Cương Thi Tiểu Thư

Chương 25

Sau một hồi khóc lóc, Giang Lai đã trút hết toàn bộ cảm tình xong, đã trở lại là Giang Lai lãnh đạm ít nói, nét mặt lạnh như băng, như chưa từng thay đổi.

Nàng ko muốn đến bệnh viện của khách sạn, sau khi băng bó vết thương xong thì nằm luôn ở trong phòng, ko nói một lời, ko ăn ko uống, ròng rã một ngày.

Đoan Mộc Thần thay băng cho vết thương ở mắt, bong gân ở đầu gối cũng xử lý đơn giản. Ngày mai nàng phải lên sàn đấu, nhưng bây giờ lại ko có tâm trạng để thi đấu, nàng lo lắng cho Giang Lai.

Nàng hỏi Giang Lai mấy lần đã xảy ra chuyện gì, nhưng Giang Lai ko nói, nàng cũng ko muốn tiếp tục gặng hỏi. Giang Lai vừa nhìn đã biết là người ko thích nói chuyện của mình với người khác, là phụ nữ có lòng tự ái cao, nếu như ko muốn nói thì thôi vậy. Đoan Mộc Thần tôn trọng cô, chỉ là nàng vẫn có cảm giác tò mò. Giang Lai chưa bao giờ nói chuyện của bản thân, cô cứ thần bí như vậy, Đoan Mộc Thần chưa từng biết gì về Giang Lai.

Cái ôm ấp áp kia cũng ko lưu lại gì.

Người phụ nữ này cứ thần bí tuỳ hứng, khiến người ta đau đầu.

Đoan Mộc Thần lần thứ 8 bưng cơm đến trước cửa phòng Giang Lai, nhẹ nhàng gõ, nói: "Ăn một chút gì đi."

Ko có phản ứng.

"Vậy uống chút gì cũng được."

Vẫn ko có phản ứng.

Giang Lai ở trong phòng làm gì chứ? Đã lâu như vậy rồi.

Ko hề có động tĩnh, ko lẽ bị thương quá nặng, xảy ra chuyện rồi.

Nghĩ đến đây, Đoan Mộc Thần tự giật mình, vội vàng dùng sức một đạp đá văng cửa phòng Giang Lai. 'Ầm' một tiếng cửa đổ xuống, Đoan Mộc Thần quên luôn cái đầu gối bị thương, một đạp này làm cho nàng đau nghiếng răng.

"Cô làm gì vậy."

Trong phòng ko hề mở đèn, tối đến ko nhìn thấy 5 ngón tay, chỉ trừ có ánh đèn mờ ở phòng khách rọi vào, mơ hồ nhìn thấy Giang Lai ngồi trên giường. Giọng nói cô ấy rất khàn khàn, trong phòng tràn ngập một loại mùi vị rất quái lạ, mùi của máu.

"Tôi...tôi đưa cho cô chút đồ ăn." - Đoan Mộc Thần rất muốn mở đèn, nàng muốn biết cái mùi quỷ dị này là cái gì.

"Tôi ko muốn ăn, cô ra ngoài đi."

"Nhưng cô bị thương, ko ăn gì......."

"Đi ra ngoài!"

".......Được rồi." - Đoan Mộc Thần lui ra, muốn đóng cửa, phát hiện cửa đã bị sập. Cô bất đắc dĩ nâng cửa lên, lại để Giang Lai ở trong phòng.

Đoan Mộc Thần trở về phòng khách, đem đồ ăn trên tay đặt vào cái dĩa, cái mâm thì tuỳ tiện ném lên bàn trà. Sau đó nàng nằm bẹp lên salong, mở tivi màn hình lớn, tuỳ tiện xem chương trình.

Đoan Mộc Thần cảm thấy buồn bực, cảm cảm thấy bản thân đáng đời. Biết rõ yêu một người là một chuyện rất cực khổ, nhưng lại vẫn bị rơi vào đó. Muốn lùi, cũng ko phải là một chuyện dễ dàng. Thật sự là tự tìm đến buồn phiền, nếu ai quen nhau cũng có thể giống như Tiểu Mặc thì tốt, nhớ thì tới, cô đơn thì tìm đến cái ôm, động viên lẫn nhau, sau đó thì ai cũng tự mình tìm về cuộc sống riêng, thật tốt biết bao. Ko có nghĩa vụ hay trách nhiệm, ko có lo lắng với nhớ nhung, bởi vì ko hề có tình yêu. Nhưng tình cảm nó đến rất bất ngờ, khiến người ta ko thể đề phòng, khiến lòng người hoang mang, khiến người ta ghét những buồn phiền, rồi lại đau lòng khi ko có được người kia.

Cá lớn trong vạc rỗng, cô đơn thổi ra những dưỡng khí lơ lửng nhấp nhô phía trên.

Đoan Mộc Thần chưa từng phát hiện mình giống những con cá quý hiếm kia, tình yêu làm trí thông minh của nàng ở mức thấp nhất, sức quan sát cũng biến mất luôn. Lúc này, cho dù có cương thi ngồi bên cạnh đưa nàng một tách cafe, nàng vẫn sẽ nói 'cám ơn' rồi nhận lấy.

Nàng nằm ở phòng khách ngủ thϊếp đi, đến tận sáng ngày hôm sau. Nửa tỉnh nửa mê nghe thấy âm thanh giày cao gót quen thuộc ở phòng khách đi lại, sau đó nàng cảm thấy trên người được che cái gì, hơi động, thức giấc.

Giang Lai cúi người trước mặt cô, đang lấy một cái chăn mỏng đắp lên người Đoan Mộc Thần. Mái tóc dài của Giang Lai được vén qua tai, đeo kính đen, thấy Đoan Mộc Thần đột nhiên tỉnh có chút bối rối, thu tay về, lạnh nhạt nói: "Cô thức rồi à."

Giang Lai mang theo nét ngây ngô xấu hổ, có cảm giác muốn châm chọc. Làm Đoan Mộc Thần nghĩ tới lúc ở sân thượng sở cảnh sát, đã hù Giang Lai sợ như vậy, thật đáng yêu.

"Vết thương của cô sao rồi?" - Đoan Mộc Thần ngồi dậy, lấy cái chăn Giang Lai đắp quấn kín người.

"Ko sao, qua vài ngày sẽ lành."

Đoan Mộc Thần có chút hoài nghi nhìn Giang Lai, thấy cái chân đã khỏi đứng rất vững, cánh tay bị bẻ gãy với bỏng đang đắp chăn giúp Đoan Mộc Thần, cũng quá thần kì đi! Hôm qua ko phải còn bộ dạng tả tơi sao, hôm nay lại bình thường rồi?

Có điều Giang Lai cũng tính tới tình huống này, bị thương rất nặng nhưng lại hồi phục nhanh như thế.

"Cô có thuốc tốt gì thế, cho tôi đi! Đầu gối tôi còn đau lắm."

Giang Lai cười, nâng kính, nghiêng đầu nhìn Đoan Mộc Thần: "Thuốc thì có, nhưng ko có tác dụng với cô."

"Tại sao?"

"Có vài chuyện ko có tại sao." - Giang Lai đã trở lại là Giang Lai mà Đoan Mộc Thần biết, giỏi giang, hung hăng, tiết kiệm lời và lạnh lùng. Ngày đó, người con gái yếu đuối đã từng nén những tiếng khóc ở trong lòng Đoan Mộc Thần, với cô ấy lúc này dường như chẳng liên quan đến nhau.

Khóc xong rồi, cũng chẳng còn để lại dấu vết cô ấy đã từng muốn một cái ôm từ Đoan Mộc Thần.

Đoan Mộc Thần ko nói gì, nghiêng đầu, mang theo nụ cười vô vị nhìn về hướng khác.

"Ngày hôm nay cô có trận đấu." - Giang Lai ngồi cạnh Đoan Mộc Thần, tới gần cô hỏi: "Vết thương đó đánh được ko?"

Dưới ánh mặt trời, Giang Lai vừa khoẻ lại làn da trắng nõn ửng hồng, so với trước đây càng tốt hơn.

Giang Lai luôn dùng lời lạnh lùng với Đoan Mộc Thần, nhưng đôi khi hành động rất ám muội giống như kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Ví dụ như lúc này, cô ấy ở rất gần Đoan Mộc Thần, bàn tay toàn băng gạc lặng lẽ đặt trên bụng Đoan Mộc Thần, nhiệt độ của ngón tay cô ấy giống như xuyên thấu qua lớp chăn mỏng với quần áo trên người Đoan Mộc Thần, trực tiếp thâm nhập vào da Đoan Mộc Thần, giống như trực tiếp chạm vào bụng cô. Đoan Mộc Thần cảm thấy máu dâng lên, cứ như nhiệt độ cơ thể điều tập trung ở nơi Giang Lai chạm vào, quá mức mờ ám rồi.

Giang Lai thấy nét mặt Đoan Mộc Thần kì lạ, nàng áp sát vào hỏi: "Cô đang nghĩ cái gì đấy?"

"Ko có gì." - Đoan Mộc Thần vội vàng quay mặt đi chỗ khác, ko thể để Giang Lai thấy mặt nàng đang đỏ lên. Nàng cố gắng loại bỏ suy nghĩ về Giang Lai, cố gắng dùng cái giọng điệu đùa giỡn mọi ngày ra nói:

"Bỏ ra bỏ ra, cô đang đặt tay chỗ nào vậy? Biếи ŧɦái, biếи ŧɦái, dám trắng trợn sờ ngực tôi!"

Giang Lai cũng học dáng vẻ thờ ơ của Đoan Mộc Thần cười cười, đứng lên, nói sang chuyện khác: "Cô có biết đối thủ hôm nay là ai ko?"

Đoan Mộc Thần lắc đầu.

Giang Lai đỡ đầu, dáng vẻ 'thật chịu thua cô'. Sau đó gọi Đoan Mộc Thần cùng ngồi trước máy tính, kiểm tra tư liệu Đoan Mộc Thần.

"Ồ, tấm hình này chụp lúc nào vậy!" - Đoan Mộc Thần chỉ vào hình mình trên màn hình máy tính, chỉ nhìn thấy nữa mặt, dường như chụp ở nơi ánh sáng yếu.

"Nhìn bối cảnh rất giống quán rượu, có thể là do ông già đó dùng niệm lực gửi tư liệu và hình dạng của cô vào trong cái thẻ đen." - Giang Lai vô thức vuốt vuốt cằm, nói: "Cô có cảm thấy hơi khác cô ko?"

Đoan Mộc Thần nghiêng đầu nói: "Đúng ha, tuy là vừa nhìn sẽ nói là tôi. Nhưng tại sao có cảm giác rất kì lạ, có chỗ nào ko giống?"

"Không cảm thấy nhìn cô rất giống đàn ông sao?"

".......Hình như vậy."

Giang Lai nhịn cười: "Xem ra ông chủ đó ko nhìn ra cô giống phụ nữ."

"Đệt!"

Giang Lai mở lịch đấu của Đoan Mộc Thần, tháng này có 3 trận, mới chỉ có thông tin về trận đầu tiên. Trận đấu này rất tàn khốc, tuyển thủ có thể bị gϊếŧ bất cứ lúc nào. Đối thủ thường xuyên thay đổi, nên việc sắp xếp lịch rất trễ. Ngày nay là bắt đầu, đối thủ cũng là người mới tham gia, gọi là Cát Điền.

Giang Lai mở tài liệu Cát Điền, ngoại trừ một tấm hình ngoài ra cũng chẳng có gì. Tuổi tác, chiều cao, cân nặng đều là dấu chấm hỏi.

"Ko có tư liệu đúng là khó đoán trước." - Giang Lai nhìn lên tấm hình đăm chiêu, Cát Điền nhìn giống người Phi Châu, bộ dạng nguy hiểm.

"Ko sao đâu." - Đoan Mộc Thần tự phụ nói: "Mặc kệ hắn là ai, tôi cứ đập hắn ra bã thì có 1 triệu rồi."

"Cô đừng có khinh địch, có thể tới được sàn đấu này cũng ko phải người kém khỏi. Cô thấy Hội Gia cũng có đấy."

"Đúng á, SS7 cũng tới." - Đoan Mộc Thần bầm bầm trong miệng.

Giang Lai đưa lưng về phía Đoan Mộc Thần, Đoan Mộc Thần ko hề biết khi nhắc tới SS7, nét mặt Giang Lai ưu tư.

"Được rồi, chúng ta ăn no đã, tối còn sức để đấu." - Giang Lai đứng dậy, vỗ vỗ vai Đoan Mộc Thần, lộ ra nụ cười đẹp đẽ.

"Cô trả tiền." - Đoan Mộc Thần khá là nắm được trọng điểm.

"Được được, tôi trả." - Giang Lai buông tay, nàng đã quen thuộc Đoan Mộc Thần rất thích chiếm tiện nghi. Tiền trong túi Giang Lai lúc này, cũng là do Đoan Mộc Thần bán mạng đấy chứ.