Một ngọn gió khe khẽ phất qua, khiến chùm phong linh treo dưới mái hiên phát ra tiếng ‘đing đang đinh đang’, làm đôi chim hoàng anh đang rỉa lông nơi góc hiên bị kinh động tung cánh bay mất.
Mộ Dung Tử Ninh từ trên giường tỉnh dậy, đôi mắt hơi mông lung nhìn xung quanh. Ánh nắng theo cửa sổ truyền vào khiến nền cẩm thạch ánh lên màu sắc lung linh, không gian yên tĩnh mang màu sắc cổ điển. Suốt mấy ngày nay, Mộ Dung Tử Ninh đã sớm quen với thân phận này, ngay cả cách hành xử của thời đại này cũng học được không ít. Bắc Yến là một triều đại cổ xưa, đã xuất hiện rất lâu rồi, chỉ là trước kia đọc sách nàng lại không hề phát hiện ra một triều đại nào như này, có lẽ vì một cái gì đó mà bị xóa sổ, Mộ Dung Tử Ninh không biết, cũng lười tiếp tục suy nghĩ. Vì vậy chỉ đơn giản sống một cuộc sống mà một nàng công chúa nên sống.
Cơ thể nhỏ bé của tiểu nữ hài hơi động, từ ngoài đã thấy Đồng Nhi bước vào, Mộ Dung Tử Ninh ngáp một cái, giọng mũi mang theo ý làm nũng trong trẻo vang lên trong căn phòng rộng lớn: “Đồng Nhi, hôm nay còn phải đến chỗ Thái phó sao?"
Chữ cổ vô cùng khó viết, cũng may nàng là xuyên vào cơ thể một đứa nhỏ tám tuổi vừa nhận biết mặt chữ, còn nhiều thời gian để học. Đồng Nghi nghe nàng nói mà buồn cười, một bên giúp nàng đổi y phục, một bên cười nói: “Công chúa, người quên rồi sao? Hôm nay đại công chúa từ Hàn Sơn tự trở về, người không cần đến chỗ Thái phó."
Mộ Dung Tử Ninh a một tiếng, có chút ngốc nhìn Đồng Nhi đang giúp mình búi tóc, trong gương đồng mơ hồ hiện lên gương mặt nữ hài đáng yêu, tóc búi hai bên cài thêm trâm vàng khắc hoa mẫu đơn tinh xảo, vừa cao quý nhưng cũng không làm mất vẻ ưu nhã. Mộ Dung Tử Ninh xoay mặt vài lần, trong miệng lẩm bẩm vài câu không rõ nghĩa khiến Đồng Nhi khó hiểu, nhịn không được hỏi: “Công chúa, người nói cái gì?"
"Không có gì. Hoàng tỷ đến chỗ nào trước? Phụ hoàng hay mẫu hậu?", Mộ Dung Tử Ninh vừa vuốt tóc vừa hỏi.
Chưa đợi Đồng Nhi kịp trả lời, từ bên ngoài đã có một cung nữ chạy vào, gấp gáp bẩm báo: “Hồi công chúa, đại công chúa đang ở bên ngoài đợi người."
Chủ tớ hai người bỗng ngây như phỗng, Mộ Dung Tử Ninh gấp gáp nhảy khỏi ghế, bản tính tò mò khiến nàng ngay lập tức muốn thấy mặt vị hoàng tỷ trong truyền thuyết kia, cũng mặc kệ cái gì lễ nghi cung đình mà chạy ra ngoài.
Mộ Dung Nhược Lan đã sớm ngồi bên bàn gỗ, thiếu nữ mười hai tuổi xinh đẹp rực rỡ cẩn thận nâng chén trà nhìn người mới tới, khí chất cao quý lại thanh thuần khiến Mộ Dung Tử Ninh vô thức cảm thấy do dự, bước chân cũng chậm lại, trong phút chốc gương mặt phấn nộn nhiễm lên một mạt sợ hãi, nhàn nhạt lan tỏa vào tận sâu trong trái tim. Mộ Dung Nhược Lan đánh giá tiểu nữ hài trước mắt một chút, thoáng thấy vẻ mặt mờ mịt xen lẫn sợ hãi trên gương mặt non nớt ấy, Mộ Dung Nhược Lan không khỏi đau lòng, đặt chén trà xuống, gọi nhẹ một tiếng: “Ninh nhi, lại đây. Còn nhớ tỷ tỷ không?"
Mộ Dung Tử Ninh mím môi, thật cẩn thận bước đến, trong lòng sớm đã bị khí chất người này thu hút nhưng bên ngoài vẫn chỉ để lộ một đôi mắt trong veo, ánh lên tò mò mà một đứa trẻ nên có. Mộ Dung Nhược Lan hơi xoay người, nét cười bên miệng thiếu nữ càng trở nên nồng đậm, cánh tay dưới lớp bạch y như tuyết vươn ra, điểm lên hoa văn phụng hoàng thêu chỉ vàng: “Ninh Nhi, đến đây."
Mộ Dung Tử Ninh nhào đến ôm eo thiếu nữ bạch y, gương mặt mềm mại cọ cọ y phục mát lạnh, do dự một lúc mới nhỏ giọng gọi: “Hoàng… tỷ? A tỷ…"
Thấy Mộ Dung Nhược Lan không nói, lá gan Mộ Dung Tử Ninh dường như càng lớn, khóe môi giương cao, thanh âm trẻ con non nớt ríu ra ríu rít như nghiện: “A tỷ… a tỷ… a tỷ…"
Mộ Dung Nhược Lan có chút bất đắc dĩ, xoa mái tóc mềm mại của muội muội mình, thấy tiểu nữ hài sắc mặt hồng hào liền cũng an tâm đôi chút. Suy cho cùng vẫn chỉ là một thiếu nữ, dù có là công chúa cao quý nhưng vẫn không che giấu được nét trẻ con trong ánh mắt, vì vậy liền quay sang thị nữ phân phó: “Chuẩn bị kiệu, ta cùng Ninh Nhi muốn tới chỗ mẫu hậu."
Cung nữ nghe lời vâng một tiếng, không lâu sau đã quay trở lại, kính cẩn hành lễ: “Hồi công chúa, kiệu đã chuẩn bị xong."
Mộ Dung Nhược Lan gật đầu nắm tay Mộ Dung Tử Ninh ra ngoài, vừa đi vừa kể cho nàng nghe rất nhiều chuyện trước kia. Đến lúc bước vào Phượng Cung, Mộ Dung Tử Ninh cơ bản đã biết được toàn bộ những việc làm của cơ thể này trước kia.
Nhu nhược.
Mộ Dung Tử Ninh len lén thở dài, oán trách lão thiên gia vì sao lại để nàng xuyên đến cơ thể của một đứa nhỏ ngu ngốc, bất kể dung mạo, huyết thống hay địa vị đều khiến người khác đỏ mắt. Chỉ là tính cách như này… cũng thật khó nói.
Tiểu nữ hài chậm rãi bước, ánh mắt sáng rực dừng trên những tầng gạch trên đường, cơ thể này mới có sáu tuổi, lại thêm việc mất trí nhớ. Về sau tính tình đại biến tuyệt đối không khiến người khác nghi ngờ.
Giữa không gian, hồng mai lặng lẽ điểm lên từng nụ hoa diễm lệ, những áng mây trôi hờ hững trên nền trời xa đè lên băng tuyết ven đường, vì nắng sớm mà tan ra, đọng trên những chiếc lá xanh tươi một loại màu sắc óng ánh.
Trong thoáng chốc, Mộ Dung Tử Ninh cảm nhận được cô độc len lỏi từ đáy lòng, tựa như hàn băng khiến cả cơ thể nhỏ bé đều cảm thấy lạnh lẽo.
Ở nơi này, nàng không quen biết một ai, tựa như áng mây cô độc giữa trời. Bất giác, trong đầu chạy qua một suy nghĩ viển vông, nhưng ngẫm nghĩ thật kĩ thì không có gì là không thể. Giang sơn mấy ngàn năm trước như một bãi săn lớn, cường giả vi tôn, kẻ mạnh ức hiếp kẻ yếu. Cho dù huyết mạch cao quý cũng ngay lập tức có thể trở thành quân cờ trong tay kẻ khác, mặc người định đoạt chém giết.
Vì vậy, muốn bảo toàn bản thân, cách duy nhất chính là nắm trong tay giang sơn này, quyền khuynh thiên hạ.
Không biết qua bao lâu, kiệu dừng trước cửa một cung điện xa hoa lộng lẫy, Mộ Dung Tử Ninh Tử Trong thất thần tỉnh lại, đối diện với ánh mắt lo lắng của thiếu nữ bạch y nhưng cũng chỉ cười nói: “Chắc tại trời lạnh quá nên muội thấy hơi mệt."
Mộ Dung Nhược Lan cảm nhận từng trận gió nhẹ thổi qua, tuy mang theo hơi lạnh nhưng cũng không còn quá giá rét. Nhưng nghĩ đến việc Mộ Dung Tử Ninh vừa sinh bệnh liền không nghi ngờ, cẩn thận nắm lấy bàn tay mềm mại, xuyên qua tầng tầng cung nữ đi vào trong điện.
Đối lập với bên ngoài mảng theo lạnh lẽo, trong Phượng Cung là một mảng ấm áp, lư hương nghi ngút khói trắng, hương thơm quanh quẩn bên chóp mũi khiến người thoải mái, lại nhịn không được lưu luyến bên màn trướng màu vàng nhạt, tựa như nắm ấm đầu xuân khiến băng tuyết tan chảy.
Mộ Dung Tử Ninh nhoẻn miệng cười, chạy đến chỗ phụ nhân thân mang cẩm bào thêu phượng đồ, nịnh nọt mà cất cao giọng: “Nhi thần thỉnh an mẫu hậu, mẫu hậu vạn an."
Hoàng Hậu đón lấy tiểu nữ hài, che miệng cười một tiếng, ánh mắt lại dời sang người trưởng nữ, ôn hòa xen lẫn dịu dàng vượt xa ấm áp tỏa ra từ lò sưởi. Mộ Dung Nhược Lan cười nhìn nàng, đoan chính hành bán lễ: “Nhi thần thỉnh an mẫu hậu, mẫu hậu vạn an."
Nhìn trưởng nữ cao quý ưu nhã, từ sâu đáy lòng hoàng hậu dâng lên tự hào lẫn yêu thương, nhẹ giọng nói: “Đã đến chỗ của mẫu hậu thì các con không cần dùng mấy lễ tiết này nữa.", dứt lời liễn vẫy gọi Mộ Dung Nhược Lan ngồi xuống, một tay nắm lấy tay nàng, tay còn lại đặt trên người nữ hài từ đang đùa nghịch trên đùi mình, thanh âm xuất hiện một tia đau lòng: “Lan Nhi, mới ra ngoài có mấy ngày, tại sao lại gầy như vậy?"
Thanh âm dịu dàng trượt lên đáy lòng Mộ Dung Tử Ninh, bức lên một tia cảm xúc khó hiểu, lại ấm áp khiến nàng vô thức mỉm cười.
Ba người hàn huyên trong cung, đúng hơn pà chỉ có hai người nói chuyện, một tiểu hài tử nghịch ngợm thì từ bên ngoài vâng lên thanh âm thái giám hơi chói tai: “Hoàng thượng giá đáo."
Mộ Dung Tử Ninh ngẩn người, nhưng rất nhanh chóng cùng hoàng hậu và trưởng tỷ đứng dậy tiếp đón. Mộ Dung quốc chủ tươi cười tiến vào, tuy gương mặt đã hiện rõ nếp nhăn nhưng vẫn không ngăn được sự phúc hậu trên gương mặt đế vương, hoàn toàn không có nét lãnh lệ mà chủ nhân một nước lên có. Mộ Dung Tử Ninh đảo mắt vài cái, ngay lập tức bổ nhào vào lòng lão nhân. Mộ Dung quốc chủ cười ôm lấy nàng, đối với thứ nữ đột nhiên thay đổi cũng không có suy nghĩ khác thường.
Chính điều này lại khiến Mộ Dung Tử Ninh cảm nhận được một tia ấm áp đến từ gia đình, đáy lòng nhiều lần xao động. Cho dù mới đến nơi này một tuần nhưng trong quãng thời gian này, tất cả tình cảm mà hai người họ, hiện tại thêm một tỷ tỷ dành cho nàng là hoàn toàn chân thật, khiến cho tiếc nuối với nơi kia đột nhiên không quá sâu đậm nữa. Tất cả chỉ xảy ra trong một tuần.
Bao trùm lên cả không gian là khí vị ấm áp, cho đến khi một thái giám từ ngoài thông truyền, Mộ Dung quốc chủ mới luyến tiếc mà đứng dậy, Mộ Dung Tử Ninh cũng bỏ mứt sen xuống, xoay người nhìn lão nhân ra vẻ suy tư. Nếu trong tương lai muốn nắm được quyền lực, hiện tại nàng cần phải xem xét một lượt thể chế tồn tại của Bắc Yến quốc. Nghĩ đoạn, Mộ Dung Tử Ninh lạch bạch chạy tới nắm lấy ống tay áo của Mộ Dung quốc chủ, làm nũng: “Phụ hoàng, Ninh Nhi muốn đi cùng phụ hoàng."
Hoàng hậu cùng Mộ Dung Nhược Lan thoáng kinh ngạc, ngay cả Mộ Dung quốc chủ cũng bất đắc dĩ xoa đầu nàng nói: “Ninh Nhi ngoan, phụ hoàng có việc cần phải giải quyết, trở về liền chơi với Ninh Nhi."
Mộ Dung Tử Ninh vẫn ương bướng không buông, đôi mắt to tròn đột nhiên ngập nước dọa những người có mặt ở đây luống cuống tay chân, lát sau mới thoáng nghe thấy âm thanh nức nở: “Ninh Nhi cũng biết chữ, Ninh Nhi có thể giúp được phụ hoàng."
Mộ Dung quốc chủ buồn cười, lại bị thái giám bên cạnh thúc giục, hết cách liền để Mộ Dung Tử Ninh bám theo. Tiểu nữ hài lại vô cùng ngoan ngoãn, một đường đi không nghịch ngợm không nháo khiến hoàng đế vừa lòng.
Rất nhanh xa giá đã đến ngự thư phòng, không khí trang nghiêm của nơi này vẫn khiến Mộ Dung Tử Ninh nhịn không được cảm thấy cả người căng thẳng, theo bước chân của hoàng đế, toàn bộ cung nữ thái giám đều quỳ xuống hành lễ, thanh âm mang theo sợ hãi vang vọng không gian.
Thoáng thấy bóng hoàng bào bước vào, quan viên vốn còn đang xôn xao nghị luận bỗng im bặt, ngay ngắn xếp thành hai hàng: “Hoàng thượng vạn tuế, nhị công chúa điện hạ vạn an."
Mộ Dung Tử Ninh giương mắt, nhẩm đếm được tám người, quan phục thẳng tắp bằng phẳng, chất liệu chính là không xa hoa cũng phải thượng hạng. Không hiểu vì sao cơ thể nữ hài bỗng trở nên hưng phấn, trái tim kịch liệt lay động. Sống một đời, cho đến hôm nay, nàng cuối cùng cũng biết cái gì là quyền lực chân chính, đáy mắt ánh lên quang mang rực rỡ, nhưng rất nhanh liền bị che giấu.
Hoàng đế ngồi trên ngự án, Mộ Dung Tử Ninh cũng ngoan ngoãn đứng ngay bên cạnh, không khóc không nháo, cứ y như bản thân là một bức tượng vô tri vô giác chỉ biết lắng nghe xung quanh.
Phía dưới một quan viên bước ra khỏi hàng, mái tóc điểm hoa râm bị mũ che đi phân nửa, gương mặt đã có nếp nhăn nhưng đôi mắt vẫn phá lệ sắc bén, ngay cả âm thanh lão cũng tràn ngập uy nghiêm: “Khởi bẩm bệ hạ, Lũng Nam địa hình khắc nghiệt, vốn lương thực đã ít, dân chúng khổ sở trăm bề, hiện tại lại xuất hiện đạo tặc càng khiến Lũng Nam lâm vào đại nạn. Thỉnh cầu hoàng thượng suy xét, mở kho cứu trợ."
Lời vừa dứt, sáu người còn lại cũng gật gù tán thành, chỉ có một người vẫn luôn trầm ngân, tựa hồ là đang suy nghĩ. Mộ Dung quốc chủ thấy vậy liền nói: “Thừa tướng, khanh có chủ ý gì không?"
Thừa tướng thở dài lắc đầu, cúi người hướng quân vương nói: “Thần bất tài, thỉnh hoàng thượng trách phạt."
Không gian lâm vào một loại không khí âm trầm, sắc mặt hoàng đế rõ ràng xấu đi rất nhiều, trầm giọng nói: “Quốc khố cạn kiệt, Bắc Yến quốc lương thảo cũng đã không còn dư nhiều. Các khanh nói trẫm làm sao cứu trợ?"
Quan lại hai mặt nhìn nhau, lại bắt đầu nghị luận sôi nổi, mỗi người một ý không ai chịu nhường ai. Cuối cùng thương nghị không có kết quả, tất cả quan lại đều bị hoàng đế phẫn nộ đuổi ra ngoài.
Đối mặt với long nhan đại nộ, Mộ Dung Tử Ninh cũng cảm thấy toàn thân đổ mồ hôi lạnh, bàn tay nhỏ bé vô thức siết đến trắng bệch. Hoàng đế thở dài, gương mặt khôi phục vẻ ôn hòa nhưng vết mệt mỏi in theo năm tháng vẫn khó qua nổi đôi mắt tiểu nữ hài. Hoàng đế để Mộ Dung Tử Ninh ngồi trên đùi mình, thở dài nói: “Bị dọa sợ sao?"
Mộ Dung Tử Ninh nhu thuận lắc đầu, nhìn địa đồ trên bàn một chút, dáng vẻ quen thuộc bên trên khiến nàng có chút ngẩn ngơ, quét mắt một cái liền tìm ra vị trí của Lũng Nam, giữa đồng bằng phẳng lặng, một mình Lũng Nam là núi non hiểm trở vươn lên, đơn độc với những sườn dốc nguy hiểm. Mộ Dung Tử Ninh a một tiếng, trong đầu chạy qua một chủ ý, tính toán một chút, cuối cùng dùng âm thanh non nớt như tiểu miêu khẽ hỏi: “Phụ hoàng, nếu thiếu lương thảo, vậy tại sao không trồng?"
Mộ Dung quốc chủ bị nhi nữ hỏi mà bật cười, có lẽ do phiền não nên đành tìm một tiểu nữ hài choai choai đến giãi bày tâm sự, tựa như giải thích: “Ninh Nhi, núi cao như vậy, lại không có nước, ngươi nói chúng ta trồng như nào?"
"A…", Mộ Dung Tử Ninh cười một tiếng, đôi mắt ngây thơ nhìn phụ hoàng của mình, làm như vô tình nói: “Chẳng phải chỉ cần đào ruộng trên sườn núi là trồng được rồi hay sao?"
Hoàng đế nghe vậy thì buồn cười, chòm râu lấm tấm sợi bạc hơi run run, trêu đùa hỏi: “Vậy nước thì sao?"
Mộ Dung Tử Ninh bĩu môi, bàn tay non nớt quơ quơ trên địa đồ: “Lấy nước từ sông, có ruộng có nước, vậy thì phụ hoàng không phải lo nữa."
Hoàng đế nhìn nữ nhi tươi cười mà thoáng sững người, không thể tin nhìn địa hình Lũng Nam, sau một khắc thất thần gương mặt vốn mệt mỏi liền trở nên rạng rỡ, ngay lập tức cao giọng: “Phúc Lộc, truyền thừa tướng cùng Lâm Nghi tiến điện."
Dứt lời liền quay sang Mộ Dung Tử Ninh biểu tình ngơ ngác, cười hỏi: “Ninh Nhi, vì sao ngươi biết chuyện này?"
Mộ Dung Tử Ninh trong lòng thoáng kiêu ngạo, nhưng ngoài mặt vẫn giả một bộ ngây ngô cong môi cười, đúng lý hợp tình đáp: “Ninh Nhi muốn phân ưu vì phụ hoàng."
Hoàng đế ban đầu còn do dự, nhưng lại nhìn gương mặt đáng yêu của hài tử thì nghi ngờ trong lòng liền bị dập tắt, thở dài một tiếng đầy vui mừng. Nhỏ giọng phân phó: “Chuyện này về sau đừng nhắc cho ai biết. Ngay cả mẫu hậu lẫn Lan Nhi cũng không được. Ninh Nhi nhớ chưa?"
Thoáng thấy biểu tình nghiêm nghị của đối phương, Mộ Dung Tử Ninh ban đầu là hơi khó hiểu, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn nghe lời. Trong lòng chỉ nhàn nhạt cười một tiếng, thấy không sai biệt lắm liền lấy cớ ra ngoài: “Phụ hoàng, ta đói."
Mộ Dung quốc chủ xoa đầu nàng: “Ninh Nhi trước tới Phượng Cung của mẫu ngươi, lát nữa phụ hoàng đến sau."
Mộ Dung Tử Ninh không nói không rằng chạy biến, lúc ra ngoài còn chạm mặt Thừa tướng cùng Lưu đại nhân gấp gáp đi vào.