Nhập tên và ngày tháng năm sinh của Đoan Mộc Quý Diệp, chờ kết quả. Ròng rã 2 phút trôi qua, màn hình không có gì thay đổi. Đoan Mộc Thần ồ lên, chạm chạm con chuột! Đệt, lại đứng máy!
Đoan Mộc Thần tức điên, làm lại lần nữa nhưng vẫn cái màn hình đen thui. Cái thứ này cũng ko quá chuyên nghiệp rồi! Ko lẽ chỉ dùng được một lần?
Trên cỏ vươn vãi máu, Lương Triệt và Hoà Đồng đều nằm vật dưới đất. Hai người ác chiến cả đêm, hết sức, cùng ngã xuống. Hoà Đồng cười sảng khoái: "Hơn 500 năm, chưa từng gặp qua đối thủ nào như ngươi! Thoải mái, thật là thoải mái! Chúng ta ngủ một giấc rồi đánh tiếp, nhất định phải phân thắng bại!"
Lương Triệt cũng cười: "Ngủ, ta rất thích ngủ. Có điều, ta hi vọng ngươi có thể trả lời ta một vấn đề!"
"Tại sao ta phải trả lời?"
"Ngươi ko trả lời ta cũng phải hỏi. Tả Chính rốt cục dùng máu của ai để hồi sinh các người? Là của Đoan Mộc Quý Diệp à?"
"......." - Hoà Đồng ko trả lời, thay vào đó là tiếng hét động trời.
Lương Triệt thở dài, tự lẩm bẩm: "Đoan Mộc à Đoan Mộc, đến cúi cùng là cô đã chết hay còn sống?" - Rồi ngủ thϊếp đi.
Trong rừng cây có tiếng đánh nhau, một bóng người bị ném ra ngoài, xuyên qua tầng tầng cành cây tàn nhẫn đυ.ng vào một thân cây lớn, sau đó bất lực rớt xuống. Người đó đeo một cái cặp đỏ, sau khi rớt xuống hôn mê tầm 10 giây rồi lại kiên cường đứng lên, người này tất nhiên là thực tập sinh của SS7 Nguyên Thời Tuyết.
"Ko được.......đàn chị đang đơn độc chiến đấu, mình.......mình phải cố lên!" - Cô lảo đảo chạy vào rừng. Thể lực của cô đã đến cực hạn, cả người đều bị thương, nhưng dù một giây cô cũng không dừng lại. Bởi vì cô biết Thất Thất đang 1 chọi 2, 2 người kia còn là Thi Ngũ Tướng, nếu như ko có ai hỗ trợ nhất định sẽ chết!
"Này! Con mụ điên!" - Thần Chỉ chịu ko nổi: "Chúng ta đã đánh cả đêm, nghỉ chút đi! Có thâm thù đại hận gì mà cần phải đánh tới sắp chết vậy chứ!"
"Nói nhảm gì đó!" - Thất Thất hét lên: "Đám cương thi các ngươi vốn ko nên ở trên đời, mà phải nằm mồ yên mã đẹp kìa. Nhưng bây giờ các người theo Tả Chính làm mưa làm gí, ta là cảnh sát phải duy trì an toàn của xã hội, làm sao có thể thoả hiệp với các ngươi!"
Thần Chỉ xem thường: "Thôi đi chị, đừng có nói mấy câu chính nghĩa kiểu như bọn tôi gϊếŧ cả nhà bà chị vậy. Cảnh sát ko phải chỉ là công việc kiếm cơm sao? Bán mạng cho quốc gia như thế, mấy cha đó trả bà chị được bao nhiêu tiền, tôi đây trả gấp đôi. Sau này theo tôi, tôi đảm bảo bà chị sống thoải mái hơn bây giờ nhiều."
Thất Thất giơ tay phải lên, tay phải biến thành một thanh kiếm, đột nhiên chém xuống đất, đất đá như cuồng phong kéo thẳng tới chỗ Thần Chỉ và Kiều Nhất Nhất. Hai người vội vàng tránh về 2 bên.
Kiều Nhất Nhất nói: "Cậu lại nhảm gì với nhỏ đó vậy, cảnh sát mà có thể nghe lời của ngươi thì quỷ nó tin, gϊếŧ luôn có phải nhanh hơn ko?" - Kiều Nhất Nhất đạp lên cây, thân cây uốn cong 90 độ, nhẹ nhàng bay qua đám cây cối rậm rạp hướng thẳng về Thất Thất với tốc độ cực nhanh, chưa được một cái chớp mắt đã đến trước mặt Thất Thất.
"Sức chiến đấu chỉ còn 45, con người đáng thương, đã yếu còn mạnh miệng. Tôi chỉ cần dùng 1/2 sức lực là có thể gϊếŧ chết cô rồi. Chịu chết đi!" - Trong tay Kiều Nhất Nhất đột nhiên xuất hiện một quyển sách màu đen rất to, quyển sách mở ra 180 độ, bay đến kẹp chặt Thất Thất. Thể lực của Thất Thất cũng sớm đã đến giới hạn, nếu cô hợp tác với bất kì ai trong SS7 đều có thể đánh hoà với Kiều Nhất Nhất. Thế nhưng cô đang phối hợp cùng với người chỉ vừa mới tốt nghiệp trường cảnh sát, tính cách nhu nhược Nguyên Thời Tuyết đây. Thất Thất ko thể bỏ mặc cô bé, bởi vì bảo vệ cô bé mà cô đã tiêu hao khá nhiều thể lực. Nên khi Kiều Nhất Nhất ra chiêu đoạt mạng thì chỉ đành đứng im.
"Đàn chị!" - Nguyên Thời Tuyết, người vừa bị đánh bay đi liền nhảy ra trước mặt Thất Thất. Cô dùng vũ khí của mình, là một cây gậy của ảo thuật gia, chặn ngang quyển sách của Kiều Nhất Nhất, ánh lửa liền bắn ra tứ phía.
"Ar.........!!" - Nguyên Thời Tuyết dốc hết toàn lực chống lại quyển sách của Kiều Nhất Nhất, hai cánh tay cô nổi gân xanh, hai chân cũng run.
Thất Thất hét: "Đủ rồi Thời Tuyết! Ko phải tôi bảo em chạy đi sao? Còn quay lại làm cái gì? Nhanh cút chỗ khác cho tôi!"
Nguyên Thời Tuyết mắt đẫm nước mắt đảo nhanh: "Đàn chị, em sẽ ko làm vướng chân chị! Em muốn bảo vệ chị, em ko muốn chị chết!" - Nguyên Thời Tuyết hô to một tiếng, hai tay giơ lên, đánh bay quyển sách của Kiều Nhất Nhất lên trời.
"Ma Thuật Hoa Hoả*!" - Cây gậy ảo thuật trong tay Nguyên Thời Tuyết đột nhiên bắn từng luồng tia lửa vô cùng mạnh mẽ, thẳng tắp bay thẳng đến chỗ Kiều Nhất Nhất như sóng thần cuộn trào.[Ma thuật hoa hoả: Hoa Hoả là pháo hoa, ma thuật = ảo thuật. Mà dịch pháo hoa của ảo thuật thì kì, nên mình sẽ để nguyên tên skill nhé.]
"Ko ổn!" - Kiều Nhất Nhất vội dùng quyển sách dày hơn ngàn trang chống đỡ tia lửa, nhưng hoa hoả này lại quá mạnh, ko chỉ có lửa mà còn mang theo kình phong, làm những tờ giấy của Kiều Nhất Nhất bị thổi bay ko ít.
"Nhất Nhất!" - Thần Chỉ hét lớn.
"Ko sao!" - Kiều Nhất Nhất đúng là trốn rất nhanh, nhưng mà mấy tờ giấy cô dùng làm khiên chắn cũng bị đốt chẳng còn lại bao nhiêu. Ngay cả tóc của cô cũng bị cháy xém một ít: "Thì ra sức chiến đấu của đứa nhóc đó có thể thay đổi, ko thể dùng logic bình thường để đánh giá, đúng là kiểu khó chơi đây. Phải gϊếŧ nó càng sớm càng tốt, chứ để nó hoàn thiện sẽ là đối thủ khó xơi."Nguyên Thời Tuyết chắn trước Thất Thất, dùng vũ khí của mình chỉ vào Kiều Nhất Nhất la: "Cái đám yêu ma quỷ quái mấy người ngon thì nhào vô! Ta sẽ thu phục hết!"
Thần Chỉ giận ko chỗ phát tiết: "Tiểu quỷ, đừng có được voi đòi tiên!"
Kiều Nhất Nhất đứng cạnh Thần Chỉ, lạnh lùng nói: "Gϊếŧ nó!"
Đoàn Nhiên dựa người vào một cây đại thụ, bên cạnh là Hồng Khải vẫn còn hôn mê. Sức lực của Đoàn Nhiên đã tiêu hao sạch, bàn tay có chút nóng. Bởi vì tạo quá nhiều cầu lửa, cho nên cô cần phải nghỉ ngơi. Nhưng trước mặt là cái xác của một Thi Ngũ Tướng bị nướng khét làm cô thấy phát ngán, thật là ko muốn ngủ ở cạnh nó đâu.
Một mình Đoàn Nhiên gϊếŧ 2 Thi Ngũ Tướng, xem ra Thi Ngũ Tướng cũng ko phải thứ lợi hại gì. Ko biết bên phía Lương Triệt sao rồi? Thấy họ ko có đuổi theo, đoán vẫn chưa đánh xong. Kệ đi, ngủ một giấc đã!
Trước khi ngủ Đoàn Nhiên sờ lên vết thương ở bụng, máu đã ngưng chảy. Nhưng vì mất máu quá nhiều, toàn thân cô cũng mềm nhũn ra.
"Lần này quay về....nhất định phải bỏ cái công việc quỷ quái này........Dù sao mình cũng tìm được Giang Lai.......Giang Lai........" - Đoàn Nhiên ngẫm nghĩ một chút liền ngủ.
Đoan Mộc Thần với Trương Tư Nguy đi đến một cửa tiệm nhỏ ở trong gốc nào đó của Hồng Khám. Tiệm này nhỏ đến mức ko ai để ý, cái kiểu cũng chẳng buồn trang trí, cứ đơn giản sơn màu đỏ là xong. Đoan Mộc Thần ôm Giang Lai cùng Trương Tư Nguy cùng đi vào, phát hiện trong tiệm vừa nhỏ vừa mờ, nhưng cách bày trí rất thanh nhã. Đoan Mộc Thần cứ tưởng tiệm của Vu Sư chắc phải thần bí lắm âm u lắm, ko ngờ lại có phẩm vị như thế này.
Mùi thơm gì thế? Đoan Mộc Thần quay đầu, thấy một bó hoa Bách Hợp to. Bách Hợp trắng tinh khiết thật cao, được cắm vào một bình hoa xanh da trời, toả ra một loại yên bình. Đoan Mộc Thần hơi sững sờ, vì mỗi khi nhìn thấy hoa Bách Hợp thì cô sẽ nhớ tới chị Đoan Mộc Quý Diệp của cô, bởi vì đó là loài hoa Quý Diệp thích nhất.
"Có khách tới?" - Một bé gái chừng 10 tuổi thấy 3 người Đoan Mộc Thần, tràn ngập linh khí chớp mắt hỏi: "Các vị đến xem bói sao?"
"Ko....chúng tôi....đến để........." - Đoan Mộc Thần nghĩ rất lâu cũng ko biết phải nói đến để làm gì, thế nhưng ko phải để xem bói.
Trương Tư Nguy xoa đầu cô bé, mỉm cười nói: "Chủ tiệm Nguỵ có đây ko?"
"Có á! Hai người ngồi đi, em đi gọi." - Sau đó bé gái chạy đi như một làn khói.
Đoan Mộc Thần đặt Giang Lai trên ghế, ko biết vì sao cô có một cảm giác ngờ ngợ. Hoa Bách Hợp, chủ tiệm Nguỵ.....lẽ nào?
"Hân hạnh đón tiếp." - Phía sau truyền tới một giọng nói trầm thấp, Đoan Mộc Thần vội quay đầu lại. Cái nhìn này làm cô giật mình, bất giác lùi về sau một bước.
Chủ tiệm Nguỵ mặc áo lông đen, quần đen, nhưng tóc thì bạc trắng.
Nguỵ Ất Mông? Là chị ta!!
Đoan Mộc Thần ko che giấu được nét mặt kinh ngạc! Nguỵ Ất Mông, người yêu của Đoan Mộc Quý Diệp. Từ sau khi Quý Diệp chết, Đoan Mộc Thần chưa từng gặp lại Nguỵ Ất Mông. Ai ngờ, lại gặp nhau ở nơi này.
Nguỵ Ất Mông thấy Đoan Mộc Thần cũng đầy bất ngờ. Cô bây giờ nhìn chỉ như phụ nữ ngoài 30, nhưng tóc thì đã bạc trắng.
Ánh mắt Đoan Mộc Thần nhất thời mơ hồ.