Cương Thi Tiểu Thư

Chương 7

Sở cảnh sát lại bắt đầu một phen bận rộn, nhưng Đoan Mộc Thần thì căn bản không có khái niệm gọi là "bận rộn".

Tổ hình sự mọi người có chút bị trì trệ, nhưng Đoan Mộc Thần thì chơi 3 ngày mới chịu đi làm.

Ai cũng biết nàng thân thủ bất phàm, nên hầu như không phản ứng. Người sợ nàng, người khinh bỉ nàng cũng không dám nói với nàng câu nào.

Đoan Mộc Thần cũng quen rồi, nên chẳng sao. Hơn nữa nàng cảm thấy như vậy là tốt nhất, nàng có thêm thời gian để ngủ.

"Cái gì? Tưởng Chu mất tích?" - Giọng của tổ trưởng Vương truyền vào tai Đoan Mộc Thần đang buồn ngủ.

"Vâng, hơn nữa là do Đốc Sát gọi điện hỏi." - Đồng nghiệp Tiểu Lương có chút ấp úng."Cô ấy mất tích sao lại tìm chúng ta, tôi cũng đâu phải cha cô ấy.........." - Tổ trưởng Vương bất mãn.

Tiểu Lương nói: "Sếp không phải cha cô ấy, nhưng Đốc Sát là cha cô ấy."

"............"

Đốc Sát nói rồi, con gái ông là do tổ hình sự nhận vào, nếu như không tìm được thì đừng mong có ngày yên ổn.

Thế là, toàn bộ lực lượng được điều động. Tiếng còi xe cảnh sát của tổ hình sự hú vang trời.

Đoan Mộc Thần buồn bực, chỉ vì một đứa con nít mà làm phiền toàn bộ lực lượng tổ hình sự đi tìm, chuyện là sao? Có điều, nàng nghe đồng nghiệp xung quanh nói, chuyện này là muốn khơi dậy tinh thần, nhân cơ hội đánh vào sòng bạc Li Bách để tìm Tưởng Chu.

Sòng bạc Li Bách? Tại sao phải đến đó? Đoan Mộc Thần nghĩ một hồi, chẳng lẽ Tưởng Chu một mình đến sòng bạc Li Bách để điều tra? Thật là muốn tìm đường chết.

"Tự nhiên cô nhóc đó muốn chết, mà chúng ta còn tham gia chơi sao? Đúng là!" - Đoan Mộc Thần phiền muộn muốn nhảy xuống xe. Nhìn ra ngoài cửa xe, chiếc xe trắng chạy ngang hàng kia sao nhìn quen mắt thế? Lại nhìn vào trong xe, đó chẳng phải Giang Lai sao?

Giang Lai cũng nhìn thấy Đoan Mộc Thần, cả hai cứ vậy nhìn nhau, đều hơi giật mình. Tốc độ hai chiếc xe tương đương, hai người nhìn nhau thật giống như cả thời gian dừng lại. Sao lại có chuyện trùng hợp đến vậy?

Giang Lai mặc đồ bình thường chứ không phải đồng phục, nên Đoan Mộc Thần nghĩ chắc hôm nay cô ấy được nghỉ.

Ngày nghỉ ăn mặc đẹp vậy ra ngoài, đi hẹn hò sao? Tự nhiên ý nghĩ này xuất hiện trong đầu Đoan Mộc Thần, làm nàng có chút khó chịu. Phát hiện bản thân khó chịu, Đoan Mộc Thần sợ hết hồn. Tại sao lại quan tâm người ta có đi hẹn hò hay không? Cô ấy làm gì ăn thua gì đến mình? Đoan Mộc Thần bình tĩnh lại, tìm chỗ dựa lưng ở cái chỗ ngồi cứng muốn chết này, cố gắng tiến vào mộng đẹp.

Xe lắc lư không biết bao lâu thì đột nhiên ngừng lại, Đoan Mộc Thần đang mơ màng cũng thức dậy. Nàng cảm giác đồng nghiệp đều xuống xe, nàng nhìn ra cửa sổ, đây là đâu? Đại Kiều?

Xe còn chưa đến được sòng bạc Li Bách, đã bị chặn ở Đại Kiều. Qua khỏi cây cầu Đại Kiều này chính là sòng bạc Li Bách, không ngờ ở Đại Kiều cũng có người của sòng bạc Li Bách.

Đoan Mộc Thần từ trong xe đi ra, thấy ở đầu cầu là một đám mặt đồ vest đen, khoảng 8 người. Ốm có, mập có, cao có, nhưng mặt ai cũng lạnh tanh, dù đứng dưới trời nắng cũng thấy âm u.

Người cao nhất đứng ở giữa bước ra hai bước nói: "Qua khỏi cầu Đại Kiều này chính là sòng bạc Li Bách, mời ngài trình thẻ hội viên."

"Chúng tôi là cảnh sát." - Tiểu Hà bước lên, đưa thẻ cảnh sát.

"Xin lỗi, mời ngài xuất trình thẻ hội viên." - Người đàn ông vẫn lễ phép nói.

"Chúng tôi là cảnh sát!" - Tiểu Hà cao giọng, nắm cổ áo người đàn ông, mặt như cũng muốn chạm vào người đàn ông, rồi rút súng chỉa thẳng vào đầu người đàn ông hét: "Tụi tao muốn kiểm tra sòng bạc của tụi mày, gọi ông chủ của mày ra đây. Nếu không tao bắn chết mày."

Bình thường Tiểu Hà không bao giờ làm những chuyện như thế này, hôm nay chắc uống nhầm thuốc.

Từ cái ngày tận mắt thấy quái vật gϊếŧ người, Tiểu Hà không ngủ yên giấc, đêm nào cũng hét lên có quỷ có quỷ, ngay cả vợ anh cũng không chịu nổi. Sau đó anh em cho anh vài viên thuốc, nói là cứ uống vào quỷ sẽ biến mất. Tiểu Hà bị hoảng sợ sống không bằng chết, không suy nghĩ liền uống.

Tiểu Hà biết có là ma túy, nhưng sau khi uống xong anh cảm thấy tràn đầy khoan khoái vui vẻ mà trước đây chưa từng có. Ở trong mộng cảnh, những thứ anh sợ đều không hề xuất hiện. Nhưng vì thế anh càng lúc càng sa chân, không thể rời bỏ viên thuốc nhỏ màu trắng ấy.

Tổ trưởng Vương cũng không ngờ Tiểu Hà lại kích động như vậy, vừa định gọi Tiểu Hà quay về thì bị dọa ngây người.

Người đàn ông cao kia đột nhiên cắn mạnh vào cổ Tiểu Hà, lắc đầu một cái kéo theo miếng thịt lớn trên cổ Tiểu Hà, "xẹt" một tiếng máu tươi phún ra như nước.

Cơ thể Tiểu Hà ngã xuống đất, cái cổ chỉ còn 1 ít da và xương để nối đầu với thân người. Anh ta ngay cả phản ứng cũng không kịp, nói chi đến nổ súng.

Tất cả mọi người bị dọa cứng đờ, tổ trưởng Vương hoảng sợ cực độ run rẩy. Ông nhớ tới ngày mà ông đang cố gắng quên đi, ông tự lẩm bẩm: "Là cương thi, cương thi trở về........"

Người đàn ông cao to nhai miếng thịt của Tiểu Hà, máu chảy dọc theo khóe miệng, nói: "Máu đàn ông đúng là tệ, tôi thích máu phụ nữ. Vừa ngọt ngào, vừa mới mẻ....."

Có một người đeo kính đen, khẩu trang đen, đội nón bóng chày màu đen, ăn mặc kín mít không một khe hở đi đến cạnh người đàn ông cao to. Nghiêm giọng nói: "Lý, ngươi kích động quá đó. Dù gì họ cũng là cảnh sát, kêu họ trở về là được rồi."

Người đàn ông cao to gọi là Lý nói: "A, vậy làm sao đây? Tại hắn cầm súng chỉa vào đầu tôi, nên tôi hơi sợ."

Sợ????

"Thật không chịu được mày." - Người đeo khẩu trang đen vóc dáng nhỏ hơn thở dài.

Tổ hình sự như thấy một tia sáng trong bóng tối, cơ thể hắn nhỏ bé chắc không phải cầm đầu, lời nói có vẻ nhẹ nhàng.

"Hội Gia, tao phải làm sao đây? Sẽ làm ông chủ không vui hả?" - Lý có chút nóng nảy hỏi.

"Vậy xem ra không còn cách nào rồi." - Cái người nhỏ con được gọi là Hội Gia nói: "Gϊếŧ hết bọn họ là được rồi, đừng để ai sống sót, không để ông chủ biết là được. Mày ngu thiệt!"

Lời vừa nói ra, ai cũng giật mình.

"Ha ha, tao hiểu rồi." - Lý nói.

"Cần giúp một tay không?" - Một người mặc áo đen khác hỏi.

"không cần, mấy con tép này một mình tao xử đẹp." - Lý cởi bỏ vest đen, lắc lắc cái cổ, sau đó nhếch môi, lộ ra hàm răng nhuộm đầy máu.

"Bắn....bắn đi!" - Đột nhiên có người nổ súng điên cuồng, tiếng súng vang dội. Tám phát đều trúng vào cơ thể Lý, làm hắn té về sau.

"Đã chết chưa....." - Có người hỏi.

"Ai da....." - Lý đứng lên, ai cũng hít vào khí lạnh. Trên người Lý rõ ràng có 8 lỗ đạn đen ngòm, nhưng không hề có máu.

"Tại sao hắn không chảy máu!" - Người của tổ hình sự run rẩy.

"Máu?" - Lý nghiêng đầu cười nói: "Đùa, thứ quý giá như máu làm sao tùy tiện để chảy ra ngoài được...." - Nói xong hắn liền vọt tới trước mặt người cảnh sát đã nổ súng, cắn xuống cổ anh ta. "Rắc", não văng tung tóe.

"A......não đúng là rất ngon, khà khà khà..............."

"Yêu quái! Yêu quái!" - Tiếng sợ hãi nổi lên tứ phía, tất cả cảnh sát cầm súng đều quay đầu chạy.

Cầu Đại Kiều này bình thường đều do sòng bạc Li Bách chịu trách nhiệm bảo an, cũng chính là đám người mặc đồ vest đen này, không ai dám tiếp cận. Sòng bạc với quán bar chỉ mở cửa ban đêm, nên ai có thẻ hội viên thì sau 7h tối mới được vào. Nên ban ngày đảm bảo không có ai.

Đám cảnh sát chỉ có một thân một mình.

"Báo tổng bộ, tôi là......" - Một người gọi tiếp viện chưa nói dứt câu cổ đã bị cắn đứt.

"Cứu mạng......................."

"Quái vật...........quái vật........"

"Tha cho tôi, tôi còn có vợ và con......"

Tiếng la hét khắp nơi, làm Lý gϊếŧ chóc đến vui vẻ.

Đột nhiên một bóng người xuất hiện sau lưng Lý, tốc độ nhanh đến mức hắn phản ứng không kịp. Đang muốn quay đầu lại nhìn thì, "bằng" một tiếng mắt Lý tối sầm, ngã về trước.

Ngoài hắn ra đám mặc vest đen kia đã đi xa, nghe thấy tiếng súng liền quay đầu nhìn, người bắn là Đoan Mộc Thần.

"Hể? Còn có một người kìa."

Đoan Mộc Thần tay phải cầm súng, nhìn dưới đất đầy máu, đầu người, tứ chi, nội tạng............."Đoan Mộc Thần, Đoan Mộc Thần cứu tôi............." - Trên đất vẫn còn có vài người chưa chết, nhưng cũng thoi thóp rồi. Đoan Mộc Thần chau mày, nhìn thấy Tiểu Trương đang đưa tay về phía mình, nàng lập tức chạy tới nâng anh dậy, nói: "Các người cố gắng, tôi đưa mấy người đến bệnh viện."

Tiểu Trương đột nhiên nắm chặt Đoan Mộc Thần, trừng mắt nhìn cô, lạnh lùng chất vấn: "Cô vẫn luôn đứng nhìn, tại sao không cứu chúng tôi sớm hơn, tại sao không ra tay sớm hơn! TẠI SAO??? Vì............" - Thế là anh tắt thở, dù đã chết nhưng bàn tay vẫn siết chặt tay Đoan Một Thần, máu nhiễm đỏ nữa bên tay nàng.

Tại sao trơ mắt nhìn đồng nghiệp bị sát hại? Tại sao không ra tay cứu người nhanh hơn? Vấn đề này cũng dễ trả lời thôi, vì nàng không muốn chết oan uổng, Đoan Mộc Thần càng không muốn mạo hiểm. Nhưng cái cảnh gϊếŧ chóc tàn nhẫn này, nàng nhìn không nổi, cho dù nàng không nghĩ ra cách gì nhưng cũng đã dũng cảm đứng ra rồi. Đáng tiếc, con người lúc nào cũng dùng suy nghĩ của bản thân áp đặt lên người khác mà trách móc, lại không nghĩ rằng con người ai cũng muốn được sống đó là bản năng.

Đoan Mộc Thần dùng sức gỡ bỏ tay Tiểu Trương, đứng lên.

"Đau á.....đau quá.........." - Đoan Mộc Thần liếc nhìn, trên đất là một đồng nghiệp. Tay trái của anh và hai chân đều bị cắn đứt lìa, ngực trái bị banh ra, ruột trào ra đầy đất, nhưng chưa chết. Anh không ngừng rên la, nước mắt đầy mặt. Một người đàn ông, lại khốn khổ vậy sao?"Bằng", Đoan Mộc Thần bắn vào đầu đồng nghiệp.

"Ngươi gϊếŧ đồng nghiệp của mình?" - Lý đứng lên, một bên mắt đã rơi mất, chỗ bị Đoan Mộc Thần bắn trên đầu đang bốc khói. Chỗ mắt trái chỉ còn lại cái hốc đen, máu chảy đỏ tươi, đỏ đến mức nhìn không giống máu.

Đoan Mộc Thần cúi đầu, nhìn đồng nghiệp mà nàng đã gϊếŧ.