong phòng tối đen chìm vào im lặng, Cẩn Sơ hỏi: “Ý, anh ngủ rồi?”
“Chưa.” Một lát sau Diệp Duệ Thăng mới chậm rãi nói, “Nhân dân đế quốc đều có tuổi thọ là 200 tuổi, tuổi thọ của người loại A cấp S có thể đạt tới 300. Anh là cấp SS, trên lý thuyết hẳn là có thể sống được lâu hơn.”
Anh chậm rãi quay đầu nhìn Cẩn Sơ: “Cẩn Sơ, em thì sao?”
Cẩn Sơ đón nhận đôi mắt sâu thẳm hơi hơi sáng lên trong bóng đêm của anh, đột nhiên không nói ra lời.
300 tuổi, thật ra cũng rất dài, chỉ là so sánh với cậu…… Truyền thừa trong trí nhớ, những tổ tiên và các tiền bối, nếu không bị ngoại lực mạnh mẽ đánh trúng, đều có thể sống thật lâu, thật lâu. Tuổi của Cẩn Sơ hiện giờ, hoàn toàn là cấp bậc của đứa trẻ con thôi.
Diệp Duệ Thăng nhẹ nhàng nở nụ cười: “Xem ra anh có thể an tâm chuẩn bị tốt thời gian 300 năm mà chúng ta có thể ở bên nhau. Lâu như vậy, anh phải cảnh giác mỗi thời mỗi khắc khiến em không chán anh mới được.”
Trong lòng Cẩn Sơ hơi chua xót, ôm cánh tay anh rầu rĩ nói: “Không có đâu nha, thật lâu cũng sẽ không chán.”
Trong bóng đêm, cậu nhìn gương mặt Diệp Duệ Thăng mỉm cười tuấn mỹ mà hạ quyết tâm. Lần này sau khi trở về cậu nhất định phải cố ngẫm lại các biện pháp, xem có thể kéo dài tuổi thọ của Diệp Duệ Thăng được không.
Diệp Duệ Thăng không nói nữa, sờ sờ đầu cậu, ôm cậu vào trong lòng, má dán lên thái dương cậu. Hai tròng mắt long lanh trấn tĩnh, nhìn chăm chú trong bóng đêm.
Giờ khắc này, trong lòng anh cũng đã quyết định chuyện nào đó.
°°°°°°°°°°
Hê hê, chờ lâu rồi đúng hem =))))