Bởi vậy, học cùng lớp gần một năm, cô vẫn chưa một lần cùng Bành Phái đối mặt.
Đừng nói nói chuyện với nhau, dù sao cô cũng là tiểu người câm, nhưng ngay cả tiếp xúc ánh mắt cùng Bành Phái , cô căn bản đều không có.
Nhưng chính một ngày kia , khi cô bị ngán chân bởi một nam sinh hư mà ngã chổng vó.
Bành Phái lại chủ động duỗi tay về phía cô.
Lúc này, bọn họ trực tiếp tiếp xúc ánh mắt, sau đó lập tức thăng cấp đến tiếp xúc thân thể.
Hạ Mạt chỉ cảm thấy, cánh tay bị hắn nắm, tức khắc trở nên, vô cùng vô cùng nóng bỏng.
Trái tim ẩn trong làn da kia điên cuồng nhảy lên, phanh - phanh - phanh.
Nhất là khi bắt gặp gương mặt quá mức tuấn tú của hắn, cô liền cảm thấy lòng đều phải nhảy tới rồi.
Bành Phái diện mạo là thiên về khí chất quạnh quẽ, lông mày đen nhánh sắc sảo,đường nét làn môi tuyệt đẹp.
Thời điểm hắn nhìn cô, khóe môi hơi nhếch lên, thay vì bộc lộ vẻ hung dữ độc đoán như trước đây, ngược lại như là mang theo ý cười.
Cằm của hắn rất là sắc bén, bởi vậy dù nhìn ở bất kì góc độ nào, hắn đều như là từ truyện tranh đi ra, thiếu niên giống nhau soái khí.
Hơn nữa, thanh âm của hắn cũng rất êm tai, thấp thấp, mang theo móc, ôn nhu hỏi cô: “Cậu ngã có đau không?”
Hạ Mạt không biết nên diễn tả giọng nói của hắn như thế nào.
Có lẽ chính là sự quyến rũ
Giọng nói hơi bằng và trầm trầm của hắn, đã dụ hoặc cô mở miệng nói với hắn rằng: Mình một chút cũng không thấy đau.
Ngay sau khi hắn ôn nhu hỏi câu kia.
Nhưng mà Hạ Mạt, ước chừng đã có ba năm, không dễ dàng để mở miệng, cùng người khác nói qua một câu.
Cô biết mình có thể mở miệng, nhưng là thanh âm mỗi khi muốn phát ra, sẽ luôn bị dập tắt vào phút cuối cùng.
Trong ba năm, thanh âm duy nhất mà cô tạo ra chính là: “um”, “um um.”
Giống nhau ở chỗ cô đồng ý, chính là một chữ “um”; không đồng ý, chính là hai chữ “um um”.
Không ai có thể khiến cô phát ra âm thanh.
Sau khi gặp phải kí©ɧ ŧɧí©ɧ tâm lý quá lớn vào năm thứ ba trung học, cô liền trở nên mất ngôn ngữ về tinh thần.
Vì chuyện này, cha mẹ Hạ Mạt, mang cô đi khám vô số bác sĩ tâm lý, đều không thể trị liệu cho cô khỏi được tâm bệnh này.
Sau lại biết được, cô là bị bắt nạt trong khuôn viên trường trung học, họ đã ngay lập tức chuyển cô đến một trường trung học khác.
Nhưng trường trung học mới thay đổi lại quá gần so với ngôi trường cũ, nên một số bạn học cùng lớp lại tiếp tục bắt nạt khi biết tin về cô.
Vấn đề mất ngôn ngữ của Hạ Mạt, bởi vậy càng trở nên càng thêm nghiêm trọng.
Bất đắc dĩ cha mẹ Hạ Mạt, chỉ có thể lại lần nữa thay đổi một ngôi trường khác, ở cách xa hơn.
Đó cũng chính là ngôi trường hiện tại mà cô theo học
Lâm Viện Viện đã nói với cô khi cô học năm thứ hai của trung học rằng, Bành Phái là một nam sinh tuyệt đối không thể chọc, cô vẫn luôn nhớ đến bây giờ.
Mà khi hắn ôn nhu đem cô kéo tới, thổi bay đi đám nam sinh kia ở một bên không ngừng cười nhạo, hắn lặng lẽ nhặt khăn giấy và băng vệ sinh vương vãi trên mặt đất rồi nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay của cô.
Hạ Mạt biết Lâm Viện Viện lừa gạt mình.
Bành Phái cũng không phải như miệng cô ấy nói, là một thiếu niên thấp hèn.
Hắn rõ ràng, rõ ràng ôn nhu đến mức khiến người ta phải khuynh tâm.
Đúng vậy, rất nhiều năm về sau, Hạ Mạt đã biết chính mình, đối với Bành Phái là liếc mắt một cái đã mê mẩn.