Đoan Mộc Thần kể cho Ngụy Ất Mông nghe, lần đầu nàng tới Li Bách thông qua cầu Đại Kiều*, kết quả toàn bộ lực lượng cảnh sát bị quét sạch. Ngụy Ất Mông nói: "Là do mấy người xui, không hiểu biết gì về Li Bách. Phía đông cầu Đại Kiều là nơi tập trung nhiều quân nhất, vì nó là con đường chính để vận chuyển nội tạng tới chợ đen, Tả Chính rất coi trọng nó, nếu có chuyện gì xảy ra với việc buôn bán nội tạng, thì hắn sẽ nổi điên. Bình thường hội viên cũng không dùng đường đó, chúng ta có thẻ hội viên thì trực tiếp đi đường dành cho hội viên, nằm ở phía nam Li Bách. Chỉ cần có thể hội viên và 10 triệu trong tài khoản, đều có thể đi vào chơi hai ván."
[Đại Kiều (大桥): mình search tên thì nó ra cây cầu HK-Chu Hải-Macao. Nên mình để tên đúng theo truyện. Nếu bạn nào biết chính xác thì cmt mình sẽ sửa lại!]
Vì vậy, họ quyết định đi vào bằng cửa phía nam một cách tự tin. Quý vẫn kiên trì muốn đi cùng Ngụy Ất Mông, nhưng bị từ chối. Ngụy Ất Mông nói với Quý, đang bệnh đừng chạy lung tung, ở khách sạn chờ họ về. Quý bĩu môi có chút tức giận, nhưng cuối cùng thì quay về phòng mà không nói gì.
"Quý có vẻ không vui." - Đoan Mộc Thần nhìn vào phòng Quý.
"Không cần lo cho cô bé." - Ngụy Ất Mông vừa thu dọn đồ đạc vừa nói. Nàng không dùng balo, mà nhét mọi thứ vào một cái túi. Đoan Mộc Thần thấy nàng nhét rất nhiều thứ, nhưng túi không hề to lên.
"Chị Ngụy." - Đoan Mộc Thần thắc mắc: "Chị không có ý định đem Quý vào Li Bách, vậy tại sao lại đưa theo Quý từ Hồng Phố đến đây?"
Ngụy Ất Mông nghiêng đầu dừng một chút, nhưng không hề trả lời câu hỏi của Đoan Mộc Thần. Giang Lai đứng sau Đoan Mộc Thần, cô cũng nghe thấy câu hỏi của Đoan Mộc Thần, nhưng cô không nói gì với Đoan Mộc Thần. Không phải cô cố tình im lặng, mà cô ấy hoàn toàn không quan tâm đến tình huống này. Cô vẫn nhìn chằm chằm vào lưng Đoan Mộc Thần, giống như dùng hết sức lực muốn nhìn xuyên qua lớp áo, nhìn thẳng vào vết bớt sau lưng Đoan Mộc Thần. Giang Lai ôm chặt lấy chính mình, giống như đang cố gắng kiềm chế bản thân run rẩy. Giang Lai có cảm giác vô cùng khó chịu, lời nói của đạo sĩ đã chôn Phân Khắc 300 năm trước cứ văng vẳng trong đầu cô: "200 năm sau, độc thi hoàn toàn biến mất, khi tìm thấy kiếm gỗ đó thì có thể hồi sinh cô ấy" - Tuy rằng Giang Lai không ngừng nghĩ tới câu nói này, nhưng lại không tìm thấy được chỗ nào kì lạ, thật giống như lúc nào cô cũng bỏ qua điểm quan trọng nhất. Bây giờ thấy được vết bớt sau lưng Đoan Mộc Thần giống hệt Phân Khắc, loại cảm giác kì lạ còn tệ hơn. Đến cùng là cảm giác gì? Chỗ nào có vấn đề? Giang Lai ngẩng đầu nhìn về hướng mặt trời mọc, nhưng hoàn toàn không cảm nhận được hơi ấm, chỉ có lạnh giá thấu xương.
Cuối cùng, đã bỏ qua điều gì?
Ngụy Ất Mông, Đoan Mộc Thần, Thần Chỉ và Giang Lai, theo thứ tự đi tới. Ngụy Ất Mông đội một cái mũ len nặng nề, phía trước kéo thấp đến mức che cả mắt. Bước chân của chị rất nhanh, Đoan Mộc Thần cảm giác được chị đã không thể đợi được nữa. Còn Đoan Mộc Thần luôn cảm thấy sống lưng cứng đờ, không cần nhìn cũng biết đôi mắt với hàng lông mi thật dài, ánh mắt mờ mịt của Thần Chỉ đang nhìn chằm chằm vào lưng nàng, một khắc không rời. Đoan Mộc Thần không có ý định đưa theo Thần Chỉ, bảo cô ta ở lại chăm sóc Quý cũng tốt, nhưng Ngụy Ất Mông nói Thần Chỉ là người Li Bách, có cô ta theo sẽ dễ dàng hơn, lúc cần thiết cũng có người đánh phụ. Đoan Mộc Thần là người khá lười suy nghĩ, nên cứ tùy Ngụy Ất Mông sắp xếp. Thật ra Đoan Mộc Thần lo nhất chính là Giang Lai, từ sáng sớm đến giờ Giang Lai đều không nói một lời, ngay cả Quý không vui cô cũng không để ý. Dù đi theo mọi người, nhưng cô luôn đi phía sau, hai tay vẫn ôm ngực, sắc mặt vẫn tệ như trước.
Cô ấy làm sao vậy? Đoan Mộc Thần rất muốn hỏi, thế nhưng lúc này không chỉ có hai người, nên là nói sau đi.
Để đến cổng phía nam Li Bách phải đi thuyền, phía tây và phía nam Li Bách đều là nước, phía tây gắn liền với cầu Đại Kiều ở phía đông là một hòn đảo nhỏ. Bốn người đến bến tàu, muốn thuê một chiếc du thuyền nhỏ. Khi đến nơi mới biết, ở đây không có du thuyền, tất cả đều là thuyền du lịch cở lớn, không to không ăn tiền. Hỏi thăm mới biết, bến tàu đã ngừng kinh doanh du thuyền từ lâu, vì kiếm được quá ít, giá một chuyến tàu đã tăng gấp đôi.
Đoan Mộc Thần hỏi chủ thuyền du lịch: "Bao nhiêu tiền để đi tới Li Bách?"
Chủ thuyền móc móc lỗ tai nói: "Sáu triệu!" - Đoan Mộc Thần hít một hơi lạnh, từ bến tàu dùng mắt thường có thể nhìn thấy Li Bách, mà cái tên này còn dám mở miệng ra giá 6 triệu.
"Sao ông không đi cướp ngân hàng cho nhanh."
Ông chủ cười ha ha: "Cô gái trẻ, mấy người không đi thì cũng có người ra giá cao hơn để đi. Người đến Li Bách đánh bài là ai chứ? Tiền boa đều là tiền đô đấy. Nếu không ý thức được, thì đừng đi, tránh mất mặt."
Ông chủ còn đang nói chuyện trên trời dưới biển với Đoan Mộc Thần, Ngụy Ất Mông đã đập một cọc tiền đô vào mặt ông, tiền rớt như mưa. Ông ngẩng đầu nhìn người phụ nữ đội cái mũ kì lạ trước mặt.
Ngụy Ất Mông lạnh nhạt nói: "Đây là tiền boa, đưa chúng tôi an toàn tới Li Bách, một xu tôi cũng không trả thiếu."
Ông chủ lại cười ha ha: "Tôi thích những người trẻ như cô! Lên thuyền đi!"
Ngụy Ất Mông hơi nhếch miệng cười, trẻ? Tôi e rằng tóc bạc của ông không bằng một góc của tôi.
Bốn người lên thuyền nhàn nhã tới cửa Li Bách. Ngụy Ất Mông nói với chủ tàu: "Quẹt thẻ."
Ông chủ định nhận lấy thẻ của Ngụy Ất Mông, Ngụy Ất Mông liền nhanh như chớp dùng tay chặt vào gáy ông chủ, ông chủ tội nghiệp không kịp kêu một tiếng đã ngất xỉu.
"Đi thôi." - Ngụy Ất Mông đỡ mũ bước ra ngoài, Đoan Mộc Thần thì đang trợn mắt ngoác mồm.
"Ây, với tư cách là một cảnh sát, giữa thanh thiên bạch nhật thấy có người ra tay thô bạo, có phải nên ra mặt chủ trì công lý không?" - Ngụy Ất Mông nhìn thấy vẻ mặt bất lực của Đoan Mộc Thần, nở nụ cười thật tươi mà nói.
"Chị của em cùng từng nói như vậy....."
Bốn người đi tới cửa Li Bách, Đoan Mộc Thần phát hiện nàng trước giờ hiểu nhầm về sòng bạc này. Người ta không đơn giản chỉ là một sòng bạc, mà là một thành phố cờ bạc. Trước mặt họ là một ngã tư của một thành phố nhỏ lộng lẫy, cánh cổng được sơn nguyên màu vàng, nhân viên bảo vệ mặc đồng phục đen đứng thành hai hàng, sẳn sàng chào đón kẻ địch.
Một người đàn ông tóc dài, mặt đầy vết thương đứng giữa hai hàng nhân viên bảo vệ, giọng nói sang sảng, có vẻ như đang giáo huấn: "Nghe này, phải kiểm tra tất cả những người tiến vào sòng bạc vào thời gian này. Mỗi thẻ hội viên đều phải kiểm tra trên máy tính rõ ràng, nếu có kẻ đột nhập gϊếŧ chết không cần báo! Nghe chưa!"
"Vâng! Thủy Tiễn đại nhân!" - Các nhân viên an ninh.
Rất có tinh thần.
Nhìn thấy nhóm Đoan Mộc Thần, có hai bảo vệ chủ động đi tới, rất lễ phép cúi đầu chào, nói: "Mời các ngài xuất trình thẻ hội viên." - Ngụy Ất Mông đưa thẻ hội viên của bốn người cho họ, bảo vệ hai tay nhận lấy, nói: "Xin chờ một chút." - Bảo vệ cầm thẻ hội viên đi tới máy tính để xác minh. Đoan Mộc Thần có chút căng thẳng, dù sao nàng cũng từng bị đập tơi bời ở đây. Giờ lần nữa trở lại đây, dù nàng đã mạnh hơn lúc đó, nhưng nỗi sợ vẫn cứ kéo dài. Lại nói thẻ hội viên của nàng là giả, không biết khi quét qua hệ thống có bị lộ không. Đoan Mộc Thần nhìn Ngụy Ất Mông theo bản năng, thấy chị ấy rất bình tĩnh, trong lòng cũng bình tĩnh hơn một chút.
Thủy Tiễn hai tay đút túi nhàm chán nhìn về phía họ, đột nhiên vẻ mặt liền khác thường đi tới phía bọn họ. Đoan Mộc Thần căng thẳng trong lòng, nắm chặt tay, không biết hắn ta muốn làm gì, nếu xảy ra chuyện thì bất quá xông thẳng vào.
Thủy Tiễn đi rất nhanh, hai ba bước đã tới trước mặt họ, rất khí thế, Ngụy Ất Mông cũng đã nắm chặt vũ khí trong túi. Tim Đoan Mộc Thần đập cực kì nhanh, sắp nổ tung! Ngay khi Đoan Mộc Thần và Ngụy Ất Mông chuẩn bị xuất chiêu, thì Thủy Tiễn lên tiếng: "Thần Chỉ! Sao ngươi lại ở đây?"
Đoan Mộc Thần và Ngụy Ất Mông đều dừng lại.
"Thần Chỉ! Bốn người còn lại đâu? Sao chỉ có mình ngươi về? Kiều Nhất Nhất bắt ai đó về, nhưng tại sao cô ta không về?" - Thủy Tiễn hoàn toàn không để ý đến Đoan Mộc Thần với Ngụy Ất Mông, mà đi thẳng tới trước mặt Thần Chỉ. "Ai đó" tất nhiên là nói đến Hồng Khải, chỉ vì còn có những người khác nên hắn liền biến tên Hồng Khải thành ai đó.
Thần Chỉ thậm chí không nhìn Thủy Tiễn, như thể không nghe thấy hắn nói gì, bỏ đi đến bên cạnh Đoan Mộc Thần. Thủy Tiễn không hiểu, nhìn chằm chằm Thần Chỉ, giọng nói có phần tức giận hỏi Thần Chỉ: "Ngươi bị điếc hay câm? Ta đang hỏi ngươi đó!"
Ngụy Ất Mông bước tới trước hỏi: "Lúc trước khi chiến đấu, Thần Chỉ bị thương nhẹ, tôi đã cho cô ấy uống thuốc cấm, có một chút tác dụng phụ nên không thể nói chuyện trong hai ngày. Vì thế, chúng tôi đưa cô ấy về đây để dưỡng thương, thuận tiện đến đánh vài ván." - Thủy Tiễn nhìn Ngụy Ất Mông từ trên xuống dưới hỏi: "Mấy người là bạn của Thần Chỉ?"
"Phải."
Thủy Tiễn liếc nàng một chút hỏi bảo vệ: "Này, thẻ hội viên kiểm tra sao rồi?" - Bảo vệ làm dáng tay OK. Thủy Tiễn xua tay nói: "Vào đi!" - Bốn người cầm lại thẻ hội viên, bước vào sòng bạc.
Thủy Tiễn lại bất ngờ la lên: "Chờ chút!"
Dừng bước, Đoan Mộc Thần trong lòng thầm mắng: "Cái tên này đang nghĩ cái quái gì vậy?"
Thủy Tiễn đi tới, lại gần Giang Lai, đi xung quanh nàng một vòng, mũi sắp chạm vào má nàng. Giang Lai không phản ứng, chỉ là rũ mắt nhìn xuống mấy cái nút áo trên bộ đồ vest của Thủy Tiễn, không đối mặt với hắn. Đoan Mộc Thần muốn bước tới, bị Ngụy Ất Mông giữ lại.
Vẻ mặt hung ác của Thủy Tiễn nở nụ cười hèn hạ, nói vào tai Giang Lai: "Sòng bạc của chúng tôi không chỉ mở ra cho người, cô em cương thi xinh đẹp này cũng được chào đón. Ta tên Thủy Tiễn, chúng ta là đồng loại, cô em tên gì?" - Giang Lai mặc kệ hắn, lắc đầu rời đi. Đoan Mộc Thần trừng mắt nhìn Thủy Tiễn một chút, họ bước qua cánh cửa lộng lẫy.
"Hừ! Đồ phụ nữ hôi hám, không biết cân nhắc." - Thủy Tiễn châm một điếu thuốc, đi tới máy tính nhìn tư liệu vừa kiểm ra.
"Ngoài cái người tên Ngụy Ất Mông, thì những người khác đều không có điểm...hừ hừ hừ." - Thủy Tiễn ra hiệu ra nhân viên bảo vệ.
"Thủy Tiễn đại nhân." - Hai tên bảo vệ đến gần.
"Để ý bọn họ, thấy khả nghi thì gϊếŧ."
"Nhưng mà, Thần Chỉ đại nhân......"
Thủy Tiễn mắng: "Tụi bây nghe lời nó hay là tao!"
Hai bảo vệ không dám nói nữa, lớn tiếng trả lời: "Vâng!"
Thủy Tiễn nghịch cái bật lửa trong tay, ngọn lửa nhảy nhót lung tung. Hắn tự nhủ: "Hội Gia à Hội Gia, tại sao ngươi vẫn chưa tới? Sợ chết sao? Hừ hừ, cương thi làm sao có thể sống cùng với con người? Cương thi vốn đều là những kẻ máu lạnh."
--------------
Lời editor: truyện rất hay, nhưng rất đau đầu. Một mình ôm 2 bộ lại càng đau đầu hơn ~_~! Đúng là thích lấy dây buộc mình, cảm giác tự ngược dâng cao..... Cố lên~~~~ (thật muốn khóc).
Truyện quá dài, dịch một lần quá nhiều chữ đôi khi sẽ nhìn sót, cầu quote để chỉnh sửa.