Cương Thi Tiểu Thư

Phần 2 chương 5

Thần Chỉ với Kiều Nhất Nhất cũng đến khách sạn, đây là khách sạn 4* sang chảnh nhất ở Hồng Khám.

Thần Chỉ làm thủ tục xong nhận phòng xong ở lễ tân, quay đầu nhìn Kiều Nhất Nhất đang đeo cái balo còn to hơn cô, cứ cắm cúi đọc ko thèm ngẩng đầu.

"Xong rồi sao?" - Kiều Nhất Nhất đưa tay.

Thần Chỉ dẫn Kiều Nhất Nhất đi đến thang máy lên lầu. Kiều Nhất Nhất ko thèm nhìn đường, toàn bị Thần Chỉ kéo đi, mắt cũng ko dời cuốn sách, còn thỉnh thoảng cười gằn mỉa mai. Thần Chỉ cứ như đang lạc vào thế giới riêng của chính mình.

Thang máy đi đến lầu 13, 'keng' cửa mở, Thần Chỉ và Kiều Nhất Nhất đi ra. Thần Chỉ nhìn thấy phía trước có 2 người, một nữ tóc đen, đeo kính đen, nét mặt lạnh lùng ko có cảm xúc. Kế bên đứng một nữ tóc vàng óng, mặc váy lễ phục lộ vai màu hồng nhạt, mái nhẹ nhàng che trước mắt. Thần Chỉ trong lòng thầm huýt sáo, ở đâu ra 2 người đẹp vậy? Ánh mắt hoàn toàn nhìn 2 người với nét thưởng thức.

Bốn người đi lướt qua nhau, Thần Chỉ thấy cô gái tóc đen chỉ nhìn thẳng phía trước, cứ thấy phụ nữ lạnh lùng có cảm giác thần bí và sức hấp dẫn, liền lộ ra nụ cười xấu xa, hướng về cô ấy hất cằm. Đột nhiên cô gái tóc vàng duỗi ngón tay, chọt thẳng vào mắt Thần Chỉ. Tâm trạng Thần Chỉ đang bềnh bồng, tự nhiên bị đâm vào mắt, làm Thần Chỉ giật mình, ko tránh kịp, thấy ngón tay kia sắp chọt thẳng vào mắt cô. Đột nhiên trước mắt Thần Chỉ tối sầm, cuốn sách dày hơn 300 trang Kiều Nhất Nhất đang cầm trên tay che trước mắt cô, cô gái tóc vàng đâm ngón tay vào sách lủng luôn 2 lỗ trên cuốn sách.

Kiều Nhất Nhất căng thẳng trong lòng, lực đâm rất mạnh. Cô gái tóc vàng đỏm dáng này chẳng lẽ là Đoàn Nhiên của SS7? Ko ngờ đã chạm mặt nhanh như vậy. Còn cô gái bên cạnh là ai, ko lẽ cũng là người của SS7? Mà cũng ko sai, bây giờ cương thi rất nhiều mà. Nhưng ông chủ đã dặn rồi, nếu chẳng may trên đường đυ.ng phải SS7, thì đừng có đấu tay đôi, tốt nhất là chạy đi. Ngữ tướng thi bất quá chỉ là giao dịch với Tả Chính mà thôi, nên sống tốt ngày nào thì hay ngày đó, nếu chết sớm thì mất mặt lắm.

Kiều Nhất Nhất suy nghĩ một chút, nhưng suy nghĩ của cô kéo hơi dài, Thần Chỉ với Đoàn Nhiên đang đấu mắt. Hai người đứng đối diện, chiều cao gần bằng nhau, hai người đều mặc đồ rất đẹp, nhìn vào đúng là làm người ta hoa mắt.

"Tôi nói, cái cô này, tôi làm gì mà cô muốn móc mắt tôi? Có bạo lực quá ko hả?"

"Cô nói xem, cô gái nhỏ, ánh mắt cô vừa nhìn cái gì?"

"Tôi cũng đâu phải nhìn cô, cô kích động cái gì hả bà già kia, cô là mẹ của cô ấy à? Tôi thấy cô ấy đẹp nên mới nhìn, chứ ai thèm nhìn cái hoa tàn nhuỵ héo như cô, bị người khác nhìn vô là già một tuổi........"

Đoàn Nhiên nghe thấy trong lòng tức giận, cô ghét nhất ai gọi cô là bà già, lại còn nói cô già hơn Giang Lai. Thần Chỉ chưa nói xong, thì chân Đoàn Nhiên liền đá tới. Thần Chỉ lần này có phòng bị, ngồi xổm xuống.

"Bà già này chân vẫn còn tốt nhỉ, đã mặc váy còn đá lung tung, đúng là cọp cái. Dập mặt nè.!" - Thần Chỉ ở phía dưới nắm lấy chân Đoàn Nhiên dùng sức hất lên, Đoàn Nhiên xoay một vòng trên ko trung, nhanh nhẹn rơi xuống đất.

Giang Lai đứng một bên xem, thấy cô gái ăn mặt đẹp đẽ đến chói mắt thật biết đều. Dám mắng Đoàn Nhiên là bà già, Đoàn Nhiên khẳng định sẽ tức chết. Chỉ là giọng điệu kia, động tác đó, và cá tính thối nát đó thật giống một người. Người kia cũng từng như thế, vừa đánh nhau với người ta cũng có thể vui vẻ mà nghe mắng, ko hề đứng đắn.....

"Thần Chỉ!" - Kiều Nhất Nhất kéo cô ấy về, nhẹ giọng nói nhỏ: "Người này ko chọc được, sau này trừng trị cũng ko muộn, chúng ta bây giờ chỉ có 2 người, đừng có gây chuyện. Đi!"

Thần Chỉ trước nay đều rất nghe lời Đoàn Nhất Nhất, cô ấy nói thế thì đừng lại liếc Đoàn Nhiên, nói: "Hừ! Lần này tôi tha, lần sau............"

Kiều Nhất Nhất giận: "Còn ra oai cái gì!!!" - Cô cầm cuốn sách đập thẳng vào đầu Thần Chỉ. Thần Chỉ bị đập đầu, xém xỉu.

"Xin lỗi!" - Kiều Nhất Nhất đứng che phía trước Thần Chỉ, nhìn Đoàn Nhiên nói: "Là bạn của tôi xấu miệng, tiểu thư bỏ qua cho, trở về tôi sẽ dạy dỗ đàng hoàng."

Tuy rằng Kiều Nhất Nhất đeo kính, đôi mắt bị che đi, nhưng Đoàn Nhiên vẫn cảm giác được cô ấy đang sát khí.

Hừ, cô gái này, miệng thì nói xin lỗi, nhưng sát khí rất nồng, nếu ko giảng hoà xem ra sẽ phải đánh nhau tới chết. Hai người cũng ko phải lưu manh xó chợ, trên người toả ra thi khí mạnh như vậy, đoán ko chừng là Ngũ Tướng Thi. Lương Triệt nói Ngũ Tướng Thi đã sống lại, xem ra là thật. Nếu đánh nhau với 2 Ngũ Tướng Thi ở đây xem chừng cũng chịu thiệt, hơn nữa........Đoàn Nhiên nhìn phía sau, thấy Giang Lai đang khoanh tay, dáng vẻ chẳng hề liên quan đứng xa. Nếu đánh nhau với người khác, xem chừng Giang Lai sẽ quay lưng lại đánh cô.

Đoàn Nhiên ko hề nói gì, liền mỉm cười nhìn Thần Chỉ nháy mắt vài cái, giọng ngọt ngào: "Chúng ta sẽ còn gặp lại."

Thần Chỉ bị Đoàn Nhiên nhìn nổi da gà khắp người, cô gái này nháy mắt quyến rũ gì chứ.Đoàn Nhiên với Giang Lai trở về phòng, vừa mới đóng cửa Đoàn Nhiên đã từ phía sau ôm eo Giang Lai. Giang Lai ko giãy, cũng ko hợp tác, cho phép ôm, rồi cô ấy nói nhỏ:

"Chị cũng thật là lạnh nhạt, thấy em đánh nhau với người ta cũng ko giúp."

Giang Lai nói: "Giúp? Cô lợi hại như vậy cũng cần tôi giúp?"

"Chị có biết hai người đó là ai ko?"

"Ko, cũng ko có hứng thú."

Đoàn Nhiên hơi dùng sức, đẩy Giang Lai ngã xuống giường, Giang Lai muốn đứng dậy liền bị Đoàn Nhiên đè lên, nắm hay tay Giang Lai, ép cô nằm dưới mình, một chân quỳ gối giữa 2 chân Giang Lai. Cảnh tượng như vậy, đúng là mờ ám.

Nhưng nét mặt Giang Lai vẫn ko hề thay đổi, thậm chỉ ánh mắt cũng ko gợn sóng.

"Chị được đó Giang Lai, thần công cấm dục càng luyện càng lợi hại, trước đây chỉ cần em đè lên chị, ko phải nét mặt của chị cực kỳ muốn bị chà đạp sao?" - Đoàn Nhiên trêu chọc Giang Lai, nhưng Giang Lai lại nói sang chuyện khác.

"Khi nào đi Li Bách?"

Đoàn Nhiên tới gần: "Chờ xong mọi chuyện ở Hồng Khám."

"Tại sao cô lại dẫn tôi đến đây, trong giao dịch của chúng ta ko có điều này."

Đoàn Nhiên nâng cằm Giang Lai: "Hình như chị đã lầm, ko tới phiên chị hỏi em. Chị nên ngoan ngoãn ở bên cạnh em, em đi đâu chị phải đi theo đó, đừng có hỏi nhiều. Coi như em đang nuôi một con thú cưng, em đi tới đâu thì chị phải đi tới đó, biết chưa?"

Đến đi, đánh đi, tức giận đi, cho em thấy cái nét mặt lúng túng của Giang Lai là thế nào. Nhìn cái bộ mặt lạnh tanh như ko có gì xảy ra, định chịu nhục nhã như vậy sao?

Nhưng Đoàn Nhiên đánh giá quá thấp trình độ "mặt đơ" Giang Lai, Giang Lai cứ vậy mà nhìn Đoàn Nhiên. Đôi mắt được che dưới mái tóc, mang theo loại nhìn thấu giả dối. Đoàn Nhiên bị nhìn đến khó chịu, trong lòng nóng lên, hôn xuống.

Nụ hôn thật sâu và dài, Đoàn Nhiên tự nói với bản thân, phải có được chị! Cô muốn giữ lấy tất cả của Giang Lai! Cho dù ko được trái tim của chị ấy, thì phải giữ được thể xác này! Bất luận thế nào, dù phải dùng tất cả biện pháp nào để có thể giữ được chị ấy bên cạnh, đó chính là kết quả cô muốn.

Có đôi lúc, chìm vào tình cảm thì suy nghĩ của một con người chỉ là đồ bỏ đi. Huống chi Đoàn Nhiên là người, một con người thật sự.

Nụ hôn quá dài, xem ra Đoàn Nhiên đùa hơi quá, tới thở cũng hơi khó khăn. Ngón tay thon dài của cô luồng vào trong quần áo Giang Lai, vuốt ve làn da lạnh như rắn của Giang Lai, từ từ lướt đến ngực, vuốt ve. Giang Lai ko hề phát ra tiếng, nhưng Đoàn Nhiên đã trầm thấp rêи ɾỉ. Nhiệt độ trong phòng nháy mắt nóng lên, yêu, du͙© vọиɠ toả khắp nơi.

Giang Lai nắm chặt tay ko yên phận của Đoàn Nhiên, muốn ngăn cản cô ấy xâm nhập. Đoàn Nhiên ngẩng đầu, ánh mắt nhìn vào gương mặt Đoàn Nhiên đang trong ý loạn tình mê.

"Tại sao lại cản em? Trước đây...........ko phải chúng ta đều rất vui vẻ sao?"

Hai gò má Đoàn Nhiên đỏ ửng, đôi môi ướŧ áŧ, trong mê loạn mang theo một chút dịu dàng, làm Giang Lai lập tức như quay ngược thời gian về 8 năm trước. Về tới cái đêm trời đầy gió tuyết, về tới căn phòng nhỏ ấm áp. Cô gái tóc ngắn hoạt bát cũng với khuôn mặt động tình, cô ấy ôm chặt lấy Giang Lai, dịu dàng hôn cô, còn nói muốn ở cùng cô trọn đời. Khi đó Giang Lai cảm động ko thôi, ôm eo cô ấy, mặt kề sát nơi trái tim của cô ấy, nghe thấy nhịp tim mạnh mẽ của cô ấy. Tim đập rất nhanh, tuổi còn rất trẻ, rất có chí phấn đấu, làm Giang Lai nhất thời sinh ra ảo giác, cái ảo giác tưởng chừng như cô cũng có cảm xúc giống như vậy. Đó là một loại động lòng, rời xa Phân Khắc 300 năm, lần đầu cô có cảm giác như vậy.

Trong phòng nhỏ thoang thoảng vị thơm nhàn nhạt của cháo, đó là đồ ăn Đoàn Nhiên mang cho cô.

Đoàn Nhiên cởi đồ của Giang Lai, cũng cởi đồ của mình, sau đó hai người ôm nhau. Đoàn Nhiên hôn lên cổ Giang Lai, ngón tay Giang Lai vuốt ve mái tóc ngắn của Đoàn Nhiên, kiềm chế tiếng rên nhẹ trong miệng.

Đoàn Nhiên nói, Tiểu Lai, đừng sợ, để em nghe giọng của chị. Sau đó cô cúi thấp đầu, môi ấm áp ngậm ngực Giang Lai, cả người Giang Lai run lên, ôm chặt lấy Đoàn Nhiên......Cảm giác rất đáng sợ, Giang Lai cứ cho là thân thể của cô đã chết, ko ngờ lại còn cảm nhận được cảm giác đáng sợ này. Hai người dây dưa trên cái giường nho nhỏ, Giang Lai biết trong thời khắc đó cô yêu Đoàn Nhiên, thậm chí trong lúc đó cô cảm thấy Đoàn Nhiên có thể ôm cô mãi mãi. Đó là ảo giác thiên trường địa cửu, trong tình cảm bất luận phụ nữ nào cũng sẽ có ảo giác này.

Nhưng hiện thực là hiện thực.

Phía trước chỉ toàn nỗi đau.

Giang Lai run lên bần bật, từ trong trí nhớ sực tỉnh. Cô nghe thấy có tiếng mở cửa, vội vàng dùng sức đẩy Đoàn Nhiên ra.

Cửa mở, Lương Triệt lúng túng đứng đó, nét mặt vô tội: "Lần tới nhớ khoá cửa."

Đoàn Nhiên vẫn cứ nằm dài trên người Giang Lai, nét mặt lạnh lùng nói: "Lần sau nhớ gõ cửa." Đoàn Nhiên châm thuốc lá, ngồi trên ghế salong. Giang Lai nằm trên giường nhắm mắt, ko biết đang nghĩ gì.

Đoàn Nhiên lầm bầm như có như ko nói: "Vừa nãy ở thang máy, chúng tôi gặp 2 người, ko biết có phải Ngũ Tướng Thi hay ko. Tả Chính đúng là rãnh ko có gì làm, lại hồi sinh cả 5 sống lại. Chúng ta thu được tình báo từ Red Bank, ông chủ Hồng Khải hai ngày nữa sẽ đến đây dự cuộc họp đại hội cổ đông, mà những cương thi đó đến là muốn ám sát hắn. Hồng Khải trước đây quan hệ rất tốt với Trung ương chính phủ, xem như là nộp thuế nhà giàu, vì thế phái SS7 đến để bảo vệ hắn, nói trắng ra là làm vệ sĩ. Tôi với Lương Triệt tới trước, xem chừng còn có thể hơn hai người đến nữa.........."

"Đoàn Nhiên." - Giang Lai mở miệng.

"Sao?" - Đoàn Nhiên rất nhanh quay đầu.

"Cô tốt nhất là bị họ gϊếŧ chết."

Đoàn Nhiên gạt tàn thuốc rơi xuống tấm thảm, sao đó nhẹ nhàng thổi một hơi, liền dập tắt. Tình cảm đã ko còn, chỉ đành thế. Giang Lai nhắm mắt lại.