Đoan Mộc Thần sợ Giang Lai bệnh thời gian dài vẫn chưa khỏe, cô ấy cũng chỉ sống một mình. Nên nàng quyết định ở lại nhà cô ấy, đến khi cô ấy khỏe hẳn. Dù sao Giang Lai cũng cứu nàng một mạng, làm người ko thể vong ân phụ nghĩa.
"Đúng, đây gọi là trả ơn, ko phải mình mê gái." - Đoan Mộc Thần tự an ủi.
Nhưng có chút vấn đề, nàng ngủ ở đâu?
Nàng ko muốn ngủ chung giường với Giang Lai, để Giang Lai biết sẽ nghĩ Đoan Mộc Thần thừa dịp ngủ chung, thì cô ấy sẽ xem thường nàng. Nhà Giang Lai chỉ có một phòng, phòng khách và nhà bếp mở liền nhau. Mà nhà bếp ko hề có dụng cụ nấu ăn, giống như xưa này chưa từng dùng tới. Càng kì lạ hơn, chính là trong phòng khách ko có bàn, mở tủ lạnh ra toàn là chất lỏng càrốt, ko có rau dưa, ko có thịt, ko có sữa cũng ko có bia rượu. Vì thế, dù ko gian phòng khá nhỏ, nhưng nhìn vào vẫn trống ko.
Đúng là một cô gái kì lạ.
Từ phòng ngủ đi ra, Đoan Mộc Thần xém chút té xỉu, tại sao nhà Giang Lai ngay cả một cái ghế salon cũng ko có? Ko có tivi, ko có máy tính, ngay cả máy nghe nhạc cũng ko có nốt. Cô ấy bình thường ở nhà làm gì? Ko hề có chút giải trí nào, sẽ ko chán đến điên chứ? Đúng là một người buồn tẻ.
Có lẻ do mấy ngày nay mệt mỏi, dù nàng có ngủ trên cái sàn nhà lạnh lẽo, thì nàng vẫn có thể vào mộng đẹp. Nàng ngủ rất sâu, trong mơ nàng thấy gia đình của mình, đây là giấc mơ nàng thấy rất thường xuyên. Trong lúc đang ngủ, nàng có giật mình 1 2 lần, có đôi lúc nhìn xem sắc trời như thế nào. Bởi vì ngủ dưới đất, nên nhìn thấy trần nhà đặt biệt cao. Ngoài cửa sổ chập chờn bóng cây, vang sào sạt. Nàng nhớ lại, nơi này ko phải nhà nàng, là nhà Giang Lai. Sau đó lại vươn người ngủ tiếp.
Nàng nghe được âm thanh có người đi lại, thế nhưng nàng cũng ko để ý. Cơn buồn ngủ làm cho nàng ko biết đó là mơ, hay là thực.
Ngủ thẳng đến hôm sau, gần tối Đoan Mộc Thần mới mê man tỉnh lại, ngủ trên sàn nhà một đêm làm nàng đau nhức toàn thân. Khi nàng mở mắt ra, liền thấy Giang Lai ngồi ở trên giường nhìn nàng.
"Á!!" - Đoan Mộc Thần giật mình.
"Cô ngủ ngon dữ?" - Giang Lai gãi đầu, mái tóc run động.
"Cô hết bệnh rồi?" - Đoan Mộc Thần ngạc nhiên, ngày hôm qua cô ấy còn ko cử động nổi, bây giờ sao giống người chẳng hề có bệnh vậy?
"Ừ, nhờ thuốc của cô." - Giang Lai hơi cười, lộ ra một lúm đồng tiền ngọt ngào. Ko biết có phải do ánh mặt trời chiều chiếu vào đầy ấp căn phòng, nên nhìn Giang Lai có vẻ ấm áp. Thì ra Giang Lai ko hề lạnh lùng, sắc mặt cô có vẻ tốt hơn. Dù vẫn trắng bệch nhưng có chút sắc máu. Đoan Mộc Thần ko khỏi ngạc nhiên, bác sĩ đó cũng thật lợi hại, Hoa Đà tái thế à?
Đoan Mộc Thần còn sững sờ, Giang Lai dùng chân đá cô: "Này, sao cô ngủ dưới sàn, ko cứng sao?"
"Chứ làm sao, nhà cô ngay cả ghế salon cũng ko có."
Giang Lai cúi người xuống, tới gần Đoan Mộc Thần nói: "Có thể ngủ chung với tôi, chúng ta ko phải cũng từng ngủ chung 1 giường sao?"
Cô chỉ mặc mỗi cái sơmi trắng đó tiểu thư, còn cặp đùi trắng phao kia lại nhắm thẳng vào tôi. Hơn nữa, cô lại cài nút áo lệch....A, ngực........
Đoan Mộc Thần kéo lê cơ thể ngồi dậy: "Tôi đói rồi."
Giang Lại giật mình, đành đứng dậy nói: "Mới đó đã đói bụng?"
"Cô ko đói sao?" - Đoan Mộc Thần cảm thấy miệng mình có chút cứng ngắc.
Giang Lai sờ bụng mình nói: "Ko đói, lúc cô ngủ tôi đã ăn rồi."
"Ăn một mình, keo kiệt." - Đoan Mộc Thần đi vào nhà vệ sinh, vừa đi vừa nói: "Tôi đi vệ sinh, chút nữa đi ăn với tôi."
Nhìn bóng Đoan Mộc Thần vào nhà vệ sinh, Giang Lai nở nụ cười kì lạ. Nàng nheo mắt lại, giống như đang suy nghĩ gì đó, nhìn về hướng Đoan Mộc Thần, như hưng phấn chờ đợi con mồi. Ánh mắt nàng như một ngôi sao đã tắt, ko còn thấy ánh sáng.
Đoan Mộc Thần nhìn bản thân trong gương ở wc tóc tai loạn xạ, mặt đỏ, chuyện gì vậy? Đây đâu phải lần đầu nàng quen Giang Lai, cũng ko phải lần đầu ở chung với người đẹp, tại sao nàng lại như con gái mới lớn thế? Nhưng nàng cũng phải thừa nhận, Giang Lai càng nhìn càng đẹp, gương mặt lạnh lẽo kia đột nhiên gợi cảm đến mê người, vậy ai chịu được? Đoan Mộc Thần hít một hơi thật sau, tự nhủ phải bình tĩnh. Có lẽ người ta ko nghĩ nhiều như cô, cũng có thể cảm thấy đều là con gái nên người ta mới tùy ý ăn mặc như vậy, mình ở đây la hét cái gì chứ.
Đoan Mộc Thần dùng sức vỗ vào mặt mình. Giang Lai nghe thấy liền nói: "Ra đây, tôi giúp cô, đập đến khi cô thỏa mãn."
Giang Lai mặc quần áo tử tế ra khỏi wc, Đoan Mộc Thần hỏi: "Chúng ta thật sự phải ra ngoài sao?"
"Nếu ko cô muốn chết đói à?" - Giang Lai hỏi.
"Thế cô ko nghĩ đám ở Li Bách sẽ truy đuổi sao?"
"Có." - Giang Lai nói: "Nhưng tôi cảm thấy trong thời gian ngắn bọn họ sẽ ko tìm được. Dù sao bọn chúng ko phải cảnh sát, thành phố B lớn như vậy muốn tìm 2 người đâu phải đơn giản. Nếu ko bọn chúng cũng ko đến sở cảnh sát bắt tôi, sau đó uy hϊếp cô đến cứu tôi."
Đoan Mộc Thần nói: "Đúng ha."
Nói đến đây, Giang Lai hứng thú nhìn Đoan Mộc Thần: "Ko ngờ tới người vừa lười vừa sợ phiền phức như cô, lại đến cứu tôi."
Đoan Mộc Thần bĩu môi nói: "Cô đã cứu tôi một lần, nên tôi cứu cô. Một mạng trả một mạng.
"Giang Lai cười: "Đừng nói giống như chúng ta cùng nhau chết vậy. Phải rồi, nếu ra ngoài tốt nhất nên mang theo một thứ."
"Cái gì?"
Giang Lai mở ngăn kéo, bên trong có một tờ giấy màu vàng hình chữ nhật, trên mặt dùng mực đỏ viết cái quỷ gì đó.
"Bùa?"
"Đúng. Cô biết lần trước làm sao tôi cứu cô từ trong tay đám Li Bách ko? Chính là dùng lá bùa này, kiếm gỗ đào. Đáng tiếc thanh kiếm gỗ đào đã bị ngấm nước hư, bỏ rồi."
"........Chỉ mới vậy đã hư, hàng dỏm sao?"
Giang Lai nghiêng đầu nói: "Thế nhưng có lá bùa này vẫn có thể chế phục cương thi, nhưng tôi chỉ có một lá. Cho cô."
"Vậy cũng ko được." - Đoan Mộc Thần liền cầm lá bùa, muốn nhét vào trong tay Giang Lai: "Chỉ còn một tấm thôi thì cô giữ đi."
Giang Lai đột nhiên né tránh, Đoan Mộc Thần ko ngờ cô phản ứng lớn như vậy, liền có chút bất ngờ.
"Tôi nói cô cầm thì cô cầm, nói nhiều." - Giang Lai cầm túi đi ra khỏi phòng.
Đoan Mộc Thần đứng đó, nghĩ tại sao Giang Lai lại mạnh mẽ vậy, trước đây ko phải còn bị nàng nắm cằm sao? Thời tiết thay đổi sao? Có điều Đoan Mộc Thần cảm thấy Giang Lai như vậy rất hay. Nàng bước tới cạnh Giang Lai: "Ko có gì, nếu có gì xảy ra tôi sẽ bảo vệ cô."
Giang Lai liếc Đoan Mộc Thần: "Vậy tôi cảm ơn cô trước."
Khi hai người đi xuống lầu, Đoan Mộc Thần nghe thấy có người khóc. Nhìn về phía xa, thấy một đám già trẻ đang vây quanh nơi đó. Một người bà cô già khóc rống lên: "Ai gϊếŧ Lily của tôi, thật thất đức, một con chó cũng ko tha. Nhất định là tên biếи ŧɦái, còn hút sạch máu của Lily, một bà già như tôi làm sao có thể sống một mình đây............" - Âm thanh thê thảm cực kỳ.
Đoan Mộc Thần nhìn bà lão với ánh mắt đồng tình. Thói đời, người hay động vật đều dễ gặp nguy hiểm như nhau.