Hoàng Hậu Nghịch Ngợm Của Ta

Chương 35

Part 35:

Đợi cơn gió qua đi, ta lại cầm chiếc cung, giương lên và nhắm bắn. Ngay giây phút ta thả dây cung, một tiếng nói vang bên tai ta, làm ta giật mình mà thả dây cung sớm hơn dự định. Mũi tên lao vun vυ't về phía trước rồi cắm chặt vào thân cây. Cảm giác đau đớn của thân cây truyền đến ta làm da thịt ta nhói lên.

" Quỷ tha ma bắt", ta gào lên trong tâm trí, song ở vẻ ngoài, ta vẫn tỏ ra băng lãnh, hỏi tên sát thủ kia:

- Nói?

- Hắc đại gia cho gọi tiểu thư Ân Ly cùng thiếu gia Ân Hải

Quay sang Hải huynh, hất nhẹ đầu. Huynh cũng chỉ gật nhẹ đầu. Đủ cho ta hiểu là huynh ấy cùng đi. Sống với nhau hai năm, cử chỉ nhỏ, biến động cảm xúc của ta và cả của huynh ấy, chúng ta đều hiểu đối phương muốn biểu đạt gì.

Ta quàng cây cung qua người cùng ống mũi tên, đạo mạo đi vào cùng Hải huynh. Làm lễ xong, ta đứng dậy nhìn thẳng vào mắt Hắc Quang chờ đợi.

Hắc Quang đang chăm chú, thấy ta, mắt hắn bỗng sáng lên thích thú, rồi trở về vẻ như thường:

- Ân Ly, Ân Hải, ta muốn tổ chức hôn lễ cho hai con....

Hắn chưa kết thúc câu nói, ta đã ngắt lời hắn, nói:

- Chung một huyết thống, sao có thể??

Hắc Quang nhíu mày vẻ không hài lòng, nói:

- Ân Ly, ta chưa nói xong mà. Ân Ly, cháu là hậu duệ duy nhất và cuối cùng của Đại Huyền, Ân Hải, hài nhỉ quý báu của ta. Mặc kệ người đời nói sao, ta vẫn muốn hai con thành hôn.

Ta nhíu mày, nhưng cũng không buồn hay không muốn hỏi nhiều hắn. Từ "muốn" của Hắc Quang, không đơn thuần là từ "muốn" bình thường, mà là nhất định phải đạt được. Ta nhớ có lần, hắn " muốn" một bình trà quý, xong ông chủ hiệu bình trà đó không đáp ứng nổi. Thế rồi hắn ngày đêm tra tấn con người đó, chỉ vì một bình trà. Lúc đầu, thú thực ta có chút hoảng loạn, song riết nhiều cũng quen hình ảnh đó. Ta có nghe qua chuyện giữa Hắc Quang và mẫu thân ta- Đại Huyền. Tình yêu cùng huyết thống, có thể sao???

-... Tuy nhiên, ta cần hai con hoàn thành một nhiệm vụ trước khi thi..- Giọng nói của Hắc Quang vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của ta

Hải huynh- chắc vẫn còn chưa hết bất ngờ- nhướn mày lắng nghe. Ông già này...còn toan tính gì nữa???

- Ta muốn hai con....bắt sống đương kim hoàng thượng....

Ta tròn mắt nhìn con người đang chễm chệ uy nghi trước mặt ta. Đương kim hoàng thượng???? Hắn đùa ta chắc?? Hay sáng nay chưa uống thuốc ??? Hay bị ai hạ độc?? Hay đầu bị đập vào đâu đó?? Đương kim hoàng thượng không phải chuyện đùa, ta nghe nói hắn cũng thuộc dạng đệ nhất thiên hạ sau mỗi tứ đại huyền thoại?? Ta bất ngờ nhìn sang Ân Hải huynh, huynh ấy tròn mắt nhìn Hắc Quang, rồi cũng quay sang ta. Nếu như huynh ấy cũng như vậy, chứng tỏ, đương kim hoàng thượng hẳn phải là một kẻ không thể đùa.

À cơ mà...

- Đương kim hoàng hậu vẫn đang mất tích phải không??

Nhận được cái gật đầu xác nhận của Hải huynh, ta quay lên nói:

- Vậy chỉ cần làm ta giống với đương kim hoàng hậu thôi phải không??

- Không cần, cháu đã giống đương kim hoàng hậu rồi- Hắc Quang mỉm cười mãn nguyện.

*************************

Đứng nấp lấp ló sau cánh cửa đại sảnh, một bóng người chợt sững lại. Rồi lao vụt ra ngoài. Bóng đen đó dùng khinh công nhảy vọt lên ngọn núi cao nhất. Mặc cho cành cây nhọn cứa vào da thịt chảy máu. Đón ngọn gió to nhất, nam nhân đó khẽ thì thầm với gió, rồi chờ cơn gió đi mất.

**************************

- Hoàng thượng vạn tuế- Gia Phong quì trước Hoàng Thần, cung kính làm lễ

- Miễn lễ. À, đã tìm ra Trọng Kha chưa?? - Hoàng Thần khẩn trương nhìn Gia Phong, chờ đợi câu trả lời. Hắn đủ thông minh để hiểu, Trọng Kha cùng Ân Ly có thể đang bị giam giữ cùng một nơi.

- Ừm, thần đã nghe ngóng cơn gió, và.....thần biết một tin...

- Nói đi

- Hắc Quang cho Hắc Ân Hải cùng một tay sai là nữ nhân đến bắt sống Hoàng thượng.... Nhưng...người thông báo tin đó....chính là..Trọng Kha

- Tức là Trọng Kha đang ở Hắc gia ư?? Hừ. Vậy cho quân mai phục....

- Khoan đã , Hoàng Thần huynh...- Thổ Tinh từ đâu nhảy vào ngồi chễm chệ trong họng hắn, cùng An La, Thuỷ Linh, Kim Quân và Mộc Anh.

- Có việc gì mà tất cả mọi người đến đây??

- Tỉ, An La và Mộc Anh đã đọc rất nhiều ở thư viện và chúng tỉ phát hiện ra một điều rằng.... Nhà tiên tri tiếp theo... Chính là Hắc Ân Hải...- Thuỷ Linh tỉ nói vội, như sợ ai cướp mất lời của tỉ ấy

- Vậy nên..chúng đệ muốn...huynh hãy cứ để cho Hắc gia bắt huynh. Chúng đệ sẽ lén đi theo và gặp nhà tiên tri về tứ đại huyền thoại.

Hoàng Thần chìm trong suy nghĩ. Hừm, xem ra ở Hắc gia sẽ có câu trả lời cho tất cả mọi chuyện... Và.. Ân Ly...

- Được... Vậy hãy chiều theo kế hoạch của Hắc gia.

**************************

- Ân Ly, chúng ta cần kế hoạch cụ thể để bắt sống đương kim hoàng thượng. Hắn không phải một tay dễ đùa... - Ân Hải đi trước, nói một câu rồi lại chìm trong im lặng.

Ta chẳng nói với Hải huynh một câu nào. Bối rối??? Bất ngờ??? Kết hôn?? Ừ thì kết hôn, ta đã có thể hoàn toàn không quan tâm nhưng cảm giác này là gì?? Là không cam lòng ư??? Tại sao ?? Hải huynh thực là một người con trai, đàn ông đáng mơ ước mà?? Aishhhhhh, thật không muốn nghĩ nữa. Ta vò đầu bứt tai mãi không thôi. Thật là...cảm giác này rất khó chịu...

Mà thôi, quan tâm tới mục tiêu trước. Haizzzz, Đương kim hoàng thượng ư?? Lần này chẳng nhẽ cậu lại muốn ăn gan hùm? Sao mà ta bắt được hắn đây?? Và làm sao để Hải huynh đi vào mà không bị phát hiện?? Aizzzzz. Mà sao Hắc Quang lại bảo ta giống đương kim hoàng hậu đã bị mất tích?? Chắc là giống nhau sơ sơ??

- Ân Ly, muội đang nghĩ gì? - một giọng nói cắt ngang dòng suy nghĩ của ta.

Trọng Kha đứng ngay trước mặt ta, khuôn mặt lãnh đạm khẽ nở nụ cười. Khuôn mặt này giống y hệt Hải huynh, chỉ khác là....ấm áp hơn nhiều.

Ta cốc nhẹ đầu ta một cái. Ừ nhỉ! Trọng Kha và Ân Hải là huynh đệ song sinh mà. Ta nhìn huynh ấy, khẽ cười:

- Haha, ta chỉ chợt nhớ ra, huynh và Hải huynh là huynh đệ song sinh. Vì thế khuôn mặt mới giống nhau đến vậy.

Tại sao gặp con người này, nói chuyện lần đầu tiên, ta lại có thể dễ cười nói đến thế?? Và hình như huynh ấy còn quen ta trước đây??? Nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng Ân Hải huynh đâu, ta khẽ hỏi:

- Trọng Kha, Ân Hải huynh đâu??

- Huynh ấy lên phòng rồi. Ta vừa xuống đây a

~- Ưmm, ta muốn hỏi...- Ta thắc mắc nhìn Trọng Kha huynh. Ta thực vẫn không muốn, hay chưa thể tin được con người này. Vốn, bọn ta gặp nhau cũng chưa lâu. Làm sao ta có thể tin tưởng người này???

- Đương kim hoàng thượng là người giỏi cỡ nào??- Quyết định không hỏi, ta lại lảng sang câu hỏi khác

Trọng Kha nhướn mắt nhìn ta, cười rồi nói:

- Đương kim hoàng thượng ư?? Một người tài giỏi, lãnh đạo tài giỏi, ta thực khâm phục hắn.

Dường như Kha huynh không còn từ nào để diễn tả, bèn diễn tả một câu " Thực khâm phục hắn". Aizzzzz, ta làm sao đối phó được với loại người này đây??

- Vậy..hắn tên là gì?? - ta nhìn Trọng Kha, hỏi

Huynh ấy định mở miệng, định nói ra câu trả lời, rồi một tên sát thủ nhảy xuống, nói khẽ vào tai Trọng Kha, cúi người rồi biến mất. Trọng Kha trầm ngâm trong giây lát rồi y đứng dậy nhìn ta:

- Xin lỗi, ta có việc đi trước.

Ta cũng không muốn thắc mắc. A nha, muốn sống sót trong Hắc gia, quy tắc đầu tiên là : Đừng hỏi nhiều.

Áp dụng cho cả người mới vào hay mới về =.=

***********************

Ân Hải ngồi lặng im trong phòng, trờ tiểu đệ của mình đến. Y lên phòng có một chút thôi, quay ra đã thấy cảnh Ân Ly đang cười với Kha đệ của hắn. Trong lòng dấy lên niềm khó chịu không tả nổi. Bất quá, y cho người triệu Kha đệ đến. Gì thế này?? Con người băng lãnh của y đâu? Hai năm ở cùng người con gái đó, y bớt lạnh lùng hơn, cười nhiều hơn. Phải chăng, trái tim y đã rung động? Rung động vì người con gái vốn từ hai năm trước cho đến bây giờ không thuộc về mình?? Thế nhưng....cứ như một con thiêu thân, hắn cứ lao vào ánh sáng ngọn lửa rung động. Hắn biết, từ trước đến nay, kí ức của Ân Ly không hề bị xoá đi như phụ thân anh nghĩ mà chỉ bị lu mờ, cất giấu trong một góc nào đó nơi tâm trí Ân Ly. Và hắn cũng biết, tình cảm Ân Ly dành cho đương kim hoàng thượng- Hoàng Thần chưa bao giờ là thay đổi. 2 năm nay, tình cảm ấy vẫn luôn nhẹ nhàng ẩn trong trái tim ấy nhưng không rõ nét, làm Ân Ly cứ ngờ ngợ. Hắn biết, biết hết chứ. Hắn cũng đã bao lần thử giữ khoảng cách...nhưng kết quả là gì? Là hắn không chịu nổi, đành phải đi gặp Ân Ly cho thoả nỗi mong nhớ. Vì vậy mà, giờ hắn cho gọi tiểu đệ của hắn đến...chỉ vì ghen sao???

Mà cả tiểu đệ của hắn nữa, hắn thương y biết bao, mong nhớ y từng ngày, vậy mà vừa về đã dính lấy Ân Ly, thế là thế nào???

( Tác giả: tham quá Ọ ^ Ọ)

" Cộc...cộc...cộc" tiếng gõ cửa vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn, đưa hắn lại với thực tại.

- Bẩm Hắc đại thiếu gia, nhị thiếu gia tới

- Cho vào

Cánh cửa bật mở, một hắn-tóc-ngắ bước vào. Quét cái nhìn lạnh băng về phía Trọng Kha, hắn lên tiếng:

- Đệ ngồi đi

- Huynh triệu tập đệ đến là có việc gì??

Vào ngay vấn đề, thật không sai, tính cách này chỉ có nơi Kha đệ của hắn.

- Đệ mới về không sang hỏi thăm ta mà dính luôn lấy Ân Ly là thế nào? - Ân Hải vẫn cố giữ giọng lạnh băng, kiềm chế sự hờn giận.

- Có phải vì huynh khó chịu..khi đệ gần gũi với Ân Ly??- sắc sảo, quả là Trọng Kha của hắn!

- Chưa gì đã bị đệ nhìn thấu tâm can rồi. Haha. - Hắn cười nhạt, mình đang đùa với ai thế này.

- Vậy huynh không hiểu hay không tin vào tình yêu bất diệt ư?? Tình cảm của Hoàng Thần dành cho Ân Ly là vậy đấy. Hai năm...đệ quan sát Hoàng Thần rất nhiều, đủ để hiểu tình cảm của họ..không dễ dàng phá vỡ. Kể cả khi Ân Ly đang bị hạ độc quên hết kí ức, trong tim muội ấy vẫn còn thứ tình cảm đó sao?? - Trọng Kha lên tiếng nói một mạch.

Y hiểu tình cảm của Ân Ly dành cho Hoàng Thần là như thế nào. Vừa mới về Hắc gia, y cũng nhìn thấu được sự rung động của Ân Hải dành cho Ân Ly. Nhưng y không muốn đại huynh của y bị tổn thương chút nào, chỉ còn cách nói thẳng ra cho huynh ấy biết.

- Ta biết. Nhưng chẳng phải đệ cũng giống ta?? Haizzz, mà thôi. Ta gọi đệ đến đây vì ta có chuyện quan trọng hơn. Ta biết một phương thuốc làm Ân Ly nhớ lại mọi chuyện

- Cái gì cơ??

- Phương thuốc đó....Hắc Quang không biết mà vô tình gửi ta và Ân Ly bắt cóc đem về..

- Là Hoàng Thần sao???

Y gật nhẹ đầu, tiếp tục:

- Ta còn biết, người kết thúc Hắc Quang chính là Ân Ly.

Trọng Kha lắc nhẹ đầu cho tỉnh táo rồi nói:

- Từ từ nào... Sao huynh biết nhiều thứ?? Chẳng nhẽ....huynh là nhà tiên tri kế tiếp sao??

Y lại gật nhẹ đầu. Nhớ lại thì ngay từ cái đêm tiểu Kha bỏ đi, y nhớ y đã chạy theo tiểu Kha nhưng rồi bị lạc. Một bà lão đã chạm nhẹ vào trán y, rồi đưa y về Hắc gia. Nghĩ thì thật kì lạ, tại sao bà lão ấy lại biết y là đại thiếu gia của Hắc gia mà đưa về?? Kể cả có biết, sao bà lão đó lại dám đưa y về Hắc gia, không sợ bị hành hạ đến chết sao??? Mãi về sau, y mới biết bà lão đó chính là nhà tiên tri đang đi tìm người thừa kế tiếp theo và bà ấy tìm được y. Từ đó, mọi chuyện tương lai y đều biết hết được. Có những chuyện, y không dám can ngăn vì không muốn làm thay đổi số phận của một sinh linh.

- Vậy...phương thuốc mà huynh nói là sao??- Kha đệ ngập ngừng hỏi. Có lẽ hắn cũng phần nào đoán ra được, song lại nghi ngờ không dám chắc chắn

- Đó chính là...nụ hôn của Hoàng Thần.