Lục Trác Tuyệt cười khẩy, khuôn mặt tà tứ hiện lên sự hài hước:
- Không cố ý? Bổn thiếu gia không nghĩ như vậy đâu, muốn tôi bỏ qua chuyện này? Đừng có mơ!
Hắn nhìn Khương Tuyết Giai, ngả ngớn nghiêng người nhìn cô ta, đôi mắt âm lãnh:
- Nói cho mọi người xem bản thân bỏ thứ gì vào đây nào!
Thấy hắn không có ý định buông tha, Khương Võ đang muốn mở miệng thì lại nghe thấy hắn nói tiếp:
- Cho dù không nói thì xét nghiệm một chút cũng ra thôi! Bổn thiếu gia nói lại, Khương tiểu thư đã bỏ cái gì vào trong ly?
Hắn vừa dứt lời thân thể Khương Tuyết Giai liền run lên.
Cố Vinh Khải chạy đến bên này, ông ta chỉ thẳng vào mặt Cố Thiển Vi mà răn dạy:
- Thiển Vi, con đã quên những điều ba dạy rồi à? Là người thì phải có sự bao dung, dù gì Khương tiểu thư cũng chưa làm hại gì con, đừng có vì được Lục thiếu bảo vệ mà kiêu căng đắc ý!
Cố Vinh Khải không muốn vì sự việc lần này mà Khương gia giận chó đánh mèo lên Cố thị, hơn nữa bây giờ ông ta ra trận giải hòa được hai bên thì Cố thị sẽ chịu ơn ông ta và Lục thiếu sẽ nhớ kĩ ông ta!
Lục Trác Tuyệt chơi với Cố Thiển Vi từ nhỏ nhưng Cố Vinh Khải vẫn không quên được sự khinh thường mà hắn dành cho ông, dường như ông ta chỉ là bụi bặm, là cỏ rác trong mắt hắn. Điều này khiến Cố Vinh Khải hận vô cùng.
Cố Thiển Vi khoanh tay trước ngực, cô không nhịn được mà cười lớn, giọng nói chậm rãi như đang đối mặt với người xa lạ:
- Ông là ai? Chúng ta có quen nhau à? Đừng có tỏ vẻ thân thiết với tôi như thế!
- Mày!
Cố Vinh Khải đỏ bừng mặt, ngực phập phồng đầy tức giận.
- Anh à, đừng tức giận, sẽ tổn hại thân thể đó!
Người phụ nữ uốn éo người dựa vào con lợn đầy mỡ bên cạnh mình, tỏ vẻ bản thân đang quan tâm lão nhưng lại hàm ý chỉ trích Cố Thiển Vi bất hiếu, không quan tâm đến bố ruột của mình!
Lục Trác Tuyệt sâu kín nhìn ông ta, đuôi mắt nhếch lên:
- Đây chính là tiểu tam mà bác trai cưới về đây à? Đúng là trai tài gái sắc, hợp nhau nhất đấy! Mong rằng hai người có thể bên nhau đến đầu bạc răng long!
Mọi người không nhịn được mà bụm miệng cười nhỏ, thật không hổ danh là hỗn thế ma vương không sợ trời không sợ đất, nói thôi cũng khiến người đối diện phải xấu hổ muốn chui xuống đất.
Nói như Lục thiếu không phải ý là tra nam tiện nữ xứng đôi với nhau, chó với chó về một nhà à?
Khương Võ đang muốn chuyện lớn thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thành không có, thế nhưng thật sự không thể được rồi!
"Bộp."
Ông ta đánh mạnh vào lưng Khương Tuyết Giai, cô ta lảo đảo va vào bàn, đôi mắt đỏ bừng nhìn Cố Thiển Vi đang vui vẻ xem cô ta mất mặt.
- Tôi đã bỏ thuốc kí©ɧ ɖụ© lượng nặng vào trong đấy, Cố Thiển Vi uống xong liền phải quan hệ chục lần mới có thể giải được dược!
Khương Tuyết Giai nấc cục mà nói.
Cô ta sợ lắm rồi, qua tối nay cô ta sẽ không còn mặt mũi nào xuất hiện trong vòng thượng lưu mất!
Hai chân run rẩy mà quỳ rạp xuống đất.
Tất cả mọi người đều không thể tưởng được sẽ có chuyện này xảy ra, Khương Tuyết Giai là muốn Cố Thiển Vi mất hết mặt mũi trước mặt mọi người hay sao? Muốn Cố tiểu thư làm trò ở đây mà cởi hết quần áo của bản thân ra, bị người khác làm chết ở trên giường à?
Thật không thể tin nổi!
- Lục thiếu, cậu có thể nhìn ở mặt mũi của chúng tôi mà xóa chuyện này không, nhất định chúng tôi sẽ dạy dỗ Tuyết Giai cho tốt, không để nó đến gây phiền phức cho hai người nữa!
- Cho ông mặt mũi? Khương Võ, đừng nói là ông, ngay cả tất cả những thế gia ở Kinh thị cũng tính là cái thá gì? Bổn thiếu gia muốn nhìn mặt các người mà làm việc?
Lạnh lùng nói xong Lục Trác Tuyệt cũng không quan tâm Khương Tuyết Giai là phụ nữ, có thể chịu được sức lực to lớn của mình hay không, chân dài dơ lên đá thẳng vào người cô ta.
- Aaaaaaaa.
Khương Tuyết Giai ngã nhào ra đất, đầu tóc rũ rượi xõa xuống, cô ta lúc này làm gì còn giống tiểu thư tập đoàn lớn. Cả người chật vật như bà điên ở ngoài đường.