Thí sinh trong phòng đã gần đi hết, Cia lại biết Sikeith vẫn chưa rời đi, vẫn ngồi ở phía sau cậu, lẳng lặng chờ đợi điều gì đó.
Cia bị kích động, dứt khoát quay đầu hỏi: “Sao nào? Cậu cũng muốn nói chuyện với tôi sao?” Cậu muốn tỏ vẻ mạnh mẽ nhưng giọng nói lại mang theo âm rung, như thể giây tiếp theo sẽ bị dọa khóc.
Cia bị giọng nói của chính mình dọa cho hoảng sợ, Sikeith ngồi ghế sau đưa mắt nhìn Cia, ánh mắt khó hiểu, đang định mở miệng nói chuyện, Cia lại cầm ba lô đứng dậy chạy ra ngoài.
Cậu cảm thấy hiện tại mình quá khó coi, vì sao cậu lại yếu đuối như vậy. Rõ ràng cậu chẳng làm sai điều gì, cố tình lại bị cảm giác sợ hãi vô cứ cùng sự hổ thẹn tra tấn.
Tệ nhất chính là, có khả năng cậu phải thi lại hai môn.
Cia mới vừa chạy ra khỏi phòng thi liền đυ.ng phải Kate tới tìm mình, Kate nhìn gương mặt tái nhợt kèm theo chút mê mang của Cia, trực tiếp khoác lên bờ vai cậu an ủi: “Thi xong môn nào thì vứt môn ấy đi, đừng sợ, bao năm qua lịch sử chưa từng có ghi chép về sinh viên nào thi lại mà không đỗ!”
Cia theo bản năng muốn phản bác là bởi vì bao năm qua không có học sinh lớp C nào phải thi lại, Kate hoàn toàn chẳng biết gì về tình huống của lớp D và E. Nhưng bị Kate làm cho phân tâm một hồi, lại thêm rời xa Sikeith, cuối cùng cảm xúc của Cia cũng bình ổn lại, cậu thoáng liếc về phía Sikeith vẫn còn ngồi ở vị trí đó, dưới ánh sáng phản chiếu của mặt kính chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một hình bóng yên tĩnh, thoạt nhìn ưu nhã vô hại.
Buổi tối, Cia ngồi vào bàn bắt đầu sắp xếp kế hoạch giao hàng. Kỳ thi cuối cùng đã kết thúc, Cia cần xử lý xong đơn đặt hàng trước khi chính thức bắt đầu kỳ nghỉ. Ngoài một ít thuốc ức chế và tiêu trừ tin tức tố, Cia còn phải mua hộ một ít đồ ăn vặt, sách vở, trang sức linh tinh gì đó.
Khách hàng trọng điểm của cậu chủ yếu là sinh viên các lớp B C D E, một phần là vì sinh viên của những lớp này đa số đều có điều kiện tốt, cũng đủ nhiều tiền tiêu vặt, dễ chịu sự áp chế từ tin tức tố mạnh hơn, dẫn đến nhu cầu đối với thuốc ức chế tin tức tố rất lớn, về phương diện khác là vì sinh viên hai lớp A và S đều có gia thế hiển hách, đồ dùng hằng ngày sẽ do gia tộc đặc biệt cung cấp, chướng mắt mấy món đồ chơi nhỏ mà Cia bán.
Cia tính toán số lượng phải giao, quyết định đêm nay sẽ giao hàng đến những ký túc xá có lượng đặt hàng không trước. Lớp A có ba vị, lớp S có một vị. Còn lại các lớp B C D E có số đơn hàng nhiều hơn sẽ để ngày mai đưa hết.
Quản lý của ký túc xá lớp A có quen biết với Cia, Cia dễ dàng được thả vào.
“Đưa hàng lần cuối của học kỳ này đúng không.” Nữ Alpha trung niên với đầu tóc quăn rối tung cười chào hỏi Cia, bà ấy luôn cảm thấy đứa nhỏ Cia này rất có chủ kiến, vẫn đang là sinh viên nhưng đã có thể tự kiếm tiền mưu sinh.
Cia giao xong hàng cho lớp A, bao gồm cả ba lọ thuốc ức chế tin tức tố vị kem mật đào cũng thuận tiện đưa luôn cho Bailey.
Sau đó cậu đi tới ký túc xá của lớp S, ký túc xá lớp S bề ngoài nhìn không khác gì ký túc xá của các lớp khác nhưng Cia biết những người ở bên trong đều có điều kiện tốt hơn nhiều, so với các tòa nhà khác chỉ có một phòng khách, ký túc xá lớp S lại áp dụng mô hình hai phòng ngủ một phòng khách.
Quản lý ký túc là một nam Alpha trung niên mặt mày nghiêm túc, cho dù đã gặp Cia rất nhiều lần vẫn yêu cầu cậu làm việc theo trình tự bình thường.
Khách hàng ban S là Larry, một vị khách VIP của Cia, định kỳ đặt mua thuốc tiêu trừ tin tức tố, thuốc ngăn cách tin tức tố cùng các loại linh kiện máy móc, là một nhà bách khoa tiêu chuẩn, về cơ bản mỗi tháng Cia đều đến giao hàng một lần.
Cia liên lạc với Larry, đây là kết nối video một chiều của tòa nhà ký túc xá, chỉ những người trong ký túc xá mới có thể nhìn thấy người gọi. Phải mất một lúc đối phương mới nối máy.
“Larry, là tôi, tôi đến giao hàng.” Cia ngửa đầu chào hỏi đối phương.
Qua một lúc lâu đối phương vẫn không lên tiếng, Cia có chút nghi hoặc chớp mắt: “Larry?”
“Ừ.” Đối phương đáp một tiếng ngắn gọn kết thúc cuộc trò chuyện, vẫn là phong cách ít nói trước sau như một.
Cia tiến vào thang máy lên tầng 17, ngựa quen đường cũ đi tới trước một cánh cửa ở sườn trong cùng của hành lang, câu ấn chuông sau đó yên tĩnh đứng chờ bên cạnh. Cửa được mở ra từ bên trong, người đứng trước mặt tóc bạc mắt xám, cao hơn Cia nửa cái đầu, lại là Sikeith.
Vẻ mặt Cia mờ mịt, hiển nhiên không thể hiểu nổi tình huống trước mắt, chờ sau khi lấy lại tinh thần liền lập tức xoay người muốn rời đi, thế nhưng một bàn tay đã bắt được cánh tay của cậu, trực tiếp kéo cậu vào phòng. Cửa đóng lại từ phía sau, Cia lùi lại dựa vào trên cửa, tay chân luống cuống muốn xoay người mở khóa, lại vì Sikeith dựa vào quá gần nên chỉ có thể cố gắng ép mình dán lên ván cửa.
“Cậu sợ tôi.” Giọng điệu nhạt nhẽo vang lên, Sikeith thản nhiên nhìn Cia, hiện tại gã cách Cia chỉ có một nắm tay, thân hình cao dài hoàn toàn che khuất cậu, mùi hương thanh lạnh quen thuộc lại quanh quẩn ở chóp mũi.
Mà Cia cũng bắt đầu không khống chế được run lên, cho dù trong lòng cậu rất muốn khịt mũi coi thường, thậm chí quật cường lớn tiếng phủ nhận, nhưng thân thể cậu vẫn chưa quên cảm giác lúc đó bị đối xử tàn nhẫn thế nào, khoảng cách quá gần khiến hai chân cậu như nhũn ra, trượt xuống dưới.
Sikeith ôm eo cậu, lần này không ngã được. Nhưng động tác của gã lại chọc cho thần kinh của Cia đau đớn, khiến cậu nhớ tới bàn tay của đối phương làm sao bóp cho eo cậu chi chít vết ứ xanh, hung hăng ghìm cậu vào dươиɠ ѵậŧ đáng sợ. Một đôi tay như dụng cụ tra tấn kìm kẹp, không ngừng mang vô hạn đau khổ cho cậu.
“Đừng chạm vào tôi!” Lúc này giọng cậu thậm chí đã mang theo tiếng nức nở, đẩy đánh người trước mặt. Sikeith thuận theo lui ra phía sau vài bước, nhìn Cia chật vật ngã ngồi trên đất, co gối thành một cục.
Sikeith vẫn không nói gì, chỉ yên tĩnh đứng ở bên cạnh. Cia hiểu hiện tại không có tin tức tố của Omega, Sikeith tỉnh táo, cậu được an toàn. Cia cố nhắc nhở mình sự thật này, chờ thân thể phản ứng của thân thể dần bình ổn.
“Sao cậu lại ở đây? Nơi này là ký túc xá của Larry đúng không.” Giọng Cia vẫn chưa hoàn toàn bình thường, nhưng cũng coi như đã trấn định.
“Tôi là bạn cùng phòng của Larry.”
Phải rồi, Larry có bạn cùng phòng, chẳng qua trước đó mỗi lần cậu giao hàng nhiều nhất chỉ ở phòng khách nói chuyện với Larry trong chốc lát, Sikeith không ra khỏi cửa nên đương nhiên cậu không thể biết đến gã.
Thì ra bạn cùng phòng của Larry là Sikeith…… đây thật đúng là sự trêu đùa của vận mệnh. Cia ngẩn ngơ nghĩ: Gần đây sao lại lắm chuyện trùng hợp ập xuống đầu cậu vậy……
“Tôi có việc muốn nói với cậu.” Sikeith nhìn Cia vẫn ngồi nguyên dưới đất, gã thoáng nhíu mày gần như không thể phát hiện.
“Anh cũng muốn cho tôi trăm vạn sao?” Cia ngửa đầu, nhếch môi hỏi lại.