Ánh sáng dưới ghế ngồi của số 17 vụt tắt, cơ giáp số 17 trên đài cũng hóa thành từng mảnh nhỏ tinh vi rồi tiêu tán. Xem ra hôm nay không có người mới khiêu chiến, một thiếu nữ với dáng người cao gầy đi ra khỏi chỗ ngồi, cô nàng ắt hẳn là Ca Vi. Từ lúc cô ấy lộ diện, đám người ầm ĩ xung quanh nháy mắt trở nên im lặng.
Ca Vi thoạt nhìn không quá hai mươi tuổi, một đầu tóc quăn hồng nhạt buộc đuôi ngựa, váy ngắn màu đen phong cách Gothic, đôi chân thon dài thẳng tắp được bọc trong đôi bốt da màu đen dài qua đầu gối, khí chất lạnh lùng. Lúc cô nàng đi đến trước quầy lễ tân tính tiền, vẻ đẹp sắc sảo như một thanh đao nhọn tiến thẳng vào tầm nhìn của Cia cùng với sự đánh sâu vào thị giác.
Cô nàng trang điểm tinh tế, vẽ bóng mắt màu xanh tím, nhưng không hề lấn át đôi mắt thâm thúy màu đỏ sậm, mí mắt dưới và đuôi mắt được đính vụn kim cương màu đen bạc, lấp lánh mê hoặc. Trong mắt là sự kiêu ngạo đặc trưng của người trẻ tuổi, giống như một con sói cô độc nổi loạn.
Cô nàng không cho Cia một ánh mắt dư thừa nào, trực tiếp thanh toán quẹt thẻ vào máy thanh toán trước quầy lễ tân.
Đây là lần đầu tiên Tây Á nhìn thấy Omega lạnh lùng như vậy, không khỏi kinh ngạc nói: "Cậu rất mạnh!"
Ca Vi khẽ ngước mắt, cuối cùng cũng chịu liếc mắt nhìn Cia một cái, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng, Cia lại không cảm thấy xấu hổ, bình thường cậu gặp qua không ít khách hàng có thái độ còn ác liệt hơn thế này. Cia nở nụ cười thân thiện, lấy ra một chai Northern Light từ quầy bar - màu xanh tím rất mơ mộng, trong lòng cậu cảm thấy màu sắc của thức uống này rất hợp với Ca Vi, “Hoạt động khuyến mãi trong quán, cậu có muốn một chai không?”
Ca Vi nghe Cia bịa đặt lung tung, hơi nhướng mày, cười đầy ẩn ý, giơ tay nhận chai Northern Light kia.
Cia thấy Ca Vi nhận chai nước kia, mắt thường có thể thấy cậu rất vui vẻ, đáy mắt cũng phủ một tầng sáng nhạt. Cậu rung động trước khả năng điều khiển cơ giáp chiến đấu của Ca Vi cho nên đương nhiên có ấn tượng rất tốt về cô, muốn bày tỏ một chút thiện cảm.
Sau khi Ca Vi rời đi, trong quán lại khôi phục sự yên tĩnh như thường. Cia có chút nhàm chán ngồi sau quầy bar, thiết bị liên lạc rơi rung, là Ellen gửi tin nhắn thoại đến.
Cia click mở tin nhắn thì nghe được giọng nói khàn khàn của thiếu niên: “Cia Cia!” Giọng điệu còn rất có tinh thần.
“?”
“Chỉ muốn gọi cậu chút thôi, Cia cậu cũng gọi tên của tớ như vậy được không.”
“Tớ đang làm việc đó.”
“Vậy chờ buổi tối lúc nghỉ ngơi đi, Cia đang làm gì vậy? ( 。>∀<。 )”
Trước đó vì không muốn Ellen lo lắng, Cia lừa anh nói là đi làm trợ lý cho giảng viên. Hơn nữa Ellen cũng không biết tuyển sinh đặc biệt chỉ được miễn học phí, chứ phí sinh hoạt thì tự chịu trách nhiệm.
“Thì là bảo dưỡng một ít máy móc.” Cia hàm hồ cho qua, lại chuyển đề tài, “Hôm nay đυ.ng phải một cơ giáp ảo sư siêu giỏi, là một Omega cực ngầu đó.”
Ellen ngẫu nhiên cũng sẽ chơi đấu cơ giáp online, nhưng không ham thích lắm.
“Chà, Cia cũng bắt đầu chơi cơ giáp online sao?”
“Không, tớ chỉ xem người ta chơi thôi.”
“Cia muốn chơi thì cứ nói, chúng ta có thể tổ đội mà, hiện tại có hình thức hai người đối kháng đó.”
“Đoàn Mạo Hiểm gì kia của cậu thế nào rồi? Còn có thời gian chơi cơ giáp online sao?”
“Có đôi khi sẽ hơi vất vả, nhưng học được rất nhiều điều.”
Đối phương gửi đến một bức ảnh, là một mảng cỏ lau sậy màu xanh lam nhạt, trông không khác gì ngân hà lấp lánh di động, “Mấy hôm trước bọn tớ đến một tinh cầu, nơi đó có một loại cỏ tên là Ngân Hà Tinh, cậu xem có giống ruộng lúa dưới ánh trăng mà trước kia chúng ta hay nhìn thấy mỗi lần ra ngoài chơi không?”
“Giống ở đâu chứ, màu sắc rõ ràng khác nhau, loại cỏ này đẹp hơn nhiều.”
“Nhưng tớ cảm thấy rất giống mà! Hơn nữa tớ còn thấy ruộng lúa khi đó càng đẹp hơn.”
Cia gửi đến một icon cạn lời.
Ellen vẫn tràn trề sức sống trước sau như một, nói với Cia rất nhiều những hiểu biết về các tinh cầu khác, Cia cũng bị sự vui vẻ của anh cảm nhiễm, không nhịn được nghĩ: Thật tốt, cuối cùng Ellen cũng thực hiện được tâm nguyện từ nhỏ, trở thành một nhà mạo hiểm khám phá vũ trụ.