Cương Thi Tiểu Thư

Phần 2 chương 11

Trương Tư Nguy nằm trên giường xem tivi. Đoan Mộc Thần nửa đêm giống như phát điên chạy ra ngoài, làm cô không ngủ được, Thật là không nên tới cái Hồng Khám chết tiệt này! Thật không nên đến! Trương Tư Nguy ý thức được chuyến đi lần này là sai lầm nghiêm trọng. Rõ ràng tiền mất tật mang! Sau khi quen Đoan Mộc Thần cô lúc nào cũng gặp phải mấy chuyện kiểu này, chỉ có thể nói là chắc bát tự của cô với Đoan Mộc Thần không hợp.

Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa liên tục, Trương Tư Nguy bị doạ đến nhảy dựng lên. Tiếng gõ cửa này vô cùng doạ người, nghe thế nào cũng không phải dùng tay gõ, rõ ràng là dùng chân đạp.

"Ai.......Ai vậy?"

"Là tôi! Tư Nguy! Mở cửa nhanh!"

Hoá ra là Đoan Mộc Thần chết tiệt! Trương Tư Nguy đứng dậy đi mở cửa, vốn định mắng cho cô ấy một trận, ai ngờ vừa mở cửa đã nhìn thấy Đoan Mộc Thần ướt nhẹp cả người, còn bế ngang một phụ nữ.

Trương Tư Nguy ngẩng người tại chỗ, Đoan Mộc Thần la lên: "Tránh ra, tránh ra!" - Nói xong liền đẩy Trương Tư Nguy tránh khỏi cửa.

Trương Tư Nguy hoàn toàn không phản ứng lại cứ như con rối, nhìn Đoan Mộc Thần đi ngang qua, cũng không quản người bế trên tay ướt sũng cở nào liền đặt lên giường. Đó không phải là con cương thi trước kia sao?

Trương Tư Nguy lùi về sau theo bản năng.

Đoan Mộc Thần dùng sức đánh Giang Lai, nhưng đánh kiểu gì cô ấy cũng không tỉnh. Cô phá rách miệng vết thương trên cánh tay, đưa ngay miệng Giang Lai, nặn máu ra để máu rơi vào trong miệng cô ấy.

Trương Tư Nguy đột nhiên xông lên kéo Đoan Mộc Thần ra, hô: "Đoan Mộc Thần chị có bệnh à! Chị làm cái gì vậy? Chị muốn dùng máu của mình cứu nó? Nó là cương thi!" - Đoan Mộc Thần liền mặc kệ.

"Chị đã quên nó từng tổn thương chị, đã từng muốn lợi dụng chị sao?"

"Nhưng tôi không thể để cô ấy như vậy!"

"Tại sao? Đoan Mộc Thần, chị thích nó sao?"

Ánh mắt Đoan Mộc Thần lấp loé: "Có nói, đứa bé như em cũng không hiểu."

Trương Tư Nguy đột nhiên nhớ tới cái ngày Đoan Mộc Thần ở nhà họ Trương bảo là muốn từ chức, nói cái gì mà thành phố này đã không còn ai chị ta cần bảo vệ nữa rồi. Khi đó, ánh mắt Đoan Mộc Thần cô quạnh nhưng bình tĩnh đến lạ lùng, nó khắc sâu vào lòng Trương Tư Nguy, cô đã từng vì ánh mắt đó thương cảm rất lâu. Bây giờ Đoan Mộc Thần ở trước mặt cô, ánh mắt không còn cô đơn nữa, mà nồng nhiệt đến kì lạ. Loại nồng nhiệt kia là từ tâm lý của cô cháy ra, làm tim Trương Tư Nguy bỏng rát.

Trương Tư Nguy run rẩy nói: "Đoan Mộc Thần, cô ta, bây giờ có phải là người mà chị muốn bảo vệ?"

Đoan Mộc Thần nhìn Trương Tư Nguy, nét mặt tràn đầy nghi hoặc. Mái tóc ướt nhẹp còn đọng nước, từ mái tóc nhỏ xuống lông mày, từ lông mày ngưng tụ một lúc rồi đột nhiên rơi xuống, nhanh chóng lướt theo khuôn mặt cô, dọc theo cằm rồi nhỏ xuống đất.

Ồn quá. Là tiếng gì vậy?

Giang lai nghe thấy xung quanh có tiếng động, có giọng nói? Hình như giấc mơ kia vẫn còn tiếp tục.

Đoàn Nhiên theo đuổi rất nhiệt tình và kiêu căng, cứ như thủ tục mỗi ngày tặng hoa, cũng thích làm ra vài thủ đoạn nhỏ. Em ấy ở trước cửa nhà Giang Lai buộc rất nhiều bong bóng đầy màu sắc, mỗi khi khi Giang Lai đi ngang qua cửa sổ trên bong bóng đều vẽ một trái tim. Có lúc bong bóng còn kèm theo vài món quà, chocolate có, nhẫn có, còn có một cái bánh ngọt nhỏ ở cửa tiệm mới mở nào đó.

Rất tốn tâm tư, nhưng Giang Lai thật sự không thích cái kiểu theo đuổi trẻ con như vậy, nhưng cũng không phản cảm.

Cô không chấp nhận cũng không từ chối, nên Đoàn Nhiên tự cho đó là chấp nhận.

Mỗi ngày Giang Lai đi học Đoàn Nhiên liền muốn đưa cô đi, khi đó Đoàn Nhiên không có xe, cô cũng không muốn đưa Giang lai bằng xe đạp, nên đi thuê một cái xe hơi nhỏ màu đen. Lúc đầu Giang Lai không lên xe, Đoàn Nhiên cũng thật chậm lái theo bên cạnh Giang Lai, lớn tiếng hát nhạc Anh, làm mọi người xung quanh ai cũng nhìn. Giang Lai đau đầu mở cửa xe đi vào ngồi:"Lo lái xe đi, thật không chịu nổi em."

Đoàn Nhiên cười ha ha: "Lúc đầu chị nên lên xe rồi!" - Đạp chân ga, vui vẻ lái đi.

Trường Y thi rất cực khổ, Giang lai đều luôn vùi đầu ở thư viện để ôn bài. Đoàn Nhiên liền tiếp tế bữa sáng, cơm trưa, bữa tối đến thư viện. Giang Lai đọc sách nhìn sang một chút phát hiện Đoàn Nhiên đã gục xuống bàn ngủ thϊếp đi. Thấy mái tóc đen nhẹ nhàng phủ lên mặt Đoàn Nhiên, cảm thấy hơi ngứa, Giang Lai đưa tay vuốt tóc ra sau tay cho Đoàn Nhiên. Giang Lai nghĩ em ấy có một gương mặt nữ tính vô cùng đẹp, một cô gái trẻ trung xinh đẹp như vậy có rất nhiều người thích, tại sao lại liều lĩnh muốn ở cạnh cô? Có phải vì hiếu kỳ?

"Không phải là hiếu kỳ, em thật sự yêu chị!" - Giang Lai lỡ miệng nói ra suy nghĩ của mình, Đoàn Nhiên liền rất gấp ôm vai Giang Lai kích động phủ nhận. Đột nhiên Giang lai cảm thấy bả vai nóng lên, nhiệt độ tăng vô cùng nhanh, làm cô giật mình vội tránh thoát. Đoàn Nhiên cũng ngây người, hai người đều nhìn vai của Giang Lai, quần áo bị đốt cháy thủng một lỗ, da của Giang Lai bị bỏng đến ửng đỏ.

"Xin lỗi!" - Đoàn Nhiên mờ mịt nói: "Em cũng không biết dạo gần đây làm sao, mỗi khi lo lắng thì lòng bàn tay sẽ có lửa."

Sắc mặt Giang Lai có chút trắng bệch, kéo tay của Đoàn Nhiên, nhìn bàn tay của em ấy, nhíu mày nói: "Em có biết Tật Quang Mộc kiếm ko?"

"Tật Quang Mộc kiếm? Chưa từng nghe nói, sao vậy?"

"Không có gì....." - Giang Lai dường như muốn hỏi gì đó, Đoàn Nhiên nhìn sắc mặt của chị ấy không tốt, nên cũng không nói nữa.

Lẽ nào người cô tìm kiếm có thể sử dụng Tật Quang Mộc kiếm hồi sinh Phân Khắc lại chính là Đoàn Nhiên? Có người nói người đó có thể làm Tật Quang Mộc kiếm bùng cháy, trong cơ thể ít nhất cũng phải sử dụng lửa. Tâm tình Giang Lai phức tạp, càng không biết xử lý chút tình cảm này thế nào. Nên chấp nhận em ấy sao? Nếu Đoàn Nhiên thực sự là người có thể hồi sinh Phân Khắc, cô thật sự không muốn bỏ qua. Nhưng nếu cứ vậy mà chấp nhận Đoàn Nhiên, vậy có phải là đang lợi dụng tình cảm của em ấy không? Nghĩ tới vẻ mặt nghiêm túc khi nói yêu của Đoàn nhiên, lòng Giang Lai vô cùng lo âu. Nên từ chối em ấy? Nhưng từ sâu đáy lòng, Giang Lai không hề ghét cô bé này, thậm chí trong cuộc sống đã quen với sự xuất hiện của em ấy bên cạnh.Rốt cuộc, phải làm sao?

Không tìm được cách giải quyết, Giang Lai bắt đầu trốn tránh Đoàn Nhiên. Ở những nơi trước kia từ gặp gỡ Đoàn Nhiên không bao giờ tìm được Giang Lai, Giang Lai giống như trong nháy mắt biến khỏi thành phố vậy. Đoàn Nhiên vừa kinh ngạc lại vừa sốt ruột, xảy ra chuyện gì? Tại sao Giang Lai đột nhiên biến mất?

Điên cuồng tìm kiếm Giang Lai từng ngóc ngách của thành phố, nhưng không có kết quả. Đoàn Nhiên đem xe đứng cả đêm dưới nhà Giang Lai, ngủ luôn trong xe. Đoàn Nhiên rất muốn hỏi, những ngôi sao trên bầu trời kia có nhìn thấy người con gái cô yêu không?

Sau khi Giang Lai biến mất 10 tháng, Đoàn Nhiên lần đầu tiên tham gia hoạt động tạp thể của trường. Đoàn Nhiên giống như không chú ý mùa đông đã tới, cứ mặc cái áo mỏng, cái váy ngắn với giày thể thao màu đỏ. Chỉ là tóc đã dài ra, rất lâu rồi cô không có lòng dạ quan tâm mấy thứ này.

Hoạt động tập thể lần này là leo núi, Đoàn Nhiên hồn trên mây người trên đất, bị bỏ khỏi đội, đến khi trời tối sầm cô cũng chưa tìm thấy bạn học. Trong núi điện thoại di động không có tính hiệu, Đoàn Nhiên cũng chả có cảm giác sợ, liền leo lên cây, ngồi trên cành cây nhìn chằm chằm điện thoại đi động, trên màn hình là bức hình duy nhất chụp được của Giang Lai.

Đoàn Nhiên cảm thấy bản thân không có tương lai, không phải chỉ là một phụ nữ sao? Xung quanh nhiều phụ nữ như vậy, xinh đẹp như Giang Lai không phải là không có, nhưng lại sao chỉ cố chấp đối với chị ấy? Thật kì lạ, hay là càng không có được thì càng muốn có? Mọi người ai cũng thế sao, tự làm nhục bản thân.

Mùa đông trên núi cực kỳ lạnh, đến nửa đêm Đoàn Nhiên ôm bản thân run lẩy bẩy. Đột nhiên cô phát hiện xa xa có ánh đèn, Đoàn Nhiên cứ tưởng tìm thấy mọi người, hào hứng vội vàng chạy tới, tới gần mới phát hiện chỉ là ngôi nhà gỗ nhỏ. Trong núi này có người ở? Không phải là quái vật như Hắc Sơn Lão Yêu đó chứ? Nhưng Đoàn Nhiên thực sự không chịu lạnh được nữa, chạy tới gõ cửa.

"Ai?" - Trong nhà một giọng nữ còn trẻ, mang theo cảnh giác, buồn buồn truyền đến.Nghe thấy giọng nói đó, Đoàn Nhiên nhất thời sững sờ tại chỗ. Giọng nói này quá quen thuộc! Trong tim của cô lúc nào cũng có giọng nói này, là Giang Lai! Không sai, nhất định là chị ấy!Trong đầu Đoàn Nhiên nóng lên, cũng không quan tâm chủ nhà có đồng ý hay không, liền đạp cửa. Cửa ngã xuống, ánh đèn lờ mờ làm nổi lên hình dáng phụ nữ gầy gò. Cô ấy mặc áo lông màu đen, mặc quần bò, vì cửa mở nên gió thổi vù vù vào trong nhà, thổi bay của tóc của cô ấy, cả khuôn mặt liền lộ ra. Đoàn Nhiên kiềm chế lại kiềm chế, nhưng một chút cũng không kiềm chế được tình cảm của mình, cô mạnh mẽ ôm chặt Giang Lai, giọng run rẩy không ngừng:"Tiểu Lai.........Tiểu Lai............." - Trong đầu như trống rỗng, dù có thiên ngôn vạn ngữ, cuối cùng chỉ có thể không ngừng gọi tên của chị ấy mà thôi.

Giang Lai rõ ràng cũng không tỉnh táo, qua rất lâu Giang Lai mới giơ tay lên, vỗ nhẹ lưng Đoàn Nhiên, nhẹ nhàng nói: "Vào trong sưởi ấm đi, người em lạnh cóng cả rồi."