Khi Đoan Mộc Thần tìm tới, chỉ thấy Thần Chỉ đang đờ ra trong rừng, đến gần hơn phát hiện cô ta đang khóc.
"Cô làm sao thế?" - Đoan Mộc Thần có chút sợ.
Thần Chỉ nhàn nhạt nhìn Đoan Mộc Thần, lắc đầu nói: "Chủ nhân, tôi cũng không biết."
Đoan Mộc Thần cau mày: "Đừng gọi tôi là chủ nhân, gọi tôi Đoan Mộc Thần. Về thôi!"
"Vâng."
Đoan Mộc Thần đưa Thần Chỉ trở về. Trở lại khách sạn, Giang Lai đang ngồi trên ghế salong trong sảnh khách sạn, chống cằm, như đang chờ nàng. Đoan Mộc Thần bảo Thần Chỉ đi trước, sau đó tới ngồi cạnh Giang Lai, hỏi: "Sao còn chưa ngủ?"
Giang Lai lắc đầu: "Không ngủ được."
"Vậy có muốn uống một chút không?" - Đoan Mộc Thần hất cằm về quầy bar đối diện. Giang Lai mím môi, nhẹ giọng đáp: "Được."
Hai người ngồi trên sopha trong quán bar, quán còn bật nhạc du dương, rất thoải mái. Đoan Mộc Thần gọi hai chai rượu vang đỏ, phát hiện hai chai chỉ tốn 2000 tệ. Sau khi trở về từ sàn đấu dưới lòng đất và Hồng Phố, cảm thấy mức sống của nàng đã tăng lên rõ rệt. Trước đây, 2000 tệ là cả toàn bộ gia tài của nàng.
"Cô uống được bao nhiêu?" - Đoan Mộc Thần vừa rót rượu cho Giang Lai, vừa hỏi bên tai cô.
Giang Lai khẽ cười lắc đầu: "Không tốt lắm, chắc một ly đã gục."
"Vậy thì tốt." - Lời nói Đoan Mộc Thần đầy mơ hồ, dưới ánh đèn lờ mờ Giang Lai cũng không thấy rõ vẻ mặt của Đoan Mộc Thần.
"Đây, tôi mời cô." - Đoan Mộc Thần nâng ly, nở nụ cười: "Xem như chúc mừng chúng ta quen biết nhau. Giữa biển người rộng lớn, chúng ta lại có thể gặp nhau, xem như có duyên từ kiếp trước. Cụng ly!" - Nói xong, xem rượu như bia một hơi uống sạch. Uống xong nhìn Giang Lai nâng ly nhưng không uống, Đoan Mộc Thần giả vờ không vui nói:
"Sao cô không uống? Uống đi!"
Giang Lai do dự, cắn răng uống một hơi hết ly rượu.
"Ha ha được!" - Đoan Mộc Thần lại rót đầy cho mình và Giang Lai, lại nâng ly: "Ly này chúc mừng tôi với cô đều bị Li Bách đuổi gϊếŧ, đồng mệnh lương liên." - Đoan Mộc Thần lại uống sạch một hơi. Giang Lai thở dài, cũng uống cạn.
"Ly này mời cô, cảm ơn cô đã quan tâm tôi.... Sợ tôi lạnh, cô khoác thêm áo.... Khi đánh nhau với Đoàn Nhiên, cô muốn cứu tôi...." - Đoan Mộc Thần ngẩng đầu, lại một ly. Giang lai bề ngoài rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại bão táp mưa sa, cứ đơn giản uống theo Đoan Mộc Thần. Có lẽ như thế, tâm trạng mới ổn định được chăng.
"Ly này, tôi mời cô.....mời cô...."
"Ly này tôi mời chính bản thân tôi...."
Hai người uống hết ly này đến ly khác, rất nhanh hai chai rượu đã hết sạch, đầu Đoan Mộc Thần cũng choáng váng. Giang Lai cảm thấy muốn nằm luôn ở sôpha, Đoan Mộc Thần đưa tay ôm Giang Lai vào lòng, Giang Lai thuận thế dựa lên vai Đoan Mộc Thần.
Đoan Mộc Thần nhìn Giang Lai trong lòng, hai tay cô đan chéo đặt lên đùi, dáng vẻ thật bé nhỏ xinh xắn, núp trong l*иg ngực Đoan Mộc Thần. Lông mi cô thật dài rũ xuống, nhìn không thấy đôi mắt đẹp. Đoan Mộc Thần nâng mặt Giang Lai lên, hôn lên môi cô, trong lòng nóng bừng. Giang Lai thoáng vùng vẫy một hồi, Đoan Mộc Thần không nhịn được ép cô lên tay vịn của ghế sôpha, lại hôn. Nụ hôn của Đoan Mộc Thần như sắp đốt cháy cả người Giang Lai. Tay Đoan Mộc Thần đặt lên ngực Giang Lai, năm ngón tay tách ra, bắt đầu xoa nắn.
Giang Lai thút thít, chặn tay Đoan Mộc Thần nói: "Chỗ này không được....."
"Được, chúng ta đi về phòng."
Đoan Mộc Thần đưa Giang Lai về phòng, vừa thấy Thần Chỉ đã bảo cô ta đi ra ngoài. Do uống hơi nhiều, Đoan Mộc Thần có chút thô lỗ, Thần Chỉ cũng rất nghe lời đi ra ngoài. Đoan Mộc Thần vừa đóng cửa lại, liền đè Giang Lai lên giường, hôn đến mức Giang Lai thở không nổi. Đầu óc Giang Lai mê man, chỉ cảm thấy người phía trên nhiệt tình như lửa, dù có chút thô bạo nhưng làm cho cô cảm thấy ấm áp, cảm nhận được đây là thứ cô cần. Giang Lai vươn tay ra, vòng tay qua cổ Đoan Mộc Thần, từ từ hôn trả.
Đoan Mộc Thần cởi bỏ quần áo Giang Lai, sau đó tự cởi của mình, ôm lấy cơ thể lạnh lẽo phía dưới, có thể cảm nhận được nhiệt độ của nàng đang dần truyền sang cho người kia. Hai thân ảnh ôm lấy nhau không chút cản trở, quên đi thân phận, quan hệ với nhau, yêu hận là gì, chỉ đơn giản lúc này muốn nhau, cần đối phương ôm ấp. Đoan Mộc Thần không nhớ rõ đêm đó có khóc hay không, chỉ có vài ký ức rải rác, hình như ôm Giang Lai nói, thật ra nàng rất sợ chết. Khi bạn chết đi, bạn sẽ không còn gì cả, tất cả ký ức của bạn đều sẽ biến mất, tất cả những dấu ấn về người quý giá trong cuộc đời bạn cũng biến mất, thật đáng sợ. Khi nói xong câu này, Giang Lai xoa đầu nàng nói, vậy thì đừng chết, sẽ không để cô chết, tôi muốn cô sống, phải sống.......
Khi đó Đoan Mộc Thần cũng không nghĩ nhiều, dường như nàng đã khóc, hơn nữa không chỉ một mình nàng khóc.
********
Kiều Nhất Nhất không biết đã hôn mê bao lâu, chỉ cảm thấy rất khát, khát đến cổ họng sắp bốc cháy. Khi nàng tỉnh lại, phát hiện đang ở một căn phòng trống, có rất ít đồ đạc, có chút cũ, nhưng rất sạch sẽ. Nàng ngồi trên một cái ghế, hai tay bị trói ngược ra sau lưng ghế, trước mặt là một cái bàn cũ, trên bàn có một cây đèn mờ ảo. Căn nhà không có cửa số nên rất bí. Kiều Nhất Nhất theo bản năng liếʍ môi, rất thèm máu, khát quá. Trong lòng vô số lần than thở khát rất khát, không biết bao lâu nàng hồi phục tỉnh táo, nơi đây là đâu.
Có người mở cửa đi vào, Kiều Nhất Nhất nhìn về phía cửa, người đó mặc một cái áo sơmi rộng và quần tây, cơ thể gầy gò khiến bộ quần áo trông rộng thùng thình, rất không hài hòa. Người kia đẩy cái kính trên mũi, thấy Kiều Nhất Nhất đang nhìn mình chằm chằm, chẳng thèm chào hỏi gì, trực tiếp vào vấn đề chính: "Thả đàn chị ra."
Kiều Nhất Nhất thấy rõ, người trước mặt thật sự là Nguyên Thời Tuyết, khi nàng sắp bị Thần Chỉ gϊếŧ thì được cảnh sát bé nhỏ này cứu, thì ra không phải nằm mơ. Kiều Nhất Nhất cũng không trả lời vấn đề của Nguyên Thời Tuyết, hỏi ngược lại cô: "Tại sao ngươi lại cứu ta?"
Nguyên Thời Tuyết nghiêm mặt: "Ngươi đừng hiểu lầm, ta không phải cứu ngươi, chỉ là nếu ngươi chết thì đàn chị sẽ không trở về được. Bằng không ta chẳng quan tâm ngươi sống hay chết."
Kiều Nhất Nhất cảm thấy bản thân có gì đó không ổn, tại sao khi nhìn thấy nét mặt nghiêm túc của Nguyên Thời Tuyết, nàng cảm thấy rất buồn cười? Giữ lại sẽ nội thương, thế là Kiều Nhất Nhất phá lên cười.
Nguyên Thời Tuyết đương nhiên hiểu giọng cười của cương thi kia là tiếng cười nham hiểm, là cười kɧıêυ ҡɧí©ɧ, tức giận giơ gậy ảo thuật trong tay, chỉ vào mũi Kiều Nhất Nhất, cố hết sức làm ra vẻ hung dữ, lớn tiếng nói: "Không được cười! Ngươi đang bị bắt, muốn chém hay gϊếŧ đều do ta quyết định. Mau thả đàn chị ra, ta sẽ tha cho ngươi một mạng."
Kiều Nhất Nhất giật giật cổ tay, dù bị trói ra sau không nhìn thấy, nhưng nghe âm thanh cũng có thể đoán là còng tay. Hừm, cô thật sự đáng giá quá thấp Kiều Nhất Nhất, nếu là bình thường 10 cái còng tay cũng không khóa được nàng. Nhưng bây giờ, đúng là hơi mất chút công sức. Kiều Nhất Nhất quyết định.
Cùng cảnh sát bé nhỏ đánh trống lảng một chút.
"Vậy ta muốn hỏi một vấn đề, tại sao ngươi biết ta ở đâu?"
Câu hỏi này khiến Nguyên Thời Tuyết đỏ mặt, vẻ nghiêm túc mà nàng giả vờ liền bị phá vỡ. Kiều Nhất Nhất cảm thấy thích thú, không ngờ tùy tiện hỏi một câu lại có chuyện thú vị. Nguyên Thời Tuyết đương nhiên là không thể nói cho Kiều Nhất Nhất biết, hai ngày qua nàng không làm gì cả, chỉ lo tìm kiếm tung tích của cô. Nguyên Thời Tuyết biết một sĩ quan cảnh sát đã về hưu có học Vu Thuật, nàng biết trong Vu Thuật có một loại , chỉ cần có đồ vật của người muốn tìm, chỉ cần người muốn tìm vẫn còn sống, thì chắc chắn sẽ tìm thấy. Biển người mênh mông, Nguyên Thời Tuyết quyết định nhờ cảnh sát đó giúp đỡ, dùng thuật truy tìm để tìm Kiều Nhất Nhất. Vấn đề là lấy đồ vật của Kiều Nhất Nhất ở đâu? Nàng chạy trở lại cái hồ ngoài ngoại ô Hồng Phố, sau rất nhiều vất vả, tìm thấy chỗ quần áo mà cô đã đốt của Kiều Nhất Nhất, bên trong vẫn còn một vài mảnh vụn chưa cháy hết. Chính là dựa vào cái này, nàng mới kiếm được Kiều Nhất Nhất. Tuy rằng toàn bộ sự việc không có gì kì lạ, Nguyên Thời Tuyết muốn cứu Thất Thất, mà Thất Thất lại bị nhốt trong Luyện Thi Hành Thư, nên muốn cứu Thất Thất phải tìm được Kiều Nhất Nhất. Nhưng cầm mảnh vụn quần áo của Kiều Nhất Nhất, lại dùng Vu Thuật để tìm, rồi lại cứu cô ta, nghe sao cũng có chút không bình thường. Mà chỗ nào không bình thường, thì với đầu óc thẳng tưng của Nguyên Thời Tuyết nghĩ mãi không ra.
"Bớt nói nhảm, ngươi không cần biết." - Khí thế Nguyên Thời Tuyết lúc này thua vài phần.
Kiều Nhất Nhất như đang tự nói: "Ta đọc trong sách có nói, rằng con người có một loại Vu Thuật gọi là Truy Tung Thuật. Chỉ cần có đồ vật người muốn tìm, thì sẽ tìm thấy. Chắc ngươi dùng chiêu này để tìm ta nhỉ? Chỉ là, ngươi lấy đồ của ta ở đâu thế?"
Đầu Nguyên Thời Tuyết nóng lên, gậy ảo thuật quất tới đánh vào huyệt thái dương bên trái của Kiều Nhất Nhất, một âm thanh khủng khϊếp. Kiều Nhất Nhất quay đầu đi, rất nhiều sợi tóc dính vào mặt cô, tim Nguyên Thời Tuyết đập thình thịch, nhìn máu từ từ chảy ra theo từng sợi tóc nhỏ xuống quần áo Kiều Nhất Nhất. Nguyên Thời Tuyết có chút hối hận, vì ra tay quá mạnh, khi cứu Kiều Nhất Nhất thì cô đã sống dở chết dở, giờ còn bị nàng đập một phát xem như mất nửa cái mạng. Nhưng thái độ của cương thi này vẫn bình thản, giống như có thể kiểm soát mọi thứ, làm Nguyên Thời Tuyết bối rối. Dù cô ta ở trong tay nàng, nhưng tại sao nàng có cảm giác cô ta nhìn thấu được lòng nàng, bị từ ngữ và ánh mắt cô ta dẫn dắt, rất khó tránh thoát. Nếu không cho nàng một tiêu chuẩn nào đó, Nguyên Thời Tuyết cảm thấy với tư cách là một cảnh sát, phẩm giá của phe công lý sắp biến mất rồi. Nhưng khi nhìn dòng máu đỏ tươi của Kiều Nhất Nhất chảy ra, nàng lại không đành lòng, giọng nói cũng dịu bớt: "Ai bảo ngươi cứ nhiều chuyện, cứ làm theo lời ta thì sẽ không bị đánh."
Kiều Nhất Nhất không nói gì.
Nguyên Thời Tuyết nghiêng đầu nhìn cô, tóc che đi khuôn mặt nên không thể nhìn thấy ánh mắt của Kiều Nhất Nhất.
"Này.." - Nguyên Thời Tuyết dùng gậy ảo thuật chọt chọt vai Kiều Nhất Nhất, cô ta không cử động.
"..........." - Nguyên Thời Tuyết từ từ tới gần Kiều Nhất Nhất, sợ bị cô ta lừa nên nắm chặt vũ khí, nếu xảy ra vấn đề lập tức đánh trả, tuyệt đối không nương tay. Nhưng khi Nguyên Thời Tuyết gạt đi phần tóc dính trên mặt Kiều Nhất Nhất, mới phát hiện cô ta thật sự đã ngất xỉu.
"Không thể nào, mình đâu đánh mạnh đến thế." - Nguyên Thời Tuyết nuốt nước bọt: "Chà....làm sao đây?"