Tác giả có lời muốn nói:
Hồi ức của Đoan Mộc Thần thiên đã xong.
Ây~~~~~ Mọi người ko thích hồi ức thiên sao? Chấm nước mắt.
Liên quan đến chương Hồi ức của Giang Lai thiên (1), tôi muốn nói vài câu.
Ninh mỗ tôi là người xuất thân từ khoa Lý, nên đối với lịch sử chẳng biết một chữ, vì thế khi viết dính tới triều đại, thời gian, sự kiện sẽ có sai sót. Xin mọi người bỏ qua.......Coi như là giả tưởng đi -_-
Lần đầu tiên viết cổ văn, cảm thấy văn vẻ nho nhã vô cùng ko thích hợp. Nếu như mọi người xem ko thấy thoải mái, tại hạ cũng chỉ đành....bỏ chạy....
Có người hỏi tôi, tôi đang ở đây tìm kiếm điều gì. Tôi hỏi lại: nhìn tôi giống người đang tìm kiếm gì sao?
Người đó nói: Phải, trong ánh mắt cậu tràn đầy sự thất lạc.
Vào truyện....
Tôi luôn một mình cô đơn, đã sớm thành thói quen.
Tôi có thể cả đêm ko ngủ, đờ ra nhìn bầu trời. Tôi có thể ko đọc sách, ko xem báo, ko coi tivi, cái gì cũng ko, bởi vì những thứ đó ko liên quan tới tôi. Tôi cảm thấy thế giới này càng ồn ào, thì càng làm đầu tôi phình to.
Rất nhiều lúc tôi thích ở khu giữ lạnh của nhà xác, nhiệt độ nơi đó làm tôi tỉnh táo. Tôi thích xác chết nhiều hơn người, mặc dù cơ thể con người có huyết dịch đang chảy để duy trì mạng sống. Tôi rất lâu ko uống máu người, thậm chí máu người chết tôi cũng rất ít uống. Tôi đã đồng ý với người đó sẽ ko uống máu người. Hơn nữa tôi cũng từng là người, đi uống máu đồng loại làm tôi phát ngán.
Thứ tôi uống nhiều nhất là nước ép carot, đôi khi tôi thấy nó chỉ có dinh dưỡng bằng 0. Tôi muốn hoà nhập với con người, nếu da dẻ cứ xanh lè thì rất nguy, nước ép carot có thể giúp tôi duy trì làn da bình thường như người. Nếu như tôi bị thương, chảy máu, cơ thể sẽ rất suy nhược, nếu ko bổ sung máu thì tôi sẽ xuất hiện trạng thái chết giả. Ko chết được, cũng ko sống được. Cho nên khi lúc tôi cần máu, ko thể gϊếŧ người thì tình huống nguy cấp là dùng máu động vật. Máu động vật so với máu người rất khó uống, nhưng chỉ còn cách đó, mà ko chỉ là một lần. Rất mỉa mai, một con cương thi, lại sống thấp kém như vậy.
Thực ra tôi ko hề muốn sống, tôi muốn chết cùng Phân Khắc. Thế nhưng đạo sĩ nói đã phong ấn lại độc thi trong cơ thể Phân Khắc, cần 200 năm để xua hết độc thi. Trong 200 năm này cơ thể của Phân Khắc ko bị thối rữa, nhưng vẫn duy trì trạng thái giả chết, chờ khi tan hết độc thi thì có thể tỉnh dậy trở lại làm người. Chỉ cần tìm thấy Quang Mộc kiếm trong lời đồn, thì có thể làm em ấy cải tử hồi sinh. Tất cả nghe như chuyện cười khó mà tin được, thế nhưng tôi lại dốc hết toàn lực đi thử nghiệm, dù hi vọng xa vời đến mức ko nhìn thấy, nhưng tôi ko từ bỏ.
Nhưng 200 năm, đối với một con người như tôi thì ko thể nào đạt được. Dù tôi ko muốn, nhưng tôi ko có còn lựa chọn nào khác.
Tôi uống máu cương thi, hôn mê ròng rã một mùa đông. Đến khi tỉnh lại....thì trời đã vào xuân, ánh mặt trời sáng rực làm tôi ko mở mắt nổi. Tôi khát nước muốn nghẹt thở, chạy đến một dòng suối nhỏ uống đầy bụng, nhưng cơn khát vẫn chưa dứt. Cuối cùng tôi xỉu vào trong dòng suối.
Trong giấc mơ tôi thấy một đôi vợ chồng nông dân tốt bụng cứu tôi, đưa tôi về nhà chăm sóc. Nhưng vì tôi khát đến nhịn ko được, đã gϊếŧ chết hai người họ. Ăn thịt uống máu, một bữa tiệc lớn.
Đến khi tôi tỉnh lại, trước mắt là căn nhà đầy máu tanh, tôi sợ đến câm nín. Lúc này mới phát hiện, tôi thật sự đã gϊếŧ người, tôi thật sự đã biến thành cương thi.
Tôi chôn cất tốt cho vợ chồng đó, rập đầu lạy rồi rời đi.
Sau khi uống máu người, tôi cảm thấy tinh thần rất tốt. Tôi cứ lang thang ở nơi đồng ko mông quạnh, tôi đã ko còn nhà để về, làm sao sống qua 200 năm này đây?
Việc duy nhất làm tôi hài lòng, chính là quá khứ của tôi với Phân Khắc có với nhau.
Tôi trải qua ký ức có Phân Khắc vô số lần, trong cuộc sống của tôi còn có ký ức cùng em ấy.
Thật ra em ấy ko phải tên là Phân Khắc, mà là Hà Bán Hạ, là con gái độc nhất của Hà gia. Cả nhà em ấy đều là đàn ông, còn em ấy thì rất thông minh lanh lợi. Hà lão gia biết con gái chính là thiên tài bẩm sinh, 5 tuổi có thể làm thơ, 10 tuổi đã có thể đọc hết 1000 cuốn sách trong thư phòng của Hà phủ, cũng có tài nhìn qua liền nhớ. Cảm thấy hài lòng, nên mời thầy đến nhà dạy em ấy đọc sách, 15 tuổi đã nổi danh tài nữ lừng lẫy trong kinh thành.
Tôi lớn hơn Bán Hạ 2 tuổi, Giang gia và Hà gia tới lui làm ăn, nên Bán Hạ rất thích tới nhà tôi. Em ấy nói, nữ tử đọc sách ở kinh thành ko phải hiếm như lá mùa thu. Nhưng giống như Giang tỷ tỷ cầm kỳ thư hoạ đều xuất sắc, thì ko hề có.
Bán Hạ rất thích tôi vừa ôm em ấy vừa đọc sách ở lương đình trong hậu viện, trong đầu em ấy lúc nào cũng có vô số ý tưởng thần kỳ, muốn nắm bắt được dòng suy nghĩ của em ấy đúng là ko đơn giản. Bất quá tôi lúc nào cũng tập trung ghi nhớ từng câu từng chữ của em ấy, nên mỗi lần em ấy suy nghĩ tôi đều nắm bắt rất tốt. Bán Hạ rất vui vẻ nhìn tôi nói: "Sĩ vi tri kỷ giả tử, nữ vi duyệt kỷ giả dung. Muội đối với Giang tỷ tỷ kính trọng, nhưng cũng có thể vì tỷ mà chết." [Sĩ vi tri kỷ giả tử, nữ vi duyệt kỷ giả dung (Chiến quốc sách - Dự Nhượng). Kẻ sĩ vì người thưởng thức mình mà chết, nữ tử vì người mình thích mà trang điểm.]
Tôi cười em ấy là đứa con nít ăn nói linh tinh, nhưng em ấy rất nghiêm túc nói: "Muội ko phải nói quàng, từng chữ đều từ chân tâm."
Lúc đó tôi chưa hiểu rõ ý của Bán Hạ. Đến khi kinh thành náo động vì sự việc 'Tam thối Trạng Nguyên', tôi mới chính thức nhận ra tình cảm của Bán Hạ.
Năm ấy tôi 18, vẫn chưa xuất giá. Khi đó Giang gia ở kinh thành cũng coi là đại thương hộ, các đời đều gả cho người trong triều đình. Năm đó, đã đến lúc tôi phải xuất giá.
Trong lời kể, Tân Khoa Trạng Nguyên năm đó tài trí hơn người, tướng mạo đường đường. Tôi cũng ko biết hắn nhìn thấy tôi ở đâu, liền lập lời thề độc ko phải tôi ko cưới. Thậm chí chống lại thánh chỉ, đem theo sính lễ long trọng đến nhà tôi cầu thân. Hôm đó, đúng lúc tôi và Bán Hạ đang đọc sách uống trà ở sân sau. Trạng Nguyên nghênh ngang đi tới, tôi và Bán Hạ đứng phía sau cha. Trạng Nguyên hướng về cha cúi mình: "Tiểu tế Đổng Bạch, tham kiến nhạc phụ đại nhân."
Nghe thấy lời đó, Bán Hạ cười gằn.
Cha đúng mực đáp lễ: "Không dám trèo cao. Hôm nay Trạng Nguyên gia đến sao ko báo trước? Thất lễ xin lượng thứ."
"Hôm nay tiểu tế đến đón Giang tiểu thư xuất giá." - Nói như điều đương nhiên.
"Thật ko biết xấu hổ." - Bán Hạ vừa nói ra, mọi người liền giật mình.
Đổng Bạch chắp hai tay sau lưng, trừng mắt với Bán Hạ: "Hà gia đại tiểu thư cũng ở đây? Nghe nói tiểu thư và Giang tiểu thư xưa nay giao hảo, hôm nay gặp mặt đúng là danh bất hư truyền. Bất quá, người tại hạ muốn kết thân là Giang tiểu thư, xin hỏi tiểu thư kích động vì điều gì?"
Với tính khí khó chọc của Bán hạ, tôi vội kéo em ấy lại. Nhưng em ấy nhẹ nhàng mở tay tôi, nhìn về phía cha tôi, thấy cha khẽ gật đầu em ấy liền tiến lên. Bắt chước Đổng Bạch chắp hai tay sau lưng, ngước đầu, nhìn vào mắt hắn, ko nhanh ko chậm nói:
"Nếu ngài đã biết Bán Hạ với Giang tỷ tỷ là giao hảo, thì chuyện của tỷ tiểu nữ đây cũng phải để ý tới. Ko phải nam nhân nào cũng lộn xộn muốn đến tuỳ tiện kết thân là kết. Nếu truyền ra ngoài, danh tiếng của Giang tỷ tỷ sẽ mất hết."
Đổng Bạch vuốt lọn tóc trắng: "Đứa nhóc con! Ta đường đường là Trạng Nguyên, tại sao lại làm hỏng danh tiếng của Giang Lai. Có bao nhiêu thiếu nữ theo đuổi, nhưng ta chưa hề nhìn đến nửa mắt."
Bán Hạ mới ko đồng ý với Đổng Bạch nói: "Ai, ngài nói tiểu nữ chỉ là một con nhóc. Được, ngài có dám tỷ thí một chút với đứa nhóc này ko?"
Ko chờ Đổng Bạch trả lời, Bán Hạ liền trách móc nói: "Giang tỷ tỷ của tiểu nữ tinh thông cầm kỳ thư hoạ, trong kinh thành ko ai ko biết tên của tỷ tỷ. Tỷ ấy là ước mơ của rất nhiều nam nhân, đáng tiếc Tam Giáo Cửu Lưu có đủ hạng người, Trạng Nguyên gia cũng là người kiệt xuất trong số đó......." [Tam Giáo Cửu Lưu: Hay gọi tắt là "cửu lưu" phiếm chỉ các tông phái học thuật và tôn giáo của xã hội Trung Quốc thời cổ. Thoạt đầu, cửu lưu gồm: nho gia, đạo gia, âm dương gia, pháp gia, danh gia, mặc gia, tung hoành gia, tạp gia, nông gia. Muốn biết thêm xin mời xem google tỷ tỷ.]
"Ngươi mắng ta?"
"Tiểu nữ nói Trạng Nguyên gia là người kiệt xuất tại sao lại là mắng ngài? Trạng Nguyên gia vốn là Nhân Trung Long Phượng." [ 人中龙凤 - nhân trung phải viết là 人群之中 (trong đám người) -> nhân trung long phượng dịch sát nghĩa là rồng phượng trong biển người thường.]
Đổng Bạch cười gằn trong lòng: "Ý ngươi vốn đang nói ta là đứng đầu trong Tam Giáo Cửu Lưu." - Đổng Bạch vung tay áo, thu dọn chút tâm trạng của mình, ko thể bị con nhóc này kɧıêυ ҡɧí©ɧ đến rối loạn.
Bán Hạ cũng ko quan tâm, lạnh nhạt nói: "Tiểu nữ tuy rằng chỉ đọc một ít sách, thế nhưng cho tới nay đều vì tài hoa của Giang tỷ tỷ mà nể phục. Nếu Trạng Nguyên gia ngay cả tiểu nữ cũng ko thắng được, sau này bị nói phu ko bằng thê, thì sợ là............"
Đổng Bạch chỉ ngón tay vào Bán Hạ, đang muốn nói. Xui là Bán Hạ miệng mồm lanh lợi, sức lực 10 phần, lại trách móc nói: "Có điều Đổng đại Trạng nguyên gia môi hồng răng trắng, mi thanh mục tú, nói ko chừng ở nhà thiêu thùa một chút cũng rất hợp."
"To gan!!" - Đổng Bạch la lên.
Bán Hạ cúi người: "Ko dám" - Một lời hai ý nghĩa. Tôi lén cười, người xung quanh cũng cười nhẹ. Đúng là cô nhóc giảo hoạt đến động lòng người.
Thế Đổng Bạch kia có thể nào ko dám?
"Được, ngươi muốn so cái gì?" - Đổng Bạch cảm thấy sắp thất thố, cũng bởi vì tiểu nữ tử này.
"Tuỳ Trạng Nguyên quyết định."
"Ngươi nói!" - Đổng Bạch vẩy tay áo, hừ lạnh một tiếng.
Bán Hạ cười trộm, nam nhân đều dễ bị khích tướng như vậy sao?
"Trạng Nguyên gia am hiểu nhất là gì?"
Đổng Bạch vốn muốn nói luận văn luận võ ai ta cũng ko sợ, Bán Hạ lại cướp lời hắn: "Trạng Nguyên gia là văn Trạng Nguyên, thư sinh yếu đuối tay trói gà ko chặt, tất nhiên ko thể tỷ võ tới ngài.........."
"Vậy luận võ."
Tôi nhớ lại, đã từng ko để ý hình tượng cười ha hả. Cha của Bán Hạ trước khi buôn bán, Hà gia đời đời đều là người tập võ. Hà gia có một cuốn bí tịch, bên trong toàn là những tuyệt học võ công, rất nhiều người trong giang hồ đều muốn đánh cắp. Bán Hạ thì ko ngừng đọc sách, nhìn qua lại ko quên, nên những chiêu thức võ công tâm pháp phức tạp em ấy liền đọc đã biết. Em ấy xưa nay chưa từng biểu diễn võ công ở trước mặt người khác, chỉ có tôi thấy qua. Đã từng thấy em ấy múa kiếm bay giữa ko trung, từng khắc tên tôi trên lá cây mỏng manh, từng thấy em ấy dùng kinh công lướt nhẹ trên nước ra giữa hồ hái hoa sen về cho tôi, mặt hồ chẳng hề có chút rung động.
Đổng Bạch đáng thương.
Đổng Bạch bị Bán Hạ tàn nhẫn dùng kiếm đâm thẳng tới, nhưng dừng giữa chừng. Bán Hạ mỉm cười hơi cong eo: "Đa tạ."
Nét mặt Đổng Bạch vô cùng khó coi. Dưới ánh mắt mọi người, bị một con nhóc đánh tới chật vật như vậy. Nhưng hắn đâu phải dễ dàng từ bỏ như vậy, hắn đứng lên phủi nhẹ y phục, nói:
"Hà Bán Hạ, ta ko phục."
"Hở? Trạng Nguyên gia ko phục chỗ nào?" - Bán Hạ buông tay.
"Ngươi hết lần này đến lần khác khích tướng ta. Ai cũng biết ta là văn Trạng Nguyên, cùng ngươi luận võ, làm sao có thể thắng?"
Bán Hạ mỉm cười: "May là Bán Hạ ko được Trạng Nguyên gia yêu mến, nếu ko thì phu ko bằng thê.......Ái chà chà......Huống chi lúc nãy người nói muốn luận võ cũng là Trạng Nguyên gia mà."
Đổng Bạch là tân khoa Trạng Nguyên, còn chưa tiến vào quan trường đã học được những thứ giả dối của phường vô lại. Hắn rên một tiếng, nói:
"Ta muốn đấu văn."
"Vô lại." - Trong lòng tôi thầm mắng. Tôi cũng tin tưởng những người xung quanh đều cảm thấy như vậy.
"Văn đấu, được, văn đấu thì văn đấu." - Bán Hạ quay đầu nhìn tôi một chút, trong ánh mắt chứa đầy cảm giác đa tình. Trong tình huống này làm tôi rất an tâm, cứ như em ấy đang nói: "Có muội ở đây, đừng sợ."