Tôi là con gái của nhà Đoan Mộc trên lưng có một cái bớt đỏ hình ngọn lửa, Đoan Mộc Thần.
Từ khi nhận thức, bên cạnh tôi đã có người mà tôi muốn vượt qua, nhưng rồi lại ko cách nào vượt qua được. Đó là chị tôi, Đoan Mộc Quý Diệp.
Chị ấy lớn tuổi hơn tôi rất nhiều, tôi nhớ khi tôi còn ôm sách giáo khoa học ở ACB, thì chị ấy đã lấy được danh xưng xuất sắc của trường cảnh sát, tốt nghiệp với số điểm cao ngất. Cầm súng, xông pha sinh tử vào trong mưa bom bão đạn rồi.
Ánh mắt của chị ấy ko giống với mẹ, bạn của tôi, hay bất kì người phụ nữ nào mà tôi biết. Ánh mắt chị ấy có một loại kiên định và chính nghĩa, chị ấy hay nói với tôi, dù thế nào cũng không được làm chuyện phạm pháp, hãy làm một con người có ích với xã hội. Câu nói này làm tôi cảm thấy chị ấy có chút gàn bướng, thế nhưng tôi biết sự gàn bướng này xuất phát từ tinh thần trọng nghĩa của chị ấy. Chị ấy là một cảnh sát tốt, tuyệt đối sẽ ko buông tha bất kì người xấu nào.
Chị ấy chưa bao giờ để tôi đến sở cảnh sát tìm chị, cũng chưa bao giờ để tôi nhìn thấy súng của chị. Chị ấy nói ko muốn phá đi sự hồn nhiên của tôi, chị hi vọng tôi có thể trưởng thành một cách bình thường, cuộc sống an nhàn. Chị hi vọng tôi lớn lên có thể là giáo viên, hoặc công chức, cuộc sống càng yên bình thì chị ấy càng muốn tôi trở thành như vậy.
Tôi cũng ko biết bắt đầu từ lúc nào, tôi chẳng muốn gặp ai ngoài chị ấy, lại còn muốn độc chiếm. Tôi đem loại tình cảm này cho là tình cảm chị em tình thâm. Tôi rất bình tĩnh đối diện với tâm tình đang từ từ biến hoá của mình, còn cố gắng kiềm chế tình cảm của mình, đồng thời chưa bao giờ làm ra hành động vượt quá tình thân đối với chị.
Có một lần khi tan học, trên đường về tôi bị người ta bắt cóc, liên luỵ một người bạn cùng lớp. Năm ấy tôi 15 tuổi, tận mắt nhìn thấy bạn học bị trói, bị chém đứt đầu. Hình ảnh ấy ko phải là phim ảnh trên tivi, mà là một cái đầu người còn sống nằm một nơi, thân một nẻo.
Trước đó tôi chưa từng nghĩ cảnh tượng người bị chém đứt đầu là thế nào. Khi cái đầu bạn học bay xa, vết thương từ cổ máu phun như suối. Máu bắn lên mặt tôi, nhuộm đỏ toàn bộ. Khi đó tôi đã một chút thất thần.
Đám người bắt cóc đeo mặt nạ cười ha hả, chỉ vào tôi nói: "Nhìn coi, nó sợ chết khϊếp kìa."
Kỳ thực tôi muốn nói cho chúng biết ko phải tôi sợ, mà trong lòng có chút rung động, có chút biếи ŧɦái mà hưng phấn, hay là nói chính tôi ko ổn. Được rồi, đổi cách giải thích, tôi ko sợ máu, xác chết, trái lại còn rất thích.
Ba kẻ xấu chụp xác chết của bạn học tôi, rồi kéo tóc tôi chụp hình, sau đó gửi về nhà của tôi. Bảo chị tôi đến để đổi lấy mạng tôi, chỉ một người đến, nếu ko sẽ gϊếŧ chết con tin.
Thật ra tôi ko hề lo lắng, bằng mấy tên ngu ngốc này sao có thể đánh lại chị tôi.
Quả nhiên, chị tôi đến một mình. Bọn họ lục soát toàn thân của chị, ko có vũ khí.
"Tôi đến rồi, mau thả em gái tôi ra." - Chị nói.
"Thả nó? Đừng mơ! Tao muốn hai đứa con nhà Đoan Mộc đều phải theo con tao xuống địa phủ." - Nói xong, một gã đàn ông liền giơ súng lên, nhắm vào chị bắn. Viên đạn với tốc độ mắt thường ko thể nhìn thấy gào thét bay về phía chị, trước mặt chị xuất hiện vài tia chớp trắng nhỏ, ở giữa không trung bắn ra như pháo hoa rất đẹp. Khi ánh sáng biến mất, viên đạn cũng mất theo, ba gã đàn ông đeo mặt nạ nhìn nhau, đạn đâu?
"Quái vật!!!" - Người đàn ông kia lại nổ súng.
"Ko thấy rõ sao? Vậy tôi làm chậm chút nhé." - Chị bứt một sợi tóc(tóc chị rất dài còn rất nhiều). nhắm ngay những viên đạn quất tới. Ko khí ở trước mặt chị như bị kim loại cắt ngang tạo thành một đường sáng trắng, giống như vẽ hoa, lại vô cùng quỷ dị. Khi chạm vào tóc, những viên đạn đều bị xẻ ra thành 5 7 mảnh, thời gian chưa tới 0,01 giây. Hầu như chẳng ai có thể nhìn thấy động tác của chị, chỉ có thể thấy những đường ánh sáng đẹp đẽ như hoa.
Ba gã đàn ông như phát điên muốn bỏ chạy, chị lại cắt sợi tóc thành ba đoạn, ném đi. Ba người bị cắt đứt chân, ngã xuống đất.
"Mạng của thứ bại hoại xã hội như mấy người, dám đem ra so sánh với em gái tôi sao? " - Chị cười lạnh, sau đó đi đến cạnh tôi, nói:
"Thần Thần! Em có sao ko? Có bị thương ko?" - Đối mặt với tội phạm lúc nào cũng lạnh băng, nhưng chị ở trước mặt tôi sẽ lộ vẻ dịu dàng. Bởi vì chị ấy quan tâm tôi, tôi là em gái duy nhất của chị ấy.
Chị đang nhìn tôi, thì tôi thấy có một gã vừa bị chị đánh gãy chân cầm súng giơ lên, khuôn mặt dữ tợn nhắm ngay chị.
"Bằng."
Chị quay đầu lại nhìn, thấy người đàn ông đó đã ngã vào vũng máu.
"Thần Thần........."
Chị nhìn tôi, khẩu súng trong tay vẫn còn đang bốc khói, thờ ơ ko hề động lòng khi thấy xác chết máu chảy ròng ròng.
Đó là lần đầu tiên tôi gϊếŧ người, nhưng cảm giác ko có gì lạ. Cầm súng trong tay cảm thấy rất tốt, ko hề xa lạ, giống như trời sinh nó là thứ thuộc về tôi.
Từ ngày đó trở đi, tôi rất muốn có một khẩu súng, nên tôi đã nghĩ sẽ làm cảnh sát. Làm cảnh sát có thể hợp pháp giữ súng(ở Trung Quốc), lại có thể ở cạnh chị. Một công đôi chuyện, với tôi là một lựa chọn vô cùng tốt.
Thế nhưng chị cương quyết phản đối, chị bắt tôi học ở một trường đại học bình thường, ko cho tôi thi vào trường cảnh sát.
"Tại sao em nhất định phải làm cảnh sát? Nhà Đoan Mộc chúng ta có một người làm cảnh sát là được rồi."
Tại sao tôi phải làm cảnh sát? Vấn đề này phải trả lời chị thế nào?
Cao trung, lúc nghỉ hè, thật chán, tôi cứ nằm ở nhà. Từ lần bị bắt cóc kia, ko hề có bạn học nào muốn chơi chung với tôi. Có ai muốn ở cạnh cái người sao chổi như tôi chứ. Nói ko chừng, ngày nào đó lại bị đầu một nơi thân một nẻo. Ba mẹ tôi cũng ko để tôi ra ngoài, vì họ vẫn còn sợ sau lần tôi bị bắt cóc. Nhưng mà nghỉ hè kiểu này chán quá a! Mỗi ngày nằm ườn ở nhà xem tivi, mấy cái chương trình trên tivi quá mức vô vị, chán sắp chết.
Nhà tôi là loại nhà trệt, (lúc đó) ở thành phố B có rất nhiều nhà kiểu này, phòng thì rất nhiều, tôi hết lăn tới phòng này lại bò sang phòng khác. Trong sân toàn là cây cỏ mà cha trồng, ông cả đời cứ chơi với đám cây cỏ, ôn hoà như Phật Tổ vậy. Đáng tiếc tôi ko hấp thụ được tiên khí đó, dính đến Đoan Mộc đại tỷ là nghe mùi máu tanh.
Nghĩ tới đây tôi rất đắc ý, giống như đã bước gần thêm tới chị.
Nhớ tới khi còn bé chị đã từng cho tôi cây súng gỗ, rất lâu rồi chưa từng thấy lại, hình như đã ném nó vào trong cái phòng cuối cùng. Thế là tâm huyết dâng trào, tôi chạy thẳng tới phòng trong cùng.
Súng gỗ ko tìm thấy, nhưng tôi lại thấy được cảnh làm người ta mặt đỏ tim đập.
Ở trong căn phòng, chị tôi đang ở trong lòng một người khác.
Cửa gỗ mang theo hơi thở mục nát, tôi nhón chân lên, nhìn vào trong qua cửa sổ. Căn phòng mờ tối, đang trình diễn một màn ôm ấp nóng bỏng, triền miên, khó bỏ khó phân, giống như muốn đem hết lửa nhiệt tình trên thế giới đốt cháy hết.
Tôi nhận ra cái người đang ôm chị là ai, đó là người bạn thân lớn lên cùng chị, cũng là con gái tên Nguỵ Ất Mông.
Nguỵ Ất Mông đã biết chị từ nhỏ, ko giống với con gái tóc dài nữ tính như chị, Nguỵ Ất Mông vẫn luôn có dáng vẻ trung tính. Cô ấy thích nhất mặc áo len màu đen cao cổ, quần jean rách tứ tung, mái tóc đen được chăm sóc gọn gàng, cả người toát lên vẻ ưu buồn.
Nếu chị tôi là kiểu người lúc nào cũng phát sáng nóng như ngọn lửa, thì Nguỵ Ất Mông chính là làm cho mọi người biến thành băng.
Nhưng khi hai người ở cùng nhau lại rất hợp, ba mẹ tôi cũng biết Nguỵ Ất Mông là bạn tốt của chị, lúc nào cũng qua nhà tôi chơi, nhà tôi cũng rất thích cô ấy. Ai bảo cô ấy thông minh, có tầm nhìn, lớn lên lại rất xinh đẹp, con gái như vậy ai mà ko thích. Dù tôi với cô ấy gặp nhau ko nhiều, nhưng cũng cảm thấy cô ấy rất tốt, chí ít khi đứng cùng với chị có cảm giác rất hài hoà.
Chỉ là, tôi chưa từng nghĩ tới quan hệ của hai người là như vậy.
Đoan Mộc Quý Diệp, chị ấy ở trong lòng tôi ko hề giống với người bình thường. Lúc bình thường nét mặt rất hung hăng, nhưng chị ở trong lòng Nguỵ Ất Mông lại có nét say mê, mềm mại, trong ánh mắt tỏ ra một loại ko muốn rời xa. Ánh mắt đó ko giống như ánh mắt dịu dàng mà chị nhìn tôi.
Nguỵ Ất Mông yêu thương nhìn chị, vuốt ve mặt chị, sau đó hai người môi kề môi.
Trong lòng tôi đột nhiên giật mình, vô tình lùi bước, đạp phải cái ấm sắc thuốc bên cạnh, đúng là máu chó. 'Loảng xoảng', chị nghe thấy tiếng động, cả người hoảng hốt như mèo bị doạ, đẩy Nguỵ Ất Mông ra, quay đầu nhìn về cửa sổ. Chúng tôi cứ vậy nhìn nhau.
Tôi bỏ chạy, khi chạy còn nghe thấy giọng chị ấy nói nhỏ, trách Nguỵ Ất Mông: "Bị em gái thấy rồi, làm sao đây? Cậu nói làm sao đây?"
Tôi trốn trong vườn hoa, chị đến ngồi cạnh tôi.
"Tại sao chị biết em ở đây?" - Tôi hỏi.
"Em là em gái chị, tất nhiên chị biết em ở đâu." - Chị rất bình tĩnh nói, thế nhưng tôi có thể cảm giác được tâm trạng trong lòng của chị. Tôi biết, lúc này chị có bao nhiêu là lo lắng.
"Chị với Nguỵ Ất Mông........." - Tôi có chút ko biết phải hỏi thế nào, nhưng tôi nhất định phải hỏi. Tôi có quyền được biết.
"Chị với cậu ấy......." - Chị rất ít khi do dự ko quyết.
"Là người yêu?" - Tôi đã 17 tuổi, đã lớn rồi.
Chị gật đầu.
"Con gái với con gái cũng có tình yêu sao?"
Chị có chút ko biết làm sao, cười cười nói: "Có lẽ vậy."
Nghe thấy câu trả lời của chị, đầu óc như được khai thông, tôi quay đầu nhìn vào mắt Quý Diệp nói: "Vậy em với chị Quý Diệp, cũng có thể là người yêu."
Đến nay tôi vẫn còn nhớ nét mặt khi đó của chị, ánh mắt cứng cõi lộ ra một loại bi thương. Giống như cuồng phong đang bao phủ cả người chị.
Tại sao? Tại sao lúc tôi nói yêu chị, trong ánh mắt chị lại ko có cảm xúc yêu thương say đắm như đối với Nguỵ Ất Mông?
Sau đó tôi đã hiểu, có một thứ gọi là tình thân, một thứ gọi là tình yêu.