Cương Thi Tiểu Thư

Chương 20

"Cô gái, 2 người đều muốn ghi danh sao?"

Một cái bàn đơn sơ với một cái ghế, trên ghế là một gã mập cởi trần, nửa nằm nửa ngồi. Trên lầu ko khí oi bức, nên nhìn gã mập kia từ đầu tới chân như dính cả tấn dầu lên người, cái bụng to đến nổi cái thắt lưng sắp bung ra. Gã liếc nhìn Giang Lai với Đoan Mộc Thần với nửa con mắt.

Giang Lai chỉ Đoan Mộc Thần, nói: "Là cô ấy."

Gã rút ra một tờ giấy, mắt cũng ko thèm nhìn, nói: "Đưa tiền đây."

"Hả?" - Đoan Mộc Thần chống nạnh hỏi: "Còn phải trả tiền ghi danh?"

"Tất nhiên muốn ghi danh phải trả tiền. Lệ phí 1 triệu, ko có thì cút về cái đồ nghèo mạt."

Gã mập cầm tờ giấy trắng vung vẩy, nước bọt văng tung toé. Giang Lai đột nhiên giơ chân cao hơn đầu, gã mới nhìn lên xem sẽ có chuyện gì. Giang Lai liền bổ xuống một phát 'bốp, rầm', một cước bổ thẳng vô đầu gã mập, làm cái mặt ngông cuồng tự đại của gã đập xuống mặt bàn, cái bàn thuận theo lủng luôn một lỗ to. Gã bất tỉnh nhân sự.

Giang Lai rút cái tờ giấy báo danh trong tay gã mập, nét mặt chán ghét ném cho Đoan Mộc Thần nói: "Điền vô!" - Nói xong cô liền quay đầu đạp giày cao gót bỏ đi. Đoan Mộc Thần nhìn bóng lưng Giang Lai, rút ra được 2 điều. Thứ 1, Giang Lai rất bạo lực, ko nên chọc cô ấy nổi điên. Thứ 2, Giang Lai hơi bị dẻo dai đấy.

Hai người trở lại xe của Giang Lai, Đoan Mộc Thần điền vào giấy báo danh, đưa Giang Lai xem: "Chiều cao 1m65, nặng 45kg, 26 tuổi......"

"Thế cô bao nhiêu tuổi vậy?" - Đoan Mộc Thần đột nhiên tò mò về Giang Lai. 20 hay 21??

Giang Lai méo miệng, nói: "20? 21? Thêm con số 0 nữa cũng chưa đủ."

"Tôi phát hiện cô cũng thật biết đùa." - Đoan Mộc Thần nói: "Tối nay mời tôi ăn đi!"

"Tại sao tôi phải mời cô ăn?"

"Này, tối nay tôi phải đi đánh nhau đó, ăn ko no làm sao đánh? Hơn nữa cô có tận 2 triệu tiền tiết kiệm, mời tôi ăn một bữa có sao đâu. Tôi giờ còn mỗi 1000 tệ đây." - Đoan Mộc Thần nói tới vô cùng đáng thương.

Giang Lai thở dài: "Cô muốn ăn gì?" - Nàng đặt tay lên tay lái, khởi động xe, cười cười nói: "Nếu ko thì ăn mì là được rồi."

Sau khi đãi Đoan Mộc Thần ăn no, dựa theo thời gian ghi trên phiếu, 10 giờ tối Đoan Mộc Thần cùng Giang Lai đi đến bãi xác ôtô ở phía tây thành phố. Nơi đó chất đầy ôtô bị hư, tầng tầng lớp lớp chất thành một đống, đâu ai nghĩ rằng trước đây chúng đã từng chạy bon bon trên đường.

Hai người bước ra khỏi xe, đứng ở cửa xe liếc nhìn. Nơi này hầu như toàn là đàn ông, sự xuất hiện của Giang Lai và Đoan Mộc Thần làm cả đám đàn ông nhìn họ với ánh mắt đầy tà niệm, khinh khi, ko có ý tốt.

Đoan Mộc Thần ho khan một tiếng, tới gần Giang Lai nói: "Sao tôi cảm giác nổi đầy da gà thế nhỉ."

Giang Lai nói: "Bọn họ đang xem thường phụ nữ đấy, chút nữa nhớ phải cho họ mở mang tầm mắt."

"Vì tiền tôi nhất định làm thế." - Đoan Mộc Thần lắc lắc đầu, lòng đầy hăng hái.

"Này!" - Giang Lai nắm tay áo của Đoan Mộc Thần kéo cô lại gần, nói: "Quên dặn cô. Chút nữa đánh nhau, đừng để họ bắt được, nếu ko sẽ bị sàm sỡ đó."

Đoan Mộc Thần trợn mắt nhìn Giang Lai. Giang Lai cười gian xảo, đeo mắt kính.

"Buổi tối mà cô đeo mắt kính làm gì?" - Đoan Mộc Thần có cảm giác, nàng đang là chú cừu nhỏ bị sói lang bán đi.

"Tôi sợ nhìn thấy máu sẽ ngất xỉu." - Giọng Giang Lai châm chọc.

"Phi! Cô mà thấy máu sẽ hưng phấn đến............." - Đoạn sau còn hai chữ ko dám nói ra, Giang Lai quay đầu nhìn Đoan Mộc Thần một chút. Dù gương mặt cô ấy bị mắt kính to che khuất, thế nhưng sóng mũi cao thẳng, môi mỏng đóng chặt, Đoan Mộc Thần lại nghĩ đến ---- Cấm dục.

Đoan Mộc Thần mạnh mẽ đem cái từ ko thích hợp nói trước mặt người khác nuốt lại, nàng 'hừ!' một tiếng rồi tức giận cầm giấy đến chỗ báo danh. Giang Lai nhìn bóng lưng sãi bước đi của Đoan Mộc Thần, đèn pha chiếu sáng. Giang Lai đột nhiên thấy bóng lưng của Đoan Mộc Thần rất quen thuộc, dường như đã gặp ở đâu. Trong lòng cô chấn động, Đoan Mộc Thần bước đi trước bóng lưng quay về phía mình, hình ảnh thật quen thuộc. Thật giống như trong đầu có những ký ức mơ hồ, cho dù là lần đầu nhìn thấy cũng sẽ cảm giác được đã từng thấy cảnh tượng này trước đây. Giang Lai nhớ tới lần Đoan Mộc Thần lúc thiêu chết cái xác sống đầu tiên, cũng từng hỏi Giang Lai: "Chúng ta đã từng gặp sao?"

Họ thật sự đã từng gặp sao? Nhưng là ko thể nào, mặc dù Giang Lai đã biết qua rất nhiều người, nhưng từ khi vào sở cảnh sát thì nàng mới quen Đoan Mộc Thần. Trước đây chưa từng gặp, đúng vậy chưa từng.

Đoan Mộc Thần cầm giấy đến chỗ báo danh, một gã đầu hói thấp bé thấy giới tính 'nữ' liền ngẩng đầu nhìn Đoan Mộc Thần. Thấy Đoan Mộc Thần môi hồng răng trắng, mái tóc đen dài bị gió thổi tung, ánh mắt linh động đang nhìn gã chằm chằm.

Gã hói liền huýt sáo lớn, hô to: "Phúc lợi đến rồi!!"

Người xung quanh cũng la to, rất vui mừng.

Đoan Mộc Thần đứng trong đám đàn ông, cảm giác trong đầu có dây thần kinh nào đó bị đứt.

Gã hói còn cười thô tục, lộ ra cái hàm răng bị khói hun đen. Khi gã mở miệng mùi thuốc lá từng trận bay vào mũi Đoan Mộc Thần.

Đoan Mộc Thần giơ cao chân, rồi bổ thẳng xuống đầu gã hói. Một chiêu 'Giang Lai thức tình ko phích lịch' làm gã hói nằm 1 đống.

Tiếng hô vang xung quanh liền im bặt.

Đoan Mộc Thần đạp lên đầu gã hói, cắn răng, gân xanh đều nổi lên. Nhìn cả đám một lượt, nói: "Lên hết đi, đừng làm tốn thời gian của bà."

Giang Lai đang dựa lên cửa xe, từ trong xe lấy ra một quyển tạp chí khoa học. Đọc một hồi thì thấy khát, rồi lại lấy ra một bình chất lỏng carot. Có thể là do lâu quá ko uống, nên cảm thấy vị có khá hơn một chút. Uống hơn nửa bình chất lỏng carot thì liền có cảm giác muốn ói, thế là cố uống một hơi cho xong.

Tóc Giang Lai bị gió thổi rối tung, nhìn Đoan Mộc Thần hỏi: "Xong chưa?"

Đoan Mộc Thần từ từ đi về phía cô, trên người toàn mồ hôi, môi khô miệng hơi mở ra vì đang muốn lấy lại hô hấp. Thấy Đoan Mộc Thần như vậy, có một sự gợi cảm ko nói nên lời.

"Dọn dẹp xong." - Đoan Mộc Thần giơ tay, ném cái thắt lưng quán quân cho Giang Lai. Lúc nãy nàng kéo nó ra từ một gã rất khoẻ mạnh, đây là chứng nhận để có thể vào võ đài dưới lòng đất. Sau lưng nàng là một bãi chiến trường, một đám đàn ông nằm la liệt cùng với xác ôtô.

Giang Lai cầm thắt lưng, cười nói: "Xem ra sau này tôi ko nên chọc cô giận."

Đoan Mộc Thần quay đầu, sắc mặt vẫn rất kém, nàng nói: "Nói cho cô biết, có hai loại người tôi muốn gϊếŧ nhất. Một là loại ko quen biết tự tiện vào nhà người ta, hai chính là đám đàn ông hèn mọn đó."

Trong ánh mắt Đoan Mộc Thần giống như có một ngọn lửa kì lạ nào đó, Giang Lai nhìn thấy, phát hiện có một cảm giác rất quen thuộc chứ ko phải là ảo giác. Ánh mắt của Đoan Mộc Thần thật quen thuộc.

Giang Lai lấy lại bình tĩnh, nàng ko muốn lãng phí thời gian vào mấy chuyện tình cảm. Nàng vào xe cùng Đoan Mộc Thần, khởi động xe, lái tới võ đài dưới lòng đất.

Khi hai người ném thắt lưng cho ông chủ quán bar, gã liền nghi ngờ nhìn. Nâng cặp kính lên, nói: "Cái thắt lưng này làm sao hai người có?" - Đoan Mộc Thần vẫn còn chưa hết tức giận, lại nghe giọng nói khinh thường. Nàng cầm miếng sắt được gắn ở giữa thắt lưng, dùng sức bóp, lập tức nó móp méo.

"Lấy như vậy đó." - Đoan Mộc Thần lần nữa quăng cái thắt lưng cho ông chủ, ông chủ vội vàng đón lấy, đưa cho 2 người 2 cái thẻ. Chỉ vào cửa phía sau quán bar, nói: "Đây là đường chuyên dụng vào sàn, cứ đi theo sẽ tới hội trường. Lúc nãy tôi đưa cho các cô là thẻ từ màu đen dành cho tuyển thủ, sau khi đến nơi cứ đưa thẻ cho phục vụ, tiếp theo là được ghi danh và xếp lịch đấu. Một thẻ kia chính là thẻ VIP của Red Bank dùng để nhận tiền, khi đấu thắng thì tiền thưởng sẽ được tự động chuyển vào thẻ, hiện tại bên trong đã có sẵn 11.000.100 đôla rồi."

Nghe thấy cái thẻ trong tay đã có hơn 1 triệu đôla, tâm trạng bực bội của Đoan Mộc Thần bị quét sạch sành sanh, hai mắt phát sáng nhìn chằm chằm cái thẻ. Cứ như rằng, chỉ cần rời mắt là đống tiền đó liền biến mất.

Giang Lai lắc nhẹ Đoan Mộc Thần một hồi, để nàng trở về vấn đề chính. Sau đó đưa tay, rút cái thẻ VIP.

"Ai! Cô làm gì thế!" - Đoan Mộc Thần xù lông.

"Cô đang đi đánh nhau, lỡ đang đánh làm mất rồi sao? Để tôi giữ cho an toàn, hơn nữa bây giờ tiền của cô cũng là tiền của tôi. Dù sao cuối cùng chúng ta cũng dùng tiền vào một mục đích thôi."

Đoan Mộc Thần muốn cãi lại, nhưng cảm thấy Giang Lai nói ko sai, thật ko biết phải cãi thế nào.

Giang Lai ko cho Đoan Mộc Thần thời gian suy nghĩ, quay lưng vung tay với Đoan Mộc Thần: "Đi theo tôi."

Đoan Mộc Thần thấy Giang Lai theo cầu thang của quán bar đi xuống, tự nhủ nói: "Ơ, mình trở thành osin của cô ấy khi nào thế?"