Kiều Nhất Nhất cảm thấy đau đầu dữ dội, cả người vô lực, muốn mở mắt nhưng không còn sức lực. Cằm bị bóp, một thứ mát lạnh đặt lên môi, sau đó có một chất lỏng sền sệt tràn vào trong miệng. Kiều Nhất Nhất bị sặc ho liên tục vì mùi vị lạ, phun chất lỏng ra ngoài. Nguyên Thời Tuyết đứng trước mặt nàng vội lùi về sau, nhưng trên áo sơmi vẫn dính một ít chất lỏng mà Kiều Nhất Nhất vừa phun ra.
Kiều Nhất Nhất tỉnh lại sau cái phun đó, vừa ho khan vừa nói: "Ngươi..........Ngươi cho ta uống cái gì?"
Vẻ mặt Nguyên Thời Tuyết vô tội, cầm trong tay một chai nước, nói: "Nước cà rốt, không phải cương thi thích máu sao? Ta thấy nước cà rốt cũng gần giống vậy, nên ta muốn thử coi ngươi có tỉnh lại không."
Kiều Nhất Nhất trợn tròn mắt nhìn Nguyên Thời Tuyết, nước ép cà rốt? Có tên cương thi nào sẽ uống nước ép cà rốt chứ? Có điều, đúng là mình thật sự tỉnh lại.
"Ta không thích nước cà rốt, ta chỉ thích máu."
Nguyên Thời Tuyết hừ một tiếng: "Ngươi cảm thấy ta sẽ cho ngươi uống máu người sao?"
Kiều Nhất Nhất cười: "Ta không uống máu người, sẽ không thể gọi Luyện Thi Hành Thư."
Nguyên Thời Tuyết cau mày, có chút do dự: "Quyển sách của ngươi ở đâu ra?"
Kiều Nhất Nhất nói: "Tất nhiên không thể xuất hiện trước mặt ngươi."
Nguyên Thời Tuyết cảm thấy bản thân quá yếu đuối, mặc dù Kiều Nhất Nhất đã bị còng, nhưng vẫn cứ cảm giác Kiều Nhất Nhất đang kiểm soát tình hình. Thất Thất từng nói, là một cảnh sát thì không thể yếu đuối, không thể để người ta xem thường. Đặc biệt, nếu muốn trở thành thành viên chính thức của SS7, không chỉ có võ công xuất chúng mà còn phải có một khí thế áp đảo mọi thứ. Thất Thất, một thành viên của SS7, rất có tinh thần công lý, tất cả tội phạm đều không thể thoát khỏi tay chị ấy. Trong lòng Nguyên Thời Tuyết, Thất Thất chính là hóa thân của chính nghĩa, là một hình mẫu lý tưởng về cảnh sát hoàn hảo, là thần tượng của nàng, Nguyên Thời Tuyết chính là muốn trở thành một cảnh sát giống như Thất Thất. Mặc dù tiền bối Lương Triệt thường trông có vẻ lười biếng, nhưng Nguyên Thời Tuyết từng nghe Thất Thất nói một mình anh đã tự tìm đến một căn cứ buôn ma túy lớn nhất thành phố S, và toàn bộ biệt thự đã bị anh chôn dưới lòng đất. Một thành viên khác của SS7 là Bạch Nguyệt, trong cơ thể có chứa ma thuật băng, anh từng đóng băng cả một chiếc thuyền buôn lậu và toàn bộ con sông mà nó đi ngang qua, bắt tất cả người trốn trên thuyền. Một số tội phạm có ý định bỏ trốn, liền bị anh ta gϊếŧ chết. Mặc dù Nguyên Thời Tuyết rất ghét Đoàn Nhiên, thế nhưng chuyện nàng nghe về cô ta là nhiều nhất. Nghe nói cách xử lý của cô ta có chút gai mắt, nhưng nàng đối với cái khí thế cao cao tại thượng của Đoàn Nhiên có chút ước ao. Nguyên Thời Tuyết tự biết tính cách của mình có quá nhiều điểm yếu, nếu không cải thiện sẽ không trở thành một cảnh sát ưu tú.
Nguyên Thời Tuyết xoay người, đi tới trước Kiều Nhất Nhất, bắt chước dáng vẻ Thất Thất thẩm vấn tội phạm, dùng gậy ảo thuật nâng cằm Kiều Nhất Nhất lên, khiến Kiều Nhất Nhất phải ngước nhìn nàng: "Nếu ngươi không thả người, ta cũng có cách bắt ngươi thả ra. Ngươi đã biết qua thực lực của ta thế nào, ta cũng sẽ không mềm lòng với cương thi."
Lần đầu tiên giở trò tàn nhẫn, Nguyên Thời Tuyết hơi lo lắng, lén nuốt nước miếng. Nguyên Thời Tuyết nhìn khuôn mặt tái nhợt của Kiều Nhất Nhất, đôi môi nứt nẻ, mồ hôi làm những sợi tóc dán lên mặt, đôi mắt phản chiếu ánh cam không chút tạp chất, làm Nguyên Thời Tuyết không thể gắn người có đôi mắt đẹp như vậy với cương thi gϊếŧ người khát máu. Mà đôi mắt ấy đang nhìn nàng, hai tay bị còng, cằm bị nàng nâng lên cao, bởi vì góc nâng quá cao, nét mặt có chút đau đớn, môi không còn tia máu hơi mở ra, đường nét duyên dáng của cái cổ mảnh mai kéo dài đến tận ngực, hơi phập phồng. Cái hình ảnh này kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh Nguyên Thời Tuyết nghiêm trọng, nàng hơi hối hận vì hơi quá đà. Thời gian sững sờ, tay nàng run lên, gậy ảo thuật trong tay cũng run theo. Vốn cổ Kiều Nhất Nhất đã bị thương, bây giờ bị ép nâng lên, hừ một tiếng, cau mày, nhắm mắt lại, khẽ cắn môi. Cảnh tượng này khiến trái tim Nguyên Thời Tuyết bị khuấy động, một nơi nào đó trên cơ thể nàng không biết tại sao lại nóng bừng. Cảm giác lạ kéo tới làm Nguyên Thời Tuyết cảm thấy xấu xa không thể tả, với một người con gái, lại còn là cương thi, vậy mà cơ thể lại có phản ứng. Nguyên Thời Tuyết định lùi về sau, Kiều Nhất Nhất nói:
"Tại sao ta đã làm như ngươi nói, mà kết quả lại thế này?"
Nguyên Thời Tuyết miệng lưỡi khô khốc, giả vờ bình tĩnh: "Ngươi đang nói cái gì?"
Kiều Nhất Nhất nói: "Nhìn ngươi vì đàn chị cảnh sát kia, không do dự theo dõi ta, cho dù có bị ta đánh bại cũng không sợ hãi. Ta đã từng hỏi ngươi, có phải ngươi yêu người kia mới muốn cứu, ngươi nói không phải, nói ta không hiểu được cảm xúc phức tạp của con người. Vì vậy, ta cũng muốn cứu người ta rất xem trọng nhưng không phải người yêu."
Nguyên Thời Tuyết Nhìn chằm chằm vào mắt Kiều Nhất Nhất, không thấy dấu hiệu nói dối.
Nguyên Thời Tuyết hỏi: "Vì thế ngươi mới đi theo mấy người kia từ lúc ở Hồng Phố, chính là muốn cứu bạn cương thi của ngươi?"
Kiều Nhất Nhất cười khổ: "Nhưng rốt cục lại như thế này, đi cứu người thì bị người đánh, còn rơi vào tay ngươi. Ngươi có nghĩ tới phải chịu trách nhiệm không?"
Nét mặt Nguyên Thời Tuyết giãn ra, tay mềm nhũn, gậy ảo thuật trong tay rơi lên người Kiều Nhất Nhất. Nguyên Thời Tuyết giật mình, vội vàng cầm gậy lên. Kiều Nhất Nhất cuối cùng có thể thả lỏng cái cổ của mình, ngã người ra sau, cúi đầu lắc lắc cổ. Nguyên Thời Tuyết đỏ mặt, nàng quay đi để Kiều Nhất Nhất không nhìn thấy. Kiều Nhất Nhất nói:
"Không thì thế này đi, ngươi cho ta uống chút máu người, khi ta khôi phục lại thi khí thì sẽ lấy Luyện Thi Hành Thư ra, thả đàn chị của ngươi. Thế nào?"
Nguyên Thời Tuyết đưa lưng về phía cô: "Bây giờ ngươi không thể mở sách ra sao?"
"Đúng, ta còn không thể phá bỏ còng tay, ngươi nói xem."
Nguyên Thời Tuyết trầm mặc một hồi, đột nhiên quay lại: "Ngươi đừng nằm mơ! Ngươi cảm thấy ta sẽ gϊếŧ người để ngươi uống máu sao!"
Kiều Nhất Nhất cắn môi, dùng giọng nũng nịu nói: "Không cần gϊếŧ người, ngươi cho ta uống chút máu của ngươi là được rồi." - Kiều Nhất Nhất có chút chán ghét chính mình, nàng với Thần Chỉ xưa nay chỉ dùng vẻ dã man và lạnh lùng để sống, nhưng trên sách có viết sự quyến rũ của phụ nữ là biết nũng nịu đúng cách đúng chỗ, chỉ cần nũng nịu, sự tình liền dễ dàng hơn rất nhiều. Mặc dù cuốn sách nói là phụ nữ nên nũng nịu với đàn ông, nhưng Kiều Nhất Nhất lại tự ý gạch bỏ cái đoạn này.
Kiều Nhất Nhất liếc thấy khuôn mặt của Nguyên Thời Tuyết ửng hồng, so sánh với trên sách là biểu hiện của những cô gái đang ngượng ngùng, cơ bản đã phù hợp với đặc trưng, âm thầm đắc ý, cách nũng nịu này có phần hiệu quả. Nguyên Thời Tuyết dời ánh mắt, chớp mắt một cách mất tự nhiên. Kiều Nhất Nhất lại thêm mắm dặm muối: "Có được không?"
Kiều Nhất Nhất phát hiện nàng rất thích nhìn dáng vẻ Nguyên Thời Tuyết lúc xấu hổ, nhìn thấy liền muốn cười. Một hai lần thì không sao, nhưng nhiều lần chính nàng cũng thấy kì quái. Tại sao? Kiều Nhất Nhất đang tự đấu tranh tư tưởng, Nguyên Thời Tuyết yên lặng dùng dao rạch một đường trên cánh tay của mình, máu chảy ra, đưa cánh tay đến trước mặt Kiều Nhất Nhất nói:"Nói nhớ giữ lời, uống máu xong thì thả đàn chị của ta."
Kiều Nhất Nhất áp môi lên cánh tay Nguyên Thời Tuyết, Nguyên Thời Tuyết có thể cảm nhận được môi Kiều Nhất Nhất rất lạnh. Sự đυ.ng chạm lạnh lẽo kí©ɧ ŧɧí©ɧ ở vết thương của Nguyên Thời Tuyết, làm cô hít một hơi lạnh, trơ mắt nhìn máu trên cánh tay vốn phải rơi xuống lại đang chảy về phía môi Kiều Nhất Nhất. Dòng máu chảy ngược làm lòng Nguyên Thời Tuyết rối loạn, máu trong vết thương dường như cứ chảy mãi không ngừng, cũng không phải theo tốc độ chảy máu bình thường. Đây là cách cương thi hút máu sao?
Kiều Nhất Nhất nhướng mắt nhìn Nguyên Thời Tuyết nói: "Ngươi tin tưởng ta thế à, không sợ ta cắn đứt cánh tay của ngươi sao?" - Trong khi nói, hai cái răng nhanh sắc nhọn đột nhiên xuất hiện giữa hàm răng đều tăm tắp, cắn chặt vào làn da cánh tay của Nguyên Thời Tuyết, tựa hồ chỉ cần hơi dùng sức cánh tay vừa trắng vừa mềm của Nguyên Thời Tuyết sẽ bị đứt lìa. Nguyên Thời Tuyết sợ đến mặt tái xanh, nhanh như chớp cô rút tay về phía sau. Kết quả, cánh tay rút lại quá dễ dàng, mà cô vì dùng quá nhiều lực nên té xuống đất.
Kiều Nhất Nhất rốt cuộc không nhịn được cười ha hả, vừa lắc đầu vừa cười: "Cảnh sát bé nhỏ, ngươi thật tức cười."
Nguyên Thời Tuyết đứng lên, không giấu nổi nét mặt lúng túng, chỉ vào Kiều Nhất Nhất, tức giận nói: "Được rồi, đừng có đùa với ta! Mau thả đàn chị ra."
Kiều Nhất Nhất cả người nóng bừng, một cảm giác khoan khoái lan tỏa khắp cơ thể, liền cả người như tràn đầy năng lượng. Máu người rất tốt, đặc biệt là máu của cô gái trẻ, rất thơm và nồng, chỉ uống bấy nhiêu mà đã thấy tràn đầy sức sống rồi. Hai tay sau lưng nhẹ nhàng kéo một cái, còng tay đã gãy. Kiều Nhất Nhất cầm còng tay, nói với Nguyên Thời Tuyết: "Vậy giúp tôi mở còng tay."
Nguyên Thời Tuyết do dự.
"Không mở còng làm sao ta gọi được Luyện Thi Hành Thư? Đừng sợ, ta vừa mới uống máu, bị thương nặng như vậy, không phải đối thủ của ngươi."
Nguyên Thời Tuyết cũng nghĩ thế, chỉ là....
Đây không phải đồn cảnh sát, chỉ là nơi nàng thường quăng mấy thứ lặt vặt. Thế nhưng dù chỉ có một mình, nàng vẫn có thể áp chế Kiều Nhất Nhất đang bị thương.
"Đừng giở trò." - Nguyên Thời Tuyết bước tới, vừa mới lấy ra khóa còng tay, thì Kiều Nhất Nhất đột nhiên đứng lên, một tay túm lấy cánh tay đang cầm chìa khóa của Nguyên Thời Tuyết, một tay khác ấn lên vai Nguyên Thời Tuyết, đè cả người nàng xuống đất. Nguyên Thời Tuyết phản ứng quá chậm, chưa gì đã bị Kiều Nhất Nhất đè, mặt dán vào sàn nhà lạnh lẽo, cực kỳ chật vật, dùng hết toàn lực vẫn không nhúc nhích được. Kiều Nhất Nhất như cái núi ngàn cân đè lên người nàng.
"Ngươi!!" - Nguyên Thời Tuyết giận đến nói không nên lời.
Kiều Nhất Nhất cười khóa cánh tay Nguyên Thời Tuyết vào ống nước bên cạnh, chìa khóa thì ném vào một góc phòng, sau đó búng tay, Luyện Thi Hành Thư màu đen liền hiện ra. Kiều Nhất Nhất dùng giấy trói một tay khác của Nguyên Thời Tuyết lên tường, hai chân trói xuống sàn nhà, lại dùng giấy làm một kíp nổ thật dài, nhóm lửa một đầu. Nàng đứng lên nói: "Ngươi nói ta là mọt sách, đáng tiếc bản thân ngươi cũng là đứa ngốc. Khoảng một giờ nữa, sợi kíp nổ làm bằng giấy này sẽ đốt cháy những mảnh giấy trên tay chân ngươi, lúc đó ngươi có thể thoát, nhưng ta đã đi rất xa rồi." - Kiều Nhất Nhất chậm rãi xoay người, nói: "Cám ơn máu của ngươi, tuy chỉ mới uống một chút nhưng ta đã tràn đầy năng lượng, đây chính là sự khác biệt giữa Ngũ Thi với mấy con cương thi bình thường. Ngươi có muốn lấy sổ ra để viết lại không? Hả?"
Nguyên Thời Tuyết mắng to: "Đồ lừa gạt! Ngươi gạt ta! Ta nhất định sẽ bắt được ngươi!"
Kiều Nhất Nhất ngồi xổm xuống, mở Luyện Thi Hành Thư ra trước mặt Nguyên Thời Tuyết. Nguyên Thời Tuyết ngạc nhiên, bên trong cuốn sách kia có hình ảnh của Thất Thất! Thất Thất nhắm mắt, toàn thân bị bao bọc bởi một chất lỏng màu xanh nhạt, mái tóc từ từ tung bay.
"Đàn chị!!" - Nguyên Thời Tuyết liều mạng thoát ra, nhưng tay chân bị trói cứng không thể cử động. Nguyên Thời Tuyết tức đến sắp khóc.
Kiều Nhất Nhất kề sát vào Nguyên Thời Tuyết nói: "Được, ta chờ ngươi tới bắt ta." - Sau đó nàng đóng sách lại, đẩy cửa đi ra ngoài.
*******
Ánh mặt trời xuyên qua khe hở trên rèm cửa sổ chiếu vào, Đoan Mộc Thần thức dậy với cơn đau đầu. Khi tỉnh táo nhìn bản thân, Đoan Mộc Thần *A* một cái, chuyện gì đã xảy ra? Đoan Mộc Thần phản xạ có điều kiện, nắm lấy ga trải giường che những bộ phận quan trọng trên cơ thể, hai mắt đột nhiên tối sầm, l*иg ngực khó chịu. Đoan Mộc Thần vội đưa tay chống đỡ cơ thể, nhớ đến cảm giác khi nàng muốn đuổi theo Trương Tư Nguy lúc em ấy bỏ chạy, đây là triệu chứng gì? Chẳng lẻ tác dụng phụ vì mất máu quá nhiều, sau khi trải qua mấy cuộc chiến kia? Vừa chống tay, nàng liền chạm phải một mảnh mềm mại, Đoan Mộc Thần như bị điện giật rút tay về.
"Ai? Ai?" - Đoan Mộc Thần vội lùi về sau, hung hăng dụi mắt, muốn nhanh chóng khôi phục tầm nhìn.
"Đoan Mộc." - Một giọng nói quen thuộc vang lên, Đoan Mộc Thần đơ người.
"Giang......Giang Lai." - Đoan Mộc Thần dần dần cảm thấy có ánh sáng xuyên vào tầm mắt, Giang Lai hỏi:
"Cô sao vậy? Không nhìn rõ sao?"
"Ừ, không biết tại sao nữa."
"Trúng độc thi rồi." - Giang Lai vươn một cánh tay ra khỏi chăn bông mềm mại, vuốt lại mái tóc, bộ dáng rất mệt mỏi.
"Trúng độc thi?" - Đoan Mộc Thần cuối cùng đã có thể nhìn thấy, Giang Lai đang nằm cạnh nàng. Giang Lai giống như nàng, sắc mặt rất xấu, trên cổ lộ ra hai dấu hôn đỏ tươi. Đoan Mộc Thần nhớ tối qua nàng với Giang Lai cùng nhau uống rượu, hóa ra say rồi làm bậy là như thế này đây.
"Cô với tôi ân ái, tất nhiên bị trúng độc thi." - Giang Lai từ trong chăn chui ra, cơ thể không che đậy đi nhặt quần áo trên đất. Ánh mắt Đoan Mộc Thần rất tự nhiên nhìn theo động tác của Giang Lai, nhưng khi nhìn thấy cơ thể trần trụi của Giang Lai, liền đỏ mặt quay đầu đi. Giang Lai cảm thấy không có vấn đề, đã từng cùng nhau làm chuyện đó, còn sợ bị thấy khi khỏa thân sao?
Giang Lai mặc đồ vào, móc trong túi áo khoác ra một gói thuốc nhỏ, ném cho Đoan Mộc Thần nói: "Cô lấy gói thuốc này pha vào nước, uống vào có thể giải độc thi."
Đoan Mộc Thần nhận lấy, nói "cảm ơn", sau đó thấy dưới đất không có quần áo, tìm trên giường cũng không có: "Đồ của tôi đâu?"
Đoan Mộc Thần quay lưng về phía Giang Lai, nói lớn: "Tìm....Tìm thấy rồi." - Giang Lai nhìn thấy vết bớt đỏ trên lưng Đoan Mộc Thần, như bị cái gì đó đánh mạnh vào ngực, hai mắt mở to.
Vết bớt đó.....vết bớt đó!
Đoan Mộc Thần có chút luống cuống tay chân mặc đồ vào, bước xuống giường, nói với Giang Lai: "Hôm nay chị Ngụy bảo sẽ vào Li Bách, cô thấy khỏe chứ? Nhìn sắc mặt cô rất tệ."
Giang Lai cả người run lên, cố gắng kiềm chế, ráng nói ra vài chữ: "Không sao.....tôi đi."
"Được, vậy giờ chúng ta đi tìm chị Ngụy." - Đoan Mộc Thần mở cửa bước ra ngoài. Ánh nắng ban mai chiếu lên người nàng, Giang Lai nhìn bóng lưng cao gầy kia. Cảm giác vô dụng chất chồng tích tụ 300 năm qua dường như bùng nổ, nhấn chìm cô.
----Lời tác giả:Gần đây có vài người nói mối quan hệ của Giang Lai và Đoan Mộc Thần hơi vô nghĩa. Thật ra tôi nghĩ nói đúng lắm, mỗi người đều có một mặt bốc đồng cùng ấu trĩ, tôi tin tưởng những nhân vật có tính cách không hoàn mỹ này lại rất thu hút. Xưa nay tôi đều thích tạo ra một nhân vật không hoàn mỹ như vậy, để là nhân vật chính trong tiểu thuyết (Tần Hiểu Hiên của T.A, Chu Tiểu Bạch của cướp tình nhân, An Hạ của N18, đều là người như vậy), từ những người này, tôi cảm nhận được một bản chất chân thực tự nhiên. Có vài người sẽ không đồng ý với tôi, tôi cũng rất sẵn lòng lắng nghe, khi xuất bản tiểu thuyết trên internet chính là muốn nhận được nhiều ý kiến khác nhau. Bất kể là gạch đá hay ủng hộ, chỉ cần có người chân thành, sẽ động viên bản thân viết chăm chỉ hơn. Bản thân tiểu thuyết GL không phải dạng quá phổ biến, nên tôi chỉ muốn viết dành cho các bạn yêu thích xem GL thôi.
----
Lời Editor: đừng hỏi mình mấy truyện TG nói là gì, vì bộ này là bộ đầu tiên mình làm của TG. Cũng chả biết dịch có đúng tên nv và truyện trong lời TG nói ko nữa, hix....