Đi vào thành phố cờ bạc, phố chính rất rộng, hai bên đều là các cửa hàng mua sắm và quán bar với các thương hiệu nổi tiếng, và cuối con phố chính là sòng bạc. Mặc dù là ban ngày, hơn nữa còn cách sòng bạc khá xa, nhưng Đoan Mộc Thần có thể nghe thấy tiếng la hét từ sòng bạc.
Đó là một nơi không lịch sự chút nào.
Hai bên đường phố cũng có rất nhiều người, một số phụ nữ ăn mặc sang trọng, đạp giày cao gót rủ nhau đi mua sắm, tay xách túi lớn túi nhỏ, in logo của nhiều thương hiệu nổi tiếng, nét mặt vui vẻ. Đoan Mộc Thần thấy những người phụ nữ này không phải dân đánh bạc, liền hỏi Ngụy Ất Mông, chị ấy giải thích với nàng: "Những phụ nữ đó đúng là không phải dân cờ bạc, khi có thẻ thành viên Li Bách họ chỉ đến đây để mua sắm. Nơi này có rất nhiều hàng phiên bản giới hạn, những người đó đế Li Bách cũng vì những thứ này."
"Họ không sợ bị người khác có ý đồ sao?"
"Không, vì họ là thành viên ở đây, nên các bảo an sẽ ra sức bảo vệ an toàn cho họ. Nhìn xem." - Ngụy Ất Mông chỉ vào một góc trống nối liền giữa các cửa hàng, có một bảo an mặc vest đen đang đứng, rất khó phát hiện: "Nói tới thì, bảo an ở đây rất có trách nhiệm. Từ trước đến nay chưa từng xảy ra thành viên Li Bách nợ tiền, hay chết trong sòng bạc Li Bách."
Đoan Mộc Thần hừ một cái, nhớ tới tên cương thi Hội Gia gϊếŧ chết đồng nghiệp của nàng, đúng là bảo an có trách nhiệm!
"Có điều, nếu nợ tiền Li Bách......."
Từ xa có tiếng ồn ào truyền đến, Đoan Mộc Thần nhìn tới, thấy một người đàn ông tinh thần hoảng loạn, liên tục lăn lộn bỏ chạy, quần áo bị xé rách một nửa, xé toạc cổ họng mà kêu cứu mạng, vẻ mặt đầy hoảng sợ cùng khó coi. Phía sau hắn là hai bảo an mặt vest đen, đeo kính râm, đang bước nhanh, vẻ mặt lạnh tanh, một người trong đó rút súng ra, *bằng* một tiếng, bắn vào người đang chạy trốn. Đoan Mộc Thần rất bất ngờ trước hoàn cảnh này, những người này đúng là không coi luật pháp ra gì, lại gϊếŧ người ngay trên đường! Đoan Mộc Thần muốn đi tới, thì bị Ngụy Ất Mông kéo lại, nói nhỏ vào tai nàng: "Đừng quan tâm."
Người đàn ông bị bắn té xuống đất, co giật nhưng không chết. Hai bảo an đi tới, đá vào đầu người đàn ông đó vài cái, rồi bắn thêm vài phát nữa. Người đàn ông co giật một lúc, rồi không còn cử động.
Ngụy Ất Mông nói thầm bên tai Đoan Mộc Thần: "Gã đó chắc thua bài, cũng không có nội tạng để bán, nên bị giải quyết tại chỗ."
Những người phụ nữ mảnh mai, với những cái túi lớn túi nhỏ, dường như không hề ngạc nhiên trước cảnh gϊếŧ người tàn bạo này. Họ chỉ liếc nhìn với vẻ chán ghét, rồi lại tiếp tục mua sắm. Xem ra, chuyện này xảy ra rất thường xuyên, nên cũng không còn làm họ ngạc nhiên nữa.Trước đây, khi Đoan Mộc Thần rãnh đến chán ở trong sở cảnh sát, toàn là đi ở cuối đội, cái chuyện xông pha ra tiền tuyến xưa nay đều không có phần nàng, nàng vốn là người không thích quan tâm chuyện người khác. Nhưng lúc nãy, nàng thật sự muốn ra tay cứu người đàn ông tội nghiệp kia, có lẽ vì gặp được Ngụy Ất Mông đến Li Bách tìm Quý Diệp, mà Quý Diệp xưa nay đều đặt tinh thần chính nghĩa lên hàng đầu, nên Đoan Mộc Thần có chút cảm xúc.
"Đi thôi!" - Ngụy Ất Mông không muốn lãng phí thời gian, đi thẳng tới sòng bạc.
Trung tâm giám sát Li Bách.
Các bức tường ở đây đầy những màn hình lớn, hơn trăm hệ thống giám sát, theo dõi từng ngóc ngách của Li Bách. Bạn không chỉ có thể theo dõi gian lận trong sòng bạc hay trộm cắp ở trung tâm mua sắm, mà còn có thể quan sát xem có ai lẻn vào Li Bách hay không.
Nơi này ngoại trừ những nhân viên được chỉ định, thì chỉ có ông chủ Tả Chính và quản lý Tri Cảnh Thiên có thể vào.
Khi Tri Cảnh Thiên xác nhận dấu vân tay, đối chiếu võng mạc đi vào phòng giám sát, nhìn thấy hai người bên trong đều đang ngủ trên ghế. Tri Cảnh Thiên lặng lẽ đi vào giữa hai người, hai tay đút túi quần, nhìn màn hình lớn. Hắn lần lượt nhìn qua hàng trăm màn hình, liền ánh mắt dừng lại. Trong màn hình là một người phụ nữ cao gầy, mái tóc ngắn màu nâu, ánh mắt linh động rất có thần thái.
"Là cô ta, em gái Đoan Mộc Quý Diệp." - Trí nhớ và nhãn lực của Tri Cảnh Thiên vô cùng tốt, chỉ nhìn qua đã nhận ra đó là Đoan Mộc Thần, năm đó cả người cô ta toàn là máu cướp mất Quang Mộc Kiếm.
"Lúc trước Hội Gia từng nói có hai cảnh sát đến gây rối, một người trong đó tên Đoan Mộc Thần. Ta cứ nghĩ mãi Đoan Mộc Thần đó là ai. Chậc chậc, đúng là sâu bọ mà." - Tri Cảnh Thiên lấy hai tay ra khỏi túi, phất một cái, hai tên nhân viên đang ngủ ngon liền bay thẳng ra ngoài đập vào tường, máu tường bắn tung tóe lên tường và dưới đất. Tri Cảnh Thiên liếʍ máu trên tay, mặt đầy sát khí:
"Tới đúng lúc, dù sao ta cũng đang chán."
Đoan Mộc Thần với mọi người bước vào sòng bạc, nàng có chút ngạc nhiên, cứ tưởng trong này sẽ vô cùng dơ bẩn ồn ào, thế nhưng mọi thứ đều rất sạch sẽ gọn gàng. Ngay cửa là một quầy tiếp tân, có mười cô gái rất xinh đẹp, ăn mặc hở hang đang kiên nhẫn giao tiếp với khách hàng. Sòng bạc có nhiều tầng, mỗi tầng có hơn 500 bàn chơi chơi, và 3000 máy. Mặc dù Đoan Mộc Thần xưa nay chưa từng tới sòng bạc, nhưng có từng thấy trên phim khi xem TV, nhìn nơi này cái gì cũng có, chẳng hạn như Roulette, Baccarat, Craps, Poker và Blackjack. Không chỉ là sảnh chơi lớn, còn có những phòng chơi theo chủ đề, Teak Room, Shaibai Room, Mahogany Room...vân vân và mây mây. Ngoài ra, mỗi tầng đều nhiều nhà hàng khác nhau, tầng cao nhất là một rạp chiếu phim rất lớn, bên trong đang chiếu một số bộ phim boom tấn. Xem ra nơi này thật sự là Thiên Đường của những người có tiền.
[Những cái tên tiếng Anh là tên các trò chơi trong casino, ai muốn hiểu thêm thì nhờ chị GG nha, mình ko có chơi bạc nên chịu.]
Ngụy Ất Mông nói vào tai Đoan Mộc Thần: "Nơi này có tổng cộng 15 tầng, tiền trong tay chúng ta chỉ đủ chơi từ sảnh đến tầng sáu, nếu muốn lên hơn tầng sáu phải có ít nhất 100 triệu Dollar. Tổng bộ của Li Bách nằm ở tầng 13 trở lên, trên đó có rất nhiều bảo an canh gác, cho nên chị cũng không rõ tình hình. Nhưng nếu chúng ta một đường thắng lớn khoảng 3 tỷ Dollar, thì sẽ được cấp một thẻ VIP, để lên được tầng 13, đây chính là vấn đề giải quyết. Vì thế, nếu chúng ta không đủ mạnh để xông thẳng lên tầng 13, thì đành phải ở đây kiếm được 3 tỷ Dollar."[Nghe số tiền mà choáng hết cả đầu @~@]
Đoan Mộc Thần cười khổ: "Chị Ngụy, chị đang nói chơi đấy à?"
Ngụy Ất Mông nói: "Kiếm được 3 tỷ đúng là không dễ, nhưng vẫn còn một đường tắt."
"Đường tắt?"
Ngụy Ất Mông liếc về bên trái, Đoan Mộc Thần nhìn theo ánh mắt Ngụy Ất Mông.
"Oa ha ha ha, ha ha ha ha....ta phát tài rồi! Phát tài rồi!" - Một người đàn ông tóc xoăn hét lên một cách điên cuồng, ôm một núi tiền Dollar. Hắn vừa mới kéo máy* trúng jackpot, quy đổi xèng ra thành tiền mặt, Đoan Mộc Thần nhìn qua, ít nhất cũng cỡ 70 - 80 triệu. Người đàn ông vừa hát vừa nhét tiền vào balo to lớn của mình, khi hắn nhấc nó lên, gần như không thể cầm nổi. Thế nhưng con người có thể phát huy tiềm năng vô hạn nếu bị kích động quá độ, nhìn người đàn ông cũng chẳng khỏe mạnh lại rành rành đeo balo chứa gần 100 triệu Dollar trên lưng.
[*Kéo máy: trước đây Việt Nam cũng rất thịnh trò này, hay gọi là game chuông ấy. Thắng jackpot khi kéo được 3 con số 7, thì xèng trong máy sẽ nhả ra hết.]
Bốn người nhóm Đoan Mộc Thần theo hắn đi ra ngoài.
Người đàn ông rất vui vẻ, nghĩ làm sao tiêu số tiền này, siêu xe, người đẹp, biệt thự, hưởng thụ cả đời toàn cao lương mỹ vị. Ta giàu rồi!!! Ngụy Ất Mông cùng Đoan Mộc Thần theo sát phía sau hắn, rất tự nhiên đi dạt sang hai bên, lấy tốc độ cực nhanh hai cú đập trực tiếp vào gáy, người đàn ông trợn mắt, ngã xuống đất.
Người xung quanh và bảo an đều nhìn về nơi đó, Đoan Mộc Thần vội vàng khom lưng: "Cậu, cậu làm sao vậy? Lại ngất đi vì thiếu máu à?" - Bốn tên bảo an chạy tới chỗ hai người, Đoan Mộc Thần lại tiếp tục diễn, nét mặt lo lắng hỏi bảo an: "Xin hỏi bệnh viện ở đâu? Cậu của tôi chơi liên tục ba ngày, không chịu ngủ, chắc tại mệt quá nên thiếu máu ngất rồi. Chúng tôi muốn đưa cậu đến bệnh viện."
Các nhân viên bảo an nhìn nhau một lúc, nói: "Rẽ phải, ngã tư thứ hai là bệnh viện."
"Cảm ơn mọi người."
Chờ khi Đoan Mộc Thần với Ngụy Ất Mông đi qua khỏi ngã rẽ, thì người đàn ông đã biến mất. Đoan Mộc Thần cõng balo đầy tiền trên lưng, có chút vất vả: "Xưa nay chưa từng nghĩ tới, vì tiền lại làm bậy thế này."
Sau khi cùng Giang Lai với Thần Chỉ hội hợp, liền đi vào sòng bạc, với số tiền này cộng thêm tiền của họ được 100 triệu, đổi xèng đi lên tầng 8. Ngay khi bốn người rời đi, có hai người đã âm thầm đi theo sau họ.
Hai tên bảo an được phái đến theo dõi họ, cầm bộ đàm lên nói: "Kẻ đột nhập đã lên tầng 8, tầng 8 chú ý."
Ở trong thang máy đi lên tầng 8, không ai trong bốn người lên tiếng. Ngụy Ất Mông nhìn vào những con số màu cam, sáu, bảy......
Đột nhiên nàng dừng một chút, dường như nghe thấy âm thanh phía trên. Tiếng bước chân rất nhiều, chắc khoảng mười người, bước rất gấp, còn có tiếng rút súng. Ngụy Ất Mông quay đầu nhìn ba người.
Thủy Tiễn đứng trước cửa thang máy, nhìn thang máy đang lên. Trước mặt hắn hơn mười mấy bảo an đang đứng, trong tay cầm súng, nhắm vào thang máy.
"Cửa vừa mở liền bắn chết. Bên trong có một nữ cương thi, súng bắn không chết, bắt sống cho tao. Thần Chỉ thì đem nó đến cho ông chủ xử lý."
Cửa thang máy từ từ mở ra, Thủy Tiễn ra lệnh, hơn mười khẩu súng đồng loại vang lên không ngừng, thang máy liền đầy tiếng nổ.
"Chờ đã." - Thủy Tiễn cau mày, nhìn kỹ trong thang máy, tại sao lại không có người? Đang lúc nghi ngờ, thì đột nhiên một ngọn lửa bay tới, hai người đứng giữa hét lên, bị ngọn lửa nuốt chửng. Thủy Tiễn với những người khác liền né sang một bên, Thủy Tiễn lộn một vòng, thấy bốn người từ trong thang máy nhảy ra, vừa tiếp đất liền bỏ chạy.
"Bắt tụi nó lại!" - Thủy Tiễn hét vào bộ đàm.
Đoan Mộc Thần vừa chạy vừa quay đầu, trong lòng oán hận: "Đúng là, đừng có tùy tiện gϊếŧ người vô tội, nghĩ chúng ta sợ ngươi chắc!"
Ngụy Ất Mông nói: "Nhanh trốn đi, mấy tên bảo an với gã cương thi đó không có gì đáng sợ, sợ là kêu thêm người....." - Đang nói tới đó, đột nhiên ở góc rẽ xuất hiện một người đàn ông đeo kính, hắn giơ cao cánh tay phải, nhanh như chớp chém tới. Một chiêu này không chém trực tiếp vào họ, nhưng một vài vệt sáng trắng lóe lên, bắn về phía bốn người.
"Cẩn thận!!" - Đoan Mộc Thần vội xoay người bảo vệ Giang Lai ở sau, Giang Lai bị lưng của Đoan Mộc Thần ép vào tường, nhìn thấy một vệt máu tươi phun ra ở phía trước Đoan Mộc Thần.Ánh sáng trắng một đường chẻ nứt nền gạch sứ, vẽ ra một vết nứt sâu 1m.
Đoan Mộc Thần ho khan hai cái, ôm ngực, chân từ từ trượt xuống, Giang Lai phía sau vội vàng đỡ nàng. Giang Lai nhìn Ngụy Ất Mông với Thần Chỉ, Thần Chỉ bị một vết rạch trên mặt, còn Ngụy Ất Mông..........
"Chị Ngụy!" - Đoan Mộc Thần kêu lên.
Ngụy Ất Mông đè vai phải, máu chảy ào ào như nước, trên bả vai nàng bây giờ trống rỗng, cánh tay đã bị chém đứt.
"Hừ, mấy người trốn cũng nhanh đó." - Người đàn ông đeo kính râm ấy chính là Tri Cảnh Thiên, hắn nhìn Ngụy Ất Mông mất cánh tay phải nói: "Thân thủ tốt, đứng gần ta như vậy lại không bị chém làm đôi, chỉ mất một cánh tay."
Ngụy Ất Mông bắt đầu đổ mồ hôi, môi trắng bệch.
Tri Cảnh Thiên sờ sờ mặt, nắm một mảnh da thịt trên mặt nói: "Mấy tháng nay ta không có ai chơi cùng, các người đừng làm ta thất vọng, chơi chút nào." - Bốn người Đoan Mộc Thần nhìn ngón tay Tri Cảnh Thiên từ từ chui vào trong mặt mình, cuối cùng kéo xuống hẳn một mảng thịt lớn. Đoan Mộc Thần cảm thấy ngực đau nhói, máu nhuộm đỏ cả quần áo, đau đến mức làm nàng hô hấp cũng khó, thế nhưng vì cái hành động này của Tri Cảnh Thiên, làm Đoan Mộc Thần rất muốn ói.
Tri Cảnh Thiên ném cục thịt được lấy ra trên mặt ném xuống đất, cục thịt như có sự sống từ từ to ra, mặt Tri Cảnh Thiên cũng từ từ khép lại. Đợi cục thịt biến thành hình dáng của Tri Cảnh Thiên, thì vết thương trên mặt Tri Cảnh Thiên cũng đã lành lặn. Ngay lập tức, hai Tri Cảnh Thiên xuất hiện trước mặt bốn người. Cái chiêu buồn nôn này làm họ bị sốc.
Kẻ thù truy đuổi phía sau cũng đã tới, họng súng đen ngòm hướng về họ. Thủy Tiễn chỉnh lại cổ áo, nói: "Chết tiệt, chạy nhanh thật."Hai Tri Cảnh Thiên nói: "Bắt đầu từ ai đây? Đoan Mộc Thần, trước tiên sẽ gϊếŧ ngươi vậy."Đoan Mộc Thần thở hổn hển, trong lòng lóe lên một tia tuyệt vọng. Trải qua nhiều sinh tử đến vậy, chẳng lẽ lại chết ở nơi này?