Cương Thi Tiểu Thư

Chương 23

Đoan Mộc Thần ko về phòng với quản gia, mà lê cái chân què đi khắp nơi tìm Giang Lai.

"Cái con người kì lạ đó lại chạy đâu rồi? Đúng là....." - Đoan Mộc Thần chống vào tường nghỉ ngơi, vết thương ở mắt và đầu gối làm cho nàng toát mồ hôi. Nàng thở dài dùng mu bàn tay lau mồ hôi trên trán.

Đoàn Nhiên đến gần Giang Lai, nhưng Giang Lai né đi.

"Chị sợ em sao?" - Đoàn Nhiên khoanh tay trước ngực, hai chân chéo lại, nụ cười mơ hồ. Cái động tác kia với nụ cười đó, khá giống với thói quen thường ngày của Giang Lai.

Giang Lai ko lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm Đoàn Nhiên.

Trong mắt Đoàn Nhiên, Giang Lai đang đổ mồ hôi đầy trán, cơ thể dán chặt vào tường, ngực lên xuống theo hô hấp. Nhưng ánh mắt vẫn sắc bén, mang theo sát khí. Giang Lai chỉ là ko có cảm giác an toàn, lúc nào cũng trực chờ đánh về phía con mồi.

Giang Lai chính là vậy, là người phụ nữ mà Đoạn Nhiên đã quen.

"Đúng là ko công bằng mà." - Đoàn Nhiên từ từ tiếp cận Giang Lai, nói: "Tám năm, chị vẫn là khuôn mặt này, nhưng em đã già rồi. Cương thi đúng là loài rất tốt nhỉ."

"Cô muốn gì?" - Giang Lai hỏi.

"Chị nói xem?" - Đoàn Nhiên hỏi ngược lại.

Ở trong mắt Giang Lai, Đoàn Nhiên rất đẹp, vẫn là cái nụ cười ko làm người ta đoán được. Tóc của cô ta rất dài, cũng chưa từng nhuộm, trước đến nay vẫn là màu đen tự nhiên. Cũng là, 8 năm, 8 năm trước Đoàn Nhiên chỉ là một đứa bé thôi.

"Cho tôi một chút thời gian, chờ tôi làm xong chuyện sẽ tìm cô. Đem người trả lại cho cô."

"Hử? Trả lại?Chị trả lại em cái gì?" - Đoàn Nhiên hứng thú nhìn Giang Lai.

"Nợ cô 1 mạng, tôi sẽ trả lại cho cô."

Đoàn Nhiên đột nhiên cười to: "Đem mạng trả lại cho em? Chị lại ko chết, vậy làm sao trả cho em?"

"Nhưng............" - Giang Lai cúi đầu.

"Nhưng cái gì? Nhưng là chị đã gϊếŧ em một lần đúng ko?" - Đoàn Nhiên buông tay, Giang Lai mới phát hiện Đoàn Nhiên mang găng tay màu đen.

"Ko sai, vì thế đó là tôi nợ cô, tôi sẽ trả. Chỉ là......"

Đoàn Nhiên đột nhiên đưa tay, bóp cổ Giang Lai. Giang Lai căn bản ko hề muốn né tránh, bị nghẹt thở đến không thể mở miệng được. Đoàn Nhiên tới gần Giang Lai, tỉ mỉ nhìn nét mặt đau đớn của Giang Lai.........Chỉ là, chỉ đau đớn một chút mà thôi.

"Muốn cho chị thời gian? Chị dựa vào cái gì mà muốn em phải cho chị? Em muốn gϊếŧ chị tại đây."

Cảm giác được sát khí của Đoàn Nhiên, đôi mắt Giang Lai hoá đỏ như dung nham. Giang Lai vung tay đánh về Đoàn Nhiên, Đoàn Nhiên nắm lấy tay Giang Lai đè lên tường. Giang Lai giật mình, ko ngờ Đoàn Nhiên lại lợi hại đến vậy.

"Giật mình sao? Chị biết làm sao em vào được SS7 ko?" - Đoàn Nhiên một tay bóp cổ Giang Lai, một tay đưa lên miệng, dùng răng cắn găng tay kéo ra.

"Tay cô!!" - Giang Lai thấy trong lòng bàn tay Đoàn Nhiên có một dấu ấn màu đỏ, một cái hình tròn ở giữa là một ngôi sao. Nhìn giống với cái mặt dây chuyền đeo trước ngực cô.

"Chị biết ấn ký này đúng ko?" - Đoàn Nhiên nắm chặt tay Giang Lai, chỉ nghe 'phừng', tay Giang Lai liền bùng cháy một ngọn lửa đỏ rừng rực.

"! !" - Giang Lai cúi đầu, dù cực kỳ đau đớn nàng cũng ko kêu một tiếng.

Giang Lai dùng một tay còn lại chụp lấy tay Đoàn Nhiên đang bóp cổ mình, Đoàn Nhiên rút tay lại, Giang Lai lập tức tránh qua một bên và dùng toàn sức chạy về trước.

"Muốn chạy?" - Dấu ấn màu đỏ trong tay Đoàn Nhiên bốc lên một ngọn lửa, tạo thành một quả cầu lửa. Đoàn Nhiên dùng sức ném đi, quả cầu lửa trúng vào chân phải Giang Lai. Giang Lai kêu lên rồi té xuống, cú té này ko hề nhẹ, cả người cô trượt một đường dài, rồi đập mạnh vào tường. Tay và chân Giang Lai đều bị thương, nhưng nàng vẫn cố sức muốn đứng lên.

"Chị sợ chết sao?" - Đoàn Nhiên đi tới kéo áo Giang Lai, Giang Lai xoay người dùng chân đá vào Đoàn Nhiên. Đoàn Nhiên dùng tay đeo găng bắt lấy, dùng sức ép xuống. Giang Lai vừa giơ chân đã bị Đoàn Nhiên ép xuống, chân trái bị ép đến trước ngực cô. Cả người bị Đoàn Nhiên khống chế, ko thể nhúc nhích.

Hai người ở rất gần, bởi vì phải hoạt động liên tục Giang Lai thở hổn hển, hô hấp loạn nhịp, mồ hôi chảy đầy, tóc dài tán loạn dưới đất. Một tay nàng bị phỏng, đã đau đến mất cảm giác. Một chân bị quả cầu lửa đánh gãy, cú té vừa nãy làm cho cô có chút mất ý thức, nên bây giờ có chút mơ hồ nhìn Đoàn Nhiên.

Trong lòng Đoàn Nhiên cảm thấy đau, Giang Lai và nàng từng bên nhau, đã từng ôm nhau vô số lần. Vô sô lần đó, Đoàn Nhiên đều bị từng góc độ của cô gái xinh đẹp này thu hút.

Giang Lai thấy nét mặt của Đoàn Nhiên có chút lạ, nàng cố gắng tập trung tinh thần, cố nói: "Làm ơn, bây giờ đừng gϊếŧ tôi...........Tôi còn có chuyện chưa làm xong."

"Vậy thì cầu xin đi." - Đoàn Nhiên cúi người, gần như đến gần môi của Giang Lai: "Chị cầu xin em, nói ko chừng em sẽ nghĩ lại." - Đoàn Nhiên đã từng muốn nhìn thấy, người con gái hung hăng chưa bao giờ chịu cúi đầu, cho dù đau đớn cũng ko kêu la, cầu xin người khác như thế nào.

"Tôi cầu xin cô, Đoàn Nhiên.........."

Ko ngờ Giang Lai thật sự cầu xin, Đoàn Nhiên sửng sốt.

"Tôi cầu xin cô, lúc này tôi ko thể chết............Tôi thật sự có chuyện cần làm. 300 năm, bây giờ đã có thể, xin cô cho tôi chút thời gian.........." - Giọng nói của Giang Lai run rẩy, nàng dùng bàn tay còn lại che đi đôi mắt của mình, nhưng nước mắt vẫn theo gương lại chảy xuống bên tai, rơi xuống đất.

Đây là lần đầu tiên Đoàn Nhiên thấy Giang Lai khóc, thì ra cô ấy khóc cũng ko có tiếng động.

Đoàn Nhiên đột nhiên thấy cực kì tức giận, nàng la lên: "Người đó đối với chị quan trọng như vậy sao? Vì người đó mà chị chịu cực khổ vật lộn nhiều năm như vậy, có phải vì muốn tìm thanh kiếm để hồi sinh ko? Thanh kiếm đó ko những hồi sinh được cương thi còn có thể cho người! 8 năm trước, chị tưởng em là người đó, nên cố gắng tiếp cận em, lợi dụng em. Sau đó, phát hiện em ko phải người chị cần, thì chị liền tàn nhẫn gϊếŧ em. Grừ, Giang Lai, chị đúng là ko phải người, chị chỉ là cương thi! Ko có người nào lòng dạ sắt đá như chị!"

Giang Lai ko nói gì.

"Vì thế, hiện tại cái người tên Đoan Mộc Thần là người chị cần đúng ko? 6 năm trước cô ta dùng Tật Quang Mộc kiếm gϊếŧ chết những cương thi kia, đáng tiếc lúc đó chị ko có ở đó, bằng ko cái thứ đó đã bị chị lấy đi. Hiện tại Tật Quang Mộc kiếm ko ở trong tay cô ta, chị biết một mình chị ko thể nào lấy được Tật Quang Mộc kiếm trong tay Li Bách, nên chị lại dùng cách đối xử với em năm đó tiếp cận Đoan Mộc Thần, mê hoặc cô ta, để cô ta bán mạng vì chị! Cuối cùng thì chị sẽ có được Tật Quang Mộc kiếm, rồi chị sẽ hút sạch máu Đoan Mộc Thần, như năm đó chị đã gϊếŧ chết em. Có đúng ko!!!!?"

Trong khi Đoàn Nhiên trút giận thì Giang Lai đã bình tĩnh, khi nàng bỏ tay ra thì nước mắt đã khô. Như chưa từng khóc.

"Tôi ko hề muốn gϊếŧ Đoan Mộc Thần. Bắt đầu từ 8 năm trước, tôi thề sẽ ko gϊếŧ ai nữa." - Giang Lai nhìn Đoàn Nhiên với ánh mắt kiên định nói.

"Chị ko muốn gϊếŧ cô ta? Vậy chị thật sự yêu cô ta? Phải ko?"

Nói đến đề tài này Giang Lai quay đầu, nói: "Tôi ko muốn trả lời vấn đề này."

Lạnh lùng, cứng rắn, đây mới là Giang Lai mà Đoàn Nhiên biết.

"Chị ko gϊếŧ người, ko hút máu thì sống thế nào trong nhiều năm như vậy?" - Đoàn Nhiên ko tin, cô đè chặt bàn tay còn cử động được của Giang Lai. Ngoài ngón cái ra, thì bốn ngón khác đều bị đè chặt, nói: "Chị là cương thi, làm sao sống mà ko uống máu người?"

Ánh mắt Giang Lai ko nhìn Đoàn Nhiên nói: "Bởi vì tôi đã đồng ý với cô, sau này ko gϊếŧ người cũng sẽ ko uống máu người..."

Giang Lai còn chưa dứt lời, Đoàn Nhiên dùng sức bóp. Nghe một tiếng 'rắc', bốn ngón tay liền bị bẻ gãy. Giang Lai đang nói chưa kịp hít thở, bị đau đớn nên rên nhẹ một tiếng.

"Chị đúng là ko nói dối." - Đoàn Nhiên thả ngón tay Giang Lai ra: "Cái chị uống đều là máu của người chết? Hay máu của động vật? Xem sắc mặt thì chị rất ít uống máu, chắc là chỉ uống vài thứ nước có sắc tố đỏ, nếu ko da cũng chẳng trắng như quỷ thế này. Xương ko được cương thi hoá, nếu không thì em chẳng thể bẻ gãy được."

Giang Lai cảm giác bản thân sắp mất ý thức.

Đoàn Nhiên đứng lên, Giang Lai chậm rãi duỗi thẳng chân.

"Năm đó chị đã bắn một phát súng vào tim em, hôm nay em chỉ bẻ gãy tay và một chân của chị, nhưng tính thế nào cũng là em thiệt thòi. Ngày hôm nay em có thể ko gϊếŧ chị, nhưng mạng của chị, em sẽ tới lấy bất cứ lúc nào. Chị tốt nhất nhớ lời đã nói."

Giang Lai cảm thấy giọng nói của Đoàn Nhiên rất xa xôi, thật sự quá mệt mỏi, nàng rất muốn ngủ. Sau đó nàng nghe thấy tiếng giày cao gót của Đoàn Nhiên từ từ rời đi, "cộp, cộp". Nàng nhớ từ trước đến nay Đoàn Nhiên ko bao giờ mang giày cao gót, cô ấy đều đi đôi giày thể thao màu đỏ chạy lung tung. Nàng nhớ rất nhiều năm trước, có một cô bé tóc đen ngắn, cứ lẻo đẻo theo sau mình, đó là Đoàn Nhiên. Đó mới chính là Đoàn Nhiên mà nàng đã quen.

Trong ký ức này, [vào ban đêm giá rét, gió lạnh thổi vù vù nghe rất đáng sợ. Đoàn Nhiên mở cửa đi vào, còn ôm theo cái ấm, bên trong là cháo mà cô nấu, muốn mời Giang Lai.

Sau đó hai người ở cùng nhau cả đêm, trong bầu ko khí ám muội Đoàn Nhiên ôm lấy Giang Lai từ sau. Mặt kề sát bên mái tóc dài của Giang Lai, nhẹ nhàng nói vào tai cô, 'em rất sợ có ngày chị sẽ biến mất'.

Đứa ngốc. Giang Lai nói, 'ko phải chị đang ở đây sao?'

Ôm ấp, bỏ đi tất cả ràng buộc. Cơ thể Đoàn Nhiên rất mê người, cơ thể của một cô gái trẻ thật mềm mại.

Giang Lai nói, 'đừng quá thân mật với chị, nếu ko em sẽ đau khổ.'

Đoàn Nhiên hôn lên môi Giang Lai, ôm cô vào trong lòng, nói. 'Em ko sợ, bởi vì Tiểu Lai cái gì em cũng ko sợ. Chị biết em rất yêu chị ko? Em yêu chị, Tiểu Lai.'

Em yêu chị, Tiểu Lai............ ]

Giang Lai cảm thấy toàn bộ thế giới như bay lên, tất cả mọi thứ trên người nàng đều đang bay lên. Chỉ có cơ thể nàng, dù ko cử động, ko có thay đổi, nhưng lại bị thời gian đẩy vào nơi sâu xa nhất ở ko gian.