Vân Sanh lại không biết, ở đây chỉ là lầu hai, căn bản nhảy xuống không gây ra chết người, vừa vặn rớt trúng Tần Ưu dưới lầu đang đi đường.
Hắn chỉ cảm thấy chính mình nện ở trước một khối thân thể mềm như bông, trước ngực đè nặng hai luồng mềm mại, là nữ tử, nàng thở nhẹ một tiếng, cười khổ nói: “Công tử, có thể đứng dậy không?”
Vân Sanh run rẩy mở ra mí mắt, thiếu nữ trước mắt nháy mắt cướp đi thần trí hắn, nàng so với nam tử còn muốn kiều mị nhu nhược hơn, thân hình nhỏ xinh phảng phất gió thổi qua liền sẽ ngã xuống, đặc biệt là da thịt vô cùng mịn màng kia, trắng nõn tinh tế, khiết tịnh như ngọc. Trời sinh môi đỏ thắm, xứng với đôi mắt cực kỳ yêu mị kia, thời điểm nhu nhược đáng thương nhìn người, phảng phất giống như sao sớm, tầng tầng mị hoặc động lòng người.
Lúc này mắt nàng sương mù mông lung nhìn hắn, có chút ủy khuất nói: “Ngươi cũng thật nặng nha.”
Vân Sanh chỉ cảm thấy dung mạo nữ tử này kinh vi thiên nhân (*), chính mình hèn mọn thô lậu xách giày cho nàng cũng không xứng, nếu ở trước mặt nàng là tiểu thị bưng trà đưa nước hắn cũng nguyện ý, vốn dĩ muốn chết lại chết không thành, mắt thấy Thu cha mang theo người xuống dưới bắt hắn lại, Vân Sanh xưa nay tùy hứng làm bậy, cho dù chết hắn cũng muốn thỏa mãn tâm nguyện cuối cùng của mình, hắn không quan tâm lấp kín môi anh đào phấn nộn nộn nàng, ngậm lấy cánh môi nàng thật mạnh vừa hút vừa cắn, thiếu nữ cử động không được, bị bắt thừa nhận hắn như dã thú cuồng hôn.
Chờ đến đến lúc hắn bị người tách ra, thiếu nữ cũng được người hầu nàng đỡ lên, nàng che miệng, hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhìn hắn, một đôi mắt vừa xấu hổ lại vừa tức giận, khuôn mặt như tuyết chuyển thành hồng nhạt, hắn lại cảm thấy hết sức xinh đẹp.
(*) Kinh vi thiên nhân: ý chỉ là phi thường kinh ngạc khi nhìn thấy hoặc nghe thấy người nào đó, nghĩ đến chỉ có thần tiên mới có thể như thế.
Lúc này một nam tử bạch y che mặt chậm rãi đi đến, tóc mây hắn nhẹ hợp lại, đỉnh đầu cắm một cây ngọc trâm trong sáng, cả người thanh lãnh đẹp đẽ quý giá, tựa tiên mờ ảo, chỉ là con ngươi hắn lộ ra một tia chán ghét, hắn lạnh lùng nói: “Thật là không biết xấu hổ.”
Vân Sanh cắn môi, hung hăng trừng mắt bạch y nam tử này, hắn chính là không biết xấu hổ thì làm sao, nam tử bạch y đi đến bên cạnh thiếu nữ, ngữ khí giây lát trở nên ôn hòa nhu nhược, hắn nhè nhẹ nói: “Chúng ta đi y quán nhìn xem ngươi có bị thương hay không đi.”
Thiếu nữ gật đầu: “Tốt, ta cảm thấy tựa hồ có chút đau.”
Sau khi nam tử bạch y đi theo thiếu nữ đi xa, Thu cha bóp cằm hắn, ngữ khí hung ác uy hϊếp hắn: “Tiểu tiện nhân, thế nhưng còn dám chạy! Tin hay không ta đánh gãy chân của ngươi!”
Vân Sanh lé mắt nhìn hắn, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Có bản lĩnh ngươi liền gϊếŧ ta đi.”
“Gϊếŧ ngươi? Ngươi chính là ta dùng nhiều tiền mua tới! Chết cũng đến chờ cho ta cả vốn lẫn lời kiếm trở về thì chết!”
“Theo ta thấy, loại không biết xấu hổ này nên dạy dỗ thật tốt, không phải sao?” Nam tử bạch không biết khi nào quay lại rồi, bên cạnh người hắn chỉ có tiểu thị đi theo, thiếu nữ lại không xuất hiện bên người, chắc là cố ý quay lại nhục nhã hắn.
Thu cha mày đẹp một chọn, nói: “Công tử có gì cao kiến?”
Nam tử bạch y ý bảo tiểu thị bên cạnh cấp Thu cha mấy thỏi bạc, đuôi mắt tất cả đều là khinh miệt, thấp thấp cười nói: “Không phục quản giáo của ngươi thì nên đánh thật tốt, dù sao bị thương ở nơi không thấy cũng sẽ không tổn thất gì, ngài cảm thấy sao? “
“Công tử nói rất đúng.” Thu cha trong tay nắm chặt bạc, cười mỉa trên mặt nếp nhăn mọc lan tràn.
Nam tử bạch y hừ lạnh một tiếng, vừa lòng gật đầu, mới chậm rãi rời đi.