Giang Lai nhìn vào giữa hai tên Tri Cảnh Thiên, là cửa sổ tầng 8. Trước mắt, người đàn ông này chỉ một chiêu đã chặt đứt cánh tay Ngụy Ất Mông, cũng làm Đoan Mộc Thần bị thương nặng. Sức mạnh của người này vượt xa họ.
Giang Lai vốn đang phiền muộn vì chuyện của Phân Khắc, từ trước đến nay nàng không rảnh bận tâm an nguy của người khác, thế nhưng lúc này nàng đứng phía sau Đoan Mộc Thần, người bị nàng làm tổn thương nhưng hết lần này đến lần khác cứu nàng, nàng có chút không rõ tại sao Đoan Mộc Thần lại sẵn sàng làm điều này. Nhưng lúc này, bởi vì khinh địch cùng sơ suất mà họ bị rơi vào tình cảnh nguy hiểm chưa từng có, chưa kể hao tổn binh lực, cho dù họ có bình an thì cũng biết chắc không phải là đối thủ của Tri Cảnh Thiên. Xem ra, chỉ có thể tạm thời rút lui, giữ mạng là quan trọng. Giang Lai nhìn bóng lưng của Đoan Mộc Thần, dưới lớp áo này có một cái bớt thật quen thuộc, Giang Lai vẫn không hiểu tại sao cái bớt của Đoan Mộc Thần lại giống Phân Khắc đến thế, nhưng chứng minh hai người có mối liên hệ gì đó, thế nhưng Giang Lai cứ thấy không yên tâm. Vì thế, Giang Lai tự nói với bản thân, không thể để Đoan Mộc Thần chết.
"Trò chơi bắt đầu." - Hai tên Tri Cảnh Thiên đồng thời lên tiếng, giọng nói cứ xếp chồng lên nhau, nét mặt đáng sợ với cánh tay đang giơ lên cao.
"Bắn!" - Thủy Tiễn ra lệnh, súng trong tay bảo an đồng loạt nhả đạn, Đoan Mộc Thần hét lên: "Thần Chỉ!!"
Thần Chỉ bước tới, vung roi Thanh Ti, những viên đạn như bông hoa trắng rơi trong không khí. Thủy Tiễn lo lắng hét lên: "Thần Chỉ khốn kiếp! Ngươi đang làm cái gì vậy!!"
Thần Chỉ nói: "Ta nghe lệnh của chủ nhân Đoan Mộc Thần....." - Nói chưa hết, lưỡi kiếm sắc bén của Tri Cảnh Thiên chém tới, tạo ra một âm thanh đáng sợ xuyên qua cơ thể Thần Chỉ, lưỡi kiếm vẫn tiếp tục hướng về phía trước, chặt đứt đầu một bảo an. Thủy Tiễn cùng các bảo an đều hoảng sợ dồn dập lùi về sau, Thần Chỉ đứng nguyên tại chỗ, chạm vào vết thương đang chảy máu.
"Đau quá......" - Cơ thể Thần Chỉ từ vai phải trở xuống bị chẻ làm đôi, Thần Chỉ dùng hai tay siết chặt lấy cơ thể của mình, dùng sức ép trở về, cơ thể bị chẻ làm hai hòa vào nha. Tuy rằng nàng nói đau, dù vết thương quá lớn còn chảy rất nhiều máu, nhưng nét mặt vẫn vô cảm như không hề đau đớn.
Tri Cảnh Thiên "chậc" một tiếng: "Ta đã nói đừng hồi sinh những con quái vật không não này rồi."
Một Tri Cảnh Thiên khác đang đi về phía Đoan Mộc Thần với Giang Lai, Giang Lai di chuyển đến cửa số dưới sự che chở của Đoan Mộc Thần, còn nói nhỏ vào tai Đoan Mộc Thần và Ngụy Ất Mông: "Nhảy qua cửa sổ! Tôi sẽ đỡ mọi người."
"Nhảy qua cửa sổ?" - Đoan Mộc Thần cảm thấy cử động một chút đã đau dữ dội, nói chi là nhảy xuống đó. Hơn nữa đây là lầu 8, nhảy xuống? Không phải tự sát sao? Thế nhưng Giang Lai đã nói sẽ đỡ được nàng, thế là Đoan Mộc Thần dùng toàn bộ sức mạnh lao theo Giang Lai tới cửa sổ.
"Muốn chạy?!" - Cục thịt biến thành Tri Cảnh Thiên theo sát, Giang Lai đã đập vỡ cửa kính xông ra ngoài, Đoan Mộc Thần theo sát sau lưng. Tri Cảnh Thiên phóng ra một lưỡi dao sắc, sượt qua đỉnh đầu Đoan Mộc Thần, cắt đứt vào vợi tóc của nàng.
Giang Lai nhanh chóng ngã xuống, đưa tay muốn nắm lấy bệ cửa sổ nhô ra ở lầu 7, ngón tay vừa vươn ra đã bị chém mạnh, không nắm được. Cơ thể nàng tiếp tục rơi xuống, dù không bám được vào bệ cửa sổ, nhưng ma sát đã làm cho tốc độ rơi của Giang Lai giảm bớt. Giang Lai cố gắng đưa tay, nắm lấy bệ cửa sổ lần 6, đá vỡ kính chui vào, một loạt động tác rất nhanh. Nàng còn chưa đứng vững liền đưa tay ra đỡ Đoan Mộc Thần, Đoan Mộc Thần đang rơi xuống, nghe Giang Lai hét to một tiếng: "Tay!" - Đoan Mộc Thần đưa tay ra, vừa vặt nắm chặt với tay Giang Lai. Ngay lập tức, Đoan Mộc Thần liền treo giữa không trung.
"Ngụy Ất Mông đâu?" - Giang Lai hỏi. Giang Lai một tay đón Đoan Mộc Thần, một tay khác đang chờ Ngụy Ất Mông.
Đoan Mộc Thần ngẩng đầu nhìn một chút, lại nhìn dưới chân, nhưng không thấy Ngụy Ất Mông.
"Chị Ngụy.....chị Ngụy hình như không nhảy."
".........." - Giang Lai đưa tay còn lại cho Đoan Mộc Thần, hai người nắm chặt tay nhau. Nửa người trước của Giang Lai nhoài ra ngoài cửa sổ, bị kéo đến hai chân không thể chạm đất. Cánh tay của nàng bị ép chặt xuống khung cửa, mảnh kính vỡ đâm vào, máu chảy ròng ròng. Giang Lai cảm thấy sắp bị kéo theo ra ngoài, dùng sức la: "Đoan Mộc Thần, có thể chạm vào tường không?" - Nói xong cánh tay bắt đầu dùng sức đung đưa cơ thể Đoan Mộc Thần. Đoan Mộc Thần mượn lực vươn đến tường, giẫm nhẹ một cái, Giang Lai liền kéo Đoan Mộc Thần vào trong.
Đoan Mộc Thần với Giang Lai cùng ngã xuống đất, thở hổn hển, đúng là quá mạo hiểm, không ngờ mới vào Li Bách đã gặp tình huống bất lợi, nếu Giang Lai không ra tay chắc giờ này họ đã bị Tri Cảnh Thiên chém chết ở lầu 8 rồi. Lúc này, nơi họ rơi vào mà một căn phòng nhỏ văn kiện chất thành đống, Giang Lai nghĩ lại mà vẫn còn sợ, cảm giác nếu nàng quá gấp gáp, nếu đây không phải là phòng chứa văn kiện không có ai, mà là một phòng riêng trong sòng bạc đầy kẻ thù thì sao, như vậy khó tránh khỏi cái chết. Nàng thì có thể chết rồi hồi sinh, còn cơ thể Đoan Mộc Thần là máu thịt, chỉ sợ.......
"Chị Ngụy, chị Ngụy còn đang trên đó! Không được, tôi phải đi tìm chị......." - Đoan Mộc Thần muốn đứng dậy, ngực lại đau dữ dội, một ngụm máu phun ra. Giang Lai nói: "Cô bây giờ đi là để chết!"
"Nhưng mà!"
"Tôi hỏi cô." - Giang Lai buông thỏng hai tay, máu từ cánh tay chảy xuống, nhiễm đỏ các đầu ngón tay của nàng: "Cái hình ngọn lửa sau lưng cô là thế nào, là bớt?"
Không biết tại sao Giang Lai lại đột nhiên hỏi cái này, Đoan Mộc Thần trả lời: "Phải, làm sao....."
"Vừa sinh ra đã có?" - Giang Lai hỏi.
"Ừ, mà cô hỏi chi vậy?"
Giang Lai cảm thấy có chút choáng váng, đang muốn hỏi tiếp, thì nghe thấy ngoài hành lang có tiếng bước chân. Hành lang khá trống trải, nên tiếng bước chân nghe rất rõ ràng. Giang Lai cùng Đoan Mộc Thần đều nhận ra tiếng bước chân của người không tầm thường, nghe như của một người nhưng khí thế cùng sức mạnh như của hai người, sức mạnh như vậy, sợ là, một trong hai Tri Cảnh Thiên kia.
Không ngờ đuổi theo nhanh như vậy! Giang Lai với Đoan Mộc Thần theo bản năng dựa vào nhau, Giang Lai thấp giọng hỏi Đoan Mộc Thần: "Kiếm lửa của cô thế nào? Giờ có thể dùng được không?" - Đoan Mộc Thần tụ khí, trong tay chỉ có một cây kiếm lửa có chút xíu, Tuy rằng chảy rất nhiều máu, thế nhưng nếu niệm lực đã tan rã, thì kiếm lửa cũng không gọi ra được. Đoan Mộc Thần với Giang Lai nhìn thấy phiên bản mini của kiếm lửa liền không nhịn được cười, đúng là bó tay, đành chờ siêu thoát vậy.
Đoan Mộc Thần hỏi Giang Lai: "Tay của cô có phải bị gãy rồi không?"
"Tay phải giữ cô thì gãy, nhưng tay trái cũng không nhấc lên được."
Đoan Mộc Thần cười: "Đều là cương thi, Thần Chỉ người ta bị chém đứt người cũng lành được, tại sao cô lại không thể tự nối xương?"
Giang Lai cũng mỉm cười: "Do cô ta uống máu, còn tôi uống nước ép cà rốt, thì giống chỗ nào?"
Hai người nhìn nhau cười, cười vui vẻ đến mức trước nay chưa từng có, thật giống như mọi khúc mắc của họ bởi vì sắp chết cùng nhau mà được hóa giải. Đoan Mộc Thần cảm thấy giờ phút này như trở lại thời điểm cả hai lần đầu gặp nhau, không có xa cách, chỉ dùng thiện ý mơ hồ để quen biết nhau. Thật sự là, quá khó khăn, tại sao thời gian trước lúc chết lại đẹp như vậy? Đoan Mộc Thần âm thầm thở dài.
Giang Lai thu lại nụ cười, lại nghĩ tới Phân Khắc, cô gái có cái tên Hà Bán Hạ sau đó lại đổi thành Phân Khắc, qua nhiều năm tìm kiếm như vậy, khi nào mới là điểm dừng? Giang Lai vô số lần cảm thấy sắp đến gần mục đích, thì nó lại không ngừng lùi xa. Đến khi nào thì mới có thể gặp lại em ấy? Có phải là vĩnh viễn không thể? Có phải đây chỉ là một ước vọng quá xa vời. Giang Lai suy sụp vài giây, mạnh mẽ lắc đầu. Không được! Không thể nhục chí tuyệt vọng! Nếu bây giờ tuyệt vọng, vì nổ lực 300 năm qua đều trở nên vô ích. Nếu Phân Khắc không thể hồi sinh, thì Giang Lai này còn muốn kéo dài hơi tàn để làm gì? Nếu như Phân Khắc không thể hồi sinh, Giang Lai này đã sớm cùng chôn chung dưới lòng đất, cùng Phân Khắc an nghỉ rồi.
Đúng thế, không thể chết được, không thể tuyệt vọng, không thể quên bản thân vì sao muốn tồn tại trên thế giới này cho đến bây giờ. Giang Lai miễn cưỡng đứng dậy, lên dây cót tinh thần nhìn chằm chằm cửa. Vì Phân Khắc, không thể chết ở đây, thanh kiếm có thể hồi sinh em ấy đang ở nơi nào đó trên đầu mình.
Gần như vậy, làm sao có thể từ bỏ!
Đoan Mộc Thần thấy hai mắt Giang Lai dần chuyển sang màu đỏ, viền mắt thâm đen, biết cô đang biến đổi thành hình dạng cương thi, mạnh mẽ đột kích. Đoan Mộc Thần cẩn thận lắng nghe tiếng bước chân kia, vì sao lâu lâu mới đi tới một chút? Đột nhiên Đoan Mộc Thần nghe được một tiếng thút thít quen thuộc. Đoan Mộc Thần căng thẳng trong lòng, giọng nói này, lẽ nào....Nàng khó khăn đứng lên, loạng choạng đi tới cửa, áp lên cửa nghe động tĩnh trên hành lang. Tiếng bước chân nặng nề nhưng lộn xộn, hơn nữa di chuyển cực kì chậm. Tiếng bước chân kèm theo tiếng khóc trầm thấp của con gái, tuyệt đối không phải Tri Cảnh Thiên. Đoan Mộc Thần nghe tiếng khóc này rất quen thuộc, mở ra một cái khe nhỏ, thấy trên hành lang có một cô gái đang lảo đảo đi về phía trước, vừa đi vừa khóc. Cô ấy đang đỡ một người, có máu từ trên người bọn họ chảy xuống, không biết là cô ấy đang đỡ người ta hay người ta đang đỡ cô ấy.
"Tư Nguy!" - Đoan Mộc Thần nhẹ gọi. Cái giọng khóc đứt quãng phi thường quen tai, quả nhiên là Trương Tư Nguy.
Trương Tư Nguy đột nhiên nghe thấy có người gọi tên nàng, giật mình nhìn quanh, lo lắng hỏi: "Ai, ai vừa gọi!"
Trương Tư Nguy nhìn thấy Đoan Mộc Thần như nhìn thấy đấng cứu thế, vốn là lảo đảo bước đi chậm chạp, liền nhanh nhẹn hẳn, hai ba bước liền vào trong phòng. Đoan Mộc Thần đóng cửa lại, hỏi: "Sao em lại ở đây?"
Trương Tư Nguy vừa vào đã thấy Giang Lai ngồi dưới đất, tâm trạng vừa được nâng lên giờ lại bị đạp xuống, nức nở khóc lớn: "Mẹ em, mẹ em bị trọng thương!" - Đoan Mộc Thần lập tức bịt miệng Trương Tư Nguy, thấy người nàng đang đỡ chính là mẹ Trương Tư Nguy, Trương Bách Vân. Trương Tư Nguy đặt Trương Bách Vân nằm xuống, Trương Bách Vân hơi mở mắt, khóe miệng có vết máu, vai phải có một vết thương do trúng đạn. Đoan Mộc Thần hỏi Trương Tư Nguy:"Chuyện này rốt cuộc là sao? Tại sao chị Trương lại bị thương nặng như vậy?" - Đoan Mộc Thần vì di chuyển nên động đến vết thương, đau đến mức nhe răng, không còn sức nữa, đặt mông ngồi xuống.
Trương Tư Nguy phát tiết như thường ném cái túi trong tay xuống đất, túi bị bung miệng, đồ vật nằm lung tung trên đất. Đó là những đạo cụ nàng đem theo, đa số đều là mua ở Hồng Phố. Có một cái gương bị nứt trên mặt gương, ma xui quỷ khiến thế nào lăn tới chỗ Giang Lai, xoay hai vòng rồi nằm im trên đất. Giang Lai cúi xuống, bất giác nhìn vào cái gương.
Trương Tư Nguy một bên vừa khóc, vừa nói: "Mẹ em nhất định muốn tới Li Bách, em khuyên thế nào mẹ cũng không nghe! Em cũng không biết tại sao mẹ vừa nghe đến cái tên của ông chú thô tục kia thì có cản cũng không cản được, ngày đêm đi tới đây, giờ thì hay rồi, bị thương nặng như vậy, bên ngoài đều là những tên gϊếŧ người dã man, em cứ nghĩ hai mẹ con sẽ chết ở đây. Đoan Mộc Thần! Chị nhất định phải giúp mẹ con em ra khỏi đây!"
Trương Tư Nguy không dám nói chi tiết sự thật cho Đoan Mộc Thần biết, nếu không Đoan Mộc Thần nhất định sẽ chửi chết nàng.
Lại nói, Trương Tư Nguy đi theo sau Trương Bách Vân cho đến Li Bách phía đông Đại Kiều, gặp mấy cương thi canh gác ở đó. Trương Bách Vân xem thường đám binh tôm tướng cá, lấy ra cây kiếm gỗ đào dán đầy bùa, chỉ vào những cương thi kia nói: "Mau tránh ra, nếu không đừng trách bà không khách khí!"
Những cương thi kia nhìn thấy những lá bùa có chút do dự, thế nhưng tên cương thi cầm đầu nói: "Để coi bà còn mạnh miệng bao lâu."
Trương Bách Vân cười khinh bỉ, mà Trương Tư Nguy đang trốn sau những cây cột của cầu sợ đến mặt tái mét. Đó là đồ giả, là cây kiếm dỏm thôi! Khi đánh chắc chắn sẽ bị lòi! Những cương thi kia ai cũng có nét mặt hung thần ác sát, mẹ có thể đánh với chúng sao?
Cương thi tấn công, Trương Bách Vân giơ kiếm gỗ đào lên: "Xem kiếm!" - Một chiêu kiếm chém tới, cương thi giật mình, theo bản năng dùng tay chặn kiếm gỗ, không ngờ lại chặn được, kiếm kêu "răng rắc" rồi gãy. Trương Bách Vân nhìn thanh kiếm gãy một nửa, há hốc miệng! Sao! Sao có thể vậy được! Đây là pháp khí của tổ tiên họ Trương truyền lại để thu phục yêu ma! Tại sao lại mong manh như vậy! Trương Bách Vân bị sốc không nhẹ, cương thi thừa cơ một quyền đánh vào bụng bà, Trương Bách Vân ngã ra sau, nôn ra máu.
Trương Tư Nguy kêu to, xông lên chắn trước mặt Trương Bách Vân. Trương Bách Vân kêu sợ hãi: "Tư Nguy! Sao con lại ở đây>?!" - Trương Tư Nguy còn chưa kịp trả lời, thấy cương thi định lao đến, vội vàng ném ra bùa trong túi.
"Phù kết giới!" - Trương Tư Nguy hô to một tiếng, lá bùa dừng lại trên không, bày ra một cái lưới đồng thời cháy hừng hực. Cương thi sợ nhất là bùa chú và lửa, cái kết giới làm chúng nhanh lùi về sau. Trương Tư Nguy ngác nhiên, trong lúc cấp bách con người thật sự có thể kích phát tiềm lực, chiêu phù kết giới này Trương Bách Vân dạy nàng hơn một nghìn lần, nói đây là chiêu giữ mạng tốt nhất, đáng tiếc Trương Tư Nguy không học được. Không ngờ lần đầu tiên thành công, lại là trong lúc ngàn cân treo sợi tóc. Trương Tư Nguy vác Trương Bách Vân bỏ chạy, Trương Tư Nguy cũng không quan tâm nơi nàng chạy đến có phải sòng bạc Li Bách hay không, nàng chỉ biết cõng Trương Bách Vân liều mạng chạy, trước tiên thoát khỏi nguy hiểm đã rồi tính. Cương thi ở phía sau nổ súng, đạn xuyên qua phù kết giới bay tới, Trương Tư Nguy cảm giác được Trương Bách Vân trúng đạn, máu chảy không ngừng, thế nhưng nàng không thể dừng bước chỉ có thể cõng Trương Bách Vân cắm đầu chạy, vừa chạy vừa khóc, cho đến khi gặp Đoan Mộc Thần.Đoan Mộc Thần ôm ngực, cười khổ nói: "Em nhìn bộ dạng của tôi xem, chi sợ thân còn lo chưa xong."
Trương Tư Nguy lại khóc: "Em đã nói là không muốn đến cái nơi quỷ quái này rồi mà! Kết quả lại như vậy! Em không muốn chết! Em còn chưa có người yêu!" - Đoan Mộc Thần đen mặt nhìn Trương Tư Nguy, đến lúc này còn quan tâm yêu với đương, đứng là cô bé Tư Nguy đơn giản mà.Giang Lai vô thức nhìn cái gương nứt bên cạnh, cảm giác người trong gương không giống nàng. Tò mo dùng chân kéo cái gương tới, hơi cúi người nhìn vào nó. Trong gương hiện ra một cô gái, mái tóc dài màu đen khoác trên vai, trâm cài tóc màu xanh lục được cài lên một kiểu tóc rất đẹp. Làn da trắng như ngọc, khuôn mặt hồng hào khỏe mạnh, lông mày lá liễu, đôi mắt sâu thẳm, cô gái này, không phải chính là nàng khi còn là người của 300 năm trước sau? Giang Lai có chút không tin được, hỏi Trương Tư Nguy: "Cái gương này......"
Trương Tư Nguy căn bản chỉ lo khóc, không nghe thấy Giang Lai hỏi, nhưng Đoan Mộc Thần trả lời cô: "Đó là gương kiếp trước kiếp này mua ở Hồng Phố đó, chỉ là món đồ chơi thôi."
Kiếp trước kiếp này! Bốn chữ ầm ầm trong đầu Giang Lai nổ tung! Trong lòng nàng tràn đầy một cảm giác nghi ngờ kì lạ cùng linh cảm. Nàng rung rẩy, dùng tay trái cầm gương lên, đối diện với gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ của chính mình, Giang Lai nở nụ cười. Giang Lai đau xót trong lòng, suýt nữa là rơi lệ! Cô gái trong gương dịu dàng và khỏe mạnh, người trong gương đã thành người kiếp trước rồi! Giang Lai xoay xoay cái gương, hướng tới Đoan Mộc Thần.
Đột nhiên *ầm* một cái cửa bị nổ tung, Trương Tư Nguy hét lên nằm bò ra đất, đạn như mưa bắn về phía Giang Lai. Đoan Mộc Thần thấy Giang Lai không né, liền hét lớn chạy tới, ôm Giang Lai bổ nhào xuống đất. Cơn đau nơi l*иg ngực của Đoan Mộc Thần đã khiến cô tê dại, nàng tập trung chút sức lực cuối cùng, liều mạng gọi Hỏa Diễm Chi kiếm ra, ngọn lửa rừng rực vòng quanh cánh tay Đoan Mộc Thần bay lên trời, Đoan Mộc Thần nổi giận gầm lên một tiếng, quét về phía cửa nơi những bảo an đang cầm súng. Tiếng kêu sợ hãi nổi lên bốn phía, những bảo an ở trong lửa hóa thành tro.
Đoan Mộc Thần thở hổn hển ngồi xuống cạnh Giang Lai, dùng âm thanh yếu ớt nói: "Lần này........hết sức thật rồi......Cái đồ ngốc, sao cô không tránh."
Giang Lai không hề trả lời vấn đề của Đoan Mộc Thần, nàng ngồi cùng một bên tới Đoan Mộc Thần, đôi mắt đẹp đẽ nhìn chằm chằm cầm cái gương trong tay, giống như sợ chỉ một cái chớp mắt cái gương sẽ biến mất. Đoan Mộc Thần thấy Giang Lai đang thất thần, cũng nhìn vào cái gương Giang Lai cầm trong tay, thấy trong gương là hình ảnh hai người con gái đang dựa vào nhau, tư thế giống với nàng và Giang Lai lúc này, hai người đếu cười đến mức rực rỡ, mà sự rực rỡ này lại có chút yêu thương. Họ không giống bạn bè, giống người yêu hơn.
Giang Lai muốn đưa tay chạm vào gương mặt kiếp trước của Đoan Mộc Thần, gương mặt đó là của Phân Khắc, người mà Giang Lai bao đêm tìm kiếm, bao đên nhớ nhung bất kể Xuân Thu. Nhưng tay nàng đã gãy rồi, dù cố gắng hết sức cũng không nhấc lên được.
"Ta đã phong ấn độc thi trong người cô ấy, chỉ cần qua 200 năm độc thi sẽ mất hết, cô ấy chỉ đang trong trạng thái chết giả thôi. Trên thế giới này có một cây kiếm gỗ thần ký, gọi là Quang Mộc kiếm, đó là kiếm của một gia tộc thường sử dụng để gϊếŧ cương thi hoặc làm cương thi hồi sinh. Đến lúc đó, chỉ cần cô tìm được thanh kiếm kia, thì có thể sử dụng làm Phân Khắc hồi sinh làm người thường."
Lời nói của đạo sĩ lại một lần nữa vang bên tai Giang Lai, Giang Lai rốt cục hiểu, nàng đã bị gã đạo sĩ kia lừa gạt.
Nếu 200 năm độc thi của Phân Khắc giải hết, có thể trở lại làm người, tại sao thanh kiếm có tác dụng hồi sinh cương thi lại sử dụng để hồi sinh Phân Khắc thành người chứ.
Thì ra lời hứa 300 năm qua, cũng chỉ là một trò lừa đầy mưu mô.
Cảm giác vô lực mạnh mẽ tràn ngập cơ thể Giang Lai, cái gương trong tay rơi xuống đất, *rắc* một tiếng vỡ tan, nàng hôn mê.