Part 22
Ta hốt hoảng lùi lại, lắp bắp hỏi hắn:
- T..thật...thật hả??
Tuyết nhíu mày nhìn ta:
- Không lẽ mi bảo ta nói đùa?
Sợ hãi, ta lùi về phía sau. Tuyết đi tới kéo tay ta lại:
- Cư thử đi. Ta tin ngươi sẽ không bị phanh thây đâu.
Tuyết mỉm cười. Nụ cười hắn làm ta an tâm. Mẫu thân ta từng tin hắn, thì sao ta lại không?
Quì xuống trước cái hồ, nhắm chặt mắt lại, ta thò tay xuống làn nước. Làn nước mát dịu, xua tan hồi hộp, lo sợ của ta. Ta khẽ mở ti hí mắt ra, một màu xanh trong đập vào mắt. Rồi mở hẳn mắt ra, làn nước ánh lên màu xanh kì dị, nhưng cũng thật đẹp mê hồn người. Một giọng nói âm vang, trong trẻo vang lên:
- Ân Ly, hoàng hậu của cả vương quốc, hậu duệ chủ nhân họ Lâm. Trái tim ngươi trong sáng, không chút vẩn đυ.c. Ngươi có quyền hỏi ta câu hỏi ngươi muốn biết.
Thở phài nhẹ nhõm, ta cất giọng:
- Ta muốn biết chuyện xảy ra vào cái ngày ta bị sốt cao.
Mặt hồ sáng lên, ta rướn người nhìn vào mặt hồ.
Từng cảnh quay chậm như thước phim diễn ra trước mắt ta, ta sững người lại, bần thần ngồi hẳn xuống.
Mặt hồ lại trở về như bình yên, Tuyết khẽ vẩy tay, hồ lại biến mất.
- Giờ ngươi thấy chưa? Tất cả những gì ngươi thấy trong đều là sự thật đấy
Dù nghe thấy những gì Tuyết nói, nhưng ta vẫn lặng im không nói gì. Một chút hạnh phúc vì những gì ta thấy không phải sự thật, rằng Hoàng Thần chưa bao giờ phản bội ta, và chút hối hận vì ta không tin hắn.
Ta cũng chưa biết thứ cảm úc nhen nhóm này là gì, nhưng rồi chắc ta sẽ sớm biết thôi, phải không??
Ngước nhìn Tuyết, ta nói:
- Ta muốn về...
Tuyết chìa tay ra, nắm lấy bàn tay hắn, ta đứng dậy. Lạnh!
- Tuyết, tay ngươi lúc nào cũng lạnh thế hả??
Tuyết sững người. Câu nói này...hệt với những gì mẫu thân nàng nói...
Cái sững người ấy cũng qua nhanh, Tuyết cốc đầu ta:
- Ngốc, ta là Tuyết. Mà tuyết thì phải lạnh. Mi thấy tuyết ấm bao giờ chưa? Có mà tan chảy ra hết
- Ai da, đau ta
Tuyết mỉm cười, nắm lấy tay ta:
- Chúng ta đi nào
*******************
Trọng Kha ngồi bên giường nơi Ân Ly đang nằm, muội đã hạ sốt, sắc mặt có vẻ tươi hơn mấy ngày trước, cây cũng ngừng mọc, lẽ nào Tuyết đã thành công??
Vuốt nhẹ mái tóc mềm mượt ấy, Kha huynh thì thầm: " Muội hay mau tỉnh lại cho ta"
Kim Quân trong Ân Ly cả ngày không ngủ nên đích thân anh đã điểm huyệt Quân đệ để hắn nghỉ ngơi.
Kha cũng biết, hoàng thượng cả tuần nay riết ráo đi tìm Ly muội của hắn bằng cách sai Gia Phong gửi mấy cơn gió, nhưng biết sao được, chính anh đã nhốt hai cơn gió đó lại. Anh không muốn Ân Ly bị tìm thấy rồi bị thương nữa...
Tuyết hiện ra trước mắt Kha huynh, Kha huynh giật mình, xém chút nữa ngã khỏi ghế.
- Mi thành công rồi?
- Tất nhiên, mi nghĩ ta là ai hả??
Tuyết trả lời một câu, rồi biến mất vào trong không trung, như mọi khi hắn biến mất, chỉ để lại một bông tuyết nhẹ nhàng rơi trong không khí, rồi đáp xuống đất...
*******************
Ưʍ...ta đang ở đâu đây...
Khẽ nhấc cánh tay, nhưng dường như cánh tay bị buộc vào đâu đó, nặng trịch làm ta không thể nhấc người dậy. Mở hai mí mắt nặng trịch, ta lơ mơ thấy hai bóng người ở bên.
A! Là Kim đệ và Kha huynh...
Dùng chút sức lực còn lại, ta đưa cánh tay nặng trịch ra khỏi chăn
Một bàn tay ấm áp nắm lấy tay ta, tiến tới và khẽ nâng ta ngồi dậy.
Kha huynh dùng khăn ấm lau mặt cho ta, mọi thứ dần trở nên rõ ràng hơn. Trước mắt ta, Kha huynh và Kim đệ lo lắng cho ta, chăm sóc cho ta. A~ hai người này làm ta cảm động vô cùng.
- Tỉ thấy thế nào?? Đỡ hơn chưa- Kim đệ sốt sắng hỏi ta
- Muội có thấy đói không?? Ta đi bảo nhà bếp làm đồ ăn uội. Muội thật là... Sao lại chạy dưới mưa để ngấm lạnh rồi sốt cao thế này...
Sống mũi cay cay.... Lòng ta ấm áp lạ thường...
Ta oà lên khóc như một đứa trẻ....
Hai hàng nước mắt cứ rơi làm Kim đệ và Kha huynh lúng túng, người thì đi lấy khăn cho ta, người thì lau hai hàng nước mắt..
- Ơ .. Thôi nào.. Đừng khóc... Có đệ với Kha huynh rồi mà...
Ta thút thít, khóc nấc lên:
- Hu ..hu... Cám ơn hai người....
Hai người thực sự làm cho ta rất nhiều... Mà ta chẳng làm gì được cả... Cám ơn hai người...
Sự cảm động dâng trào trong ta, nên nước mắt cứ thế không ngừng tuôn rơi.
- NÀNG KHÔNG ĐƯỢC KHÓC. TA KHÔNG CHO NÀNG KHÓC. NÀNG CÓ BIẾT TA LO LẮNG THẾ NÀO KHÔNG HẢ?
Một giọng nói quen thuộc cất lên, làm trái tim ta đập nhanh hơn một nhịp. Một bóng người lao đến ôm chầm lấy ta, gạt Kim đệ sang một bên.
Ấm áp.... Ta nhớ mùi hương này...
Nhưng mà... Hoàng Thần ngốc kia.. Sao mi ôm ta chặt thế hả ??