Cia và Kate không thi cùng phòng với nhau, Cia thi ở tầng sau, còn Kate lại thi ở tầng một. Kate định đến ổ vũ Cia thi đấu, nhưng lại bị Cia cho ăn bơ. Nhìn Cia dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn mình, cậu ta vẫn cười ha hả như cũ mà giơ hai tay lên làm động tác cổ vũ thắng lợi trông rất khoa trương.
Dưới sự trêu chọc Kate, cuối cùng tâm trạng của Cia cũng thả lỏng hơn một chút, cậu nở một nụ cười hơi thả lỏng với Kate rồi bước lên tầng trên, để lại Kate ở phía sau vưới vẻ mặt ngây ngốc, đã quen bị ghét bỏ đột nhiên lại được bạn cùng phòng ban cho một nụ cười ôn hòa như vậy ngược lại khiến cậu ta cảm thấy không thích hợp, không nói đến chứ, thật ra Cia cười trông rất là đẹp. Kate sờ mũi tiếp tục nói châm chọc cười những người cùng phòng thi với mình.
Cia vào phòng thi, người bên trong phòng thi không quá nhiều, đa số mọi người đều đang ngồi nghiêm túc xem lại sách vở, ngẫu nhiên có vài người đang vùi đầu xem thiết bị đầu cuối, Cia đi đến chỗ ngồi của bản thân, sau đó cũng cầm sách vở ra ôn tập lần cuối.
Tập trung học tập nên thời gian trôi qua rất nhanh, chờ đến khi Cia ngẩng đầu lên thì người đã đến gần như đầy đủ trong phòng học, cách thời gian thi chính thức còn đại khái hơn mười phút.
Beta ngồi ở bên cạnh Cia nói: “Cia, sao hôm thi kỹ thuật chiến đấu cậu không đến vậy, cậu hại tôi thật thảm!” Người nói là học sinh ở lớp D, có trình độ chiến đấu không phân cao thâp với Cia.
“Hôm đấy cơ thể tôi không thoải mái lắm...” Giọng của Cia không tự giác mà nhỏ đi.
Học sinh kia bắt đầu than thở: “Vốn tôi còn rất cao hứng khi biết tôi cùng một dội với cậu, kết quả là cậu lại không đến, mẹ ơi, cậu đoán xem cuối cùng thì tôi lên đấu với ai? Chính là ông thầy hung dữ Nuonu kia, làm tôi sợ muốn chết...”
Nhưng lời lải nhải của cậu học sinh kia Cia cơ bản không nghe vào một chữ, đột nhiên cậu cảm thấy rất khó chịu và tức giận, muốn uống một chút nước để cơn tức nơi cổ họng trôi xuống bụng, nhưng cậu căn bản không mang nước, sao cậu lại không mang theo nước chứ?
Đột nhiên cậu đứng dậy khiến cậu bạn học đang than thở ngừng lại, trơ mắt nhìn Cia dột nhiên bước ra khỏi phòng thi khi chỉ còn vài phút là đến giờ thi.
“Này? Là vội đi WC à?”
Cia chạy thẳng đến chỗ máy lọc nước mới ý thức được bản thân đang làm gì, cậu bị sự kiện đáng chết kia ảnh hưởng. Cậu lấy cốc dùng một lần lấy nước lạnh, nhưng đột nhiên lại không muốn uống, thậm chí còn muốn đổ lên đầu mình. Nhưng may thay cậu vẫn còn đủ tỉnh táo, dùng ít nước lạnh lẽo để làm ướt đôi môi khô, sau đó mang cốc nước về phòng thi.
Đây chính là trò đùa ác liệt nhất đối với cậu đúng không, Cia đứng trước cửa phòng thi, nhìn người ngồi đằng sau mình, chính là Sikeith Fairfax, là tinh anh của lớp S, cũng chính là một trong số Alpha cùng đội với cậu trong kỳ thi chiến đấu mô phỏng thực tế lần trước. Người này có tóc bạc mắt xám, vẻ mặt lạnh lùng, ngồi ở đó mang dáng vẻ ưu nhã tự phụ, căn bản không thể khiến người khác nhận ra nửa điểm tương tự với ác ma ngày ấy.
Đúng vậy, chỗ ngồi của kỳ thi lý thuyết lần này được sắp xếp ngẫu nhiên cả cho cả khối. Cia ngơ ngác nghĩ thầm, trong đại não của cậu giống như đang đang có và cái chuông báo thức đồng hồ kêu lên, kêu to đến mức cậu khó có thể tự hỏi được.
Mặt cậu không biểu tình đứng ở cửa, trong đầu vang lên tiếng kêu chói tai thúc giục cậu nhanh chạy đi, bây giờ, nhanh chóng xoay người chạy ngay, không cần quan tâm đến thi thố gì cả, không cần quan tâm đến tốt nghiệp cái quỷ gì. Một số hình ảnh xấu hổ đuổi quanh đầu cậu, đau đớn ẩn nấp trong cơ thể bị cậu cố tình bỏ qua cũng bắt đầu hiện ra, bên tai dường như có tiếng thở dốc khủng khiếp vang lên.
“Em học sinh này, sắp đến giờ thi rồi đấy.” Thầy giám thị nhìn Cia đang đứng đực mặt trước cửa bèn nhắc nhở.
Theo sau giọng của thầy giám thị là ánh mắt của vài học sinh liếc đến chỗ cậu, cho dù biết những ánh mắt này không hề có ác ý, nhưng Cia vẫn phải cố hết sức mới có thể không giấu mình đi.
Cia thậm chí còn không biết bản thân đến chỗ ngồi của mình như thế nào, cậu không thể nhớ lại đoạn đường đó, thậm chí cũng không xác định được Sikeith có nhìn cậu không.
Vừa rồi cậu đã run rẩy đúng không? Cậu nhìn cốc nước trên tay, không sao, mặt nước vẫn vô cùng bằng phẳng, cậu tiếp tục cầm vững cốc nước đặt nó ở góc bàn. Hương vị bánh kem mật đào mọng nước vẫn còn, cậu hít nhẹ một hơi, cảm thấy mùi hương kia vô cùng nhạt nhẽo, thuốc ngăn chặn thông dụng có độ tinh khiết khá thấp, nghĩ như vậy khiến đôi mắt của cậu bắt đầu chua xót, cổ họng càng thêm khó chịu, giống như bị thứ gì đó chặn lại. Cậu thậm chí còn bắt đầu nghĩ đến tính khả thi khi mình thi lại bốn môn, nếu thi lại thì cần bao nhiêu tiền nhỉ?
Âm thanh bắt đầu kỳ thi vang lên, trong chớp mắt, logo ở góc màn hình sáng lên, Cia dùng dấu vân tay và chuẩn khảo chứng để xác thực, sau đó đề thi đã xuất hiện ở trên màn hình.
Nhưng cậu không thể tập trung tinh thần, những chữ cái ấy giống như có sinh vật phù du đang còn sống lắc lư trước mặt cậu, sau đó trói chặt lấy cậu, đôi mắt màu xám lạnh lẽo từ trên cao nhìn xuống cậu, bên trong có dục niệm ác ý cháy bỏng, muốn đốt cậu thành tro.
Đau đớn dần dần tràn lan khắp cơ thể, xâm chiếm bên trong cơ thể cậu, gần như xé rách cậu ra, cả linh hồn cậu giống như đã bị đánh dấu. Cậu còn nghe được tiếng khóc nức nở xin tha của mình, nhưng chỉ đổi lấy được càng thêm không lưu tình chút nào quất đánh đâm chọc, toàn thân bị xoa nhéo một cách da^ʍ tục, cảm giác núm vú sắp bị cắn đứt khiến cậu vô cùng sợ hãi làm hạ thân đang đổ máu của cậu cắn càng chặt hơn, một người trong đó đã chửi một câu thô tục, rồi càng hung hăng đâm sâu vào bên trong cậu, bụng của cậu đã bị đâm cho nổi lên một cục….