Hoàng Hậu Nghịch Ngợm Của Ta

Chương 16

Part 16

Ngồi bệt xuống thảm cỏ trong Lâm cung cùng tiểu Bạch, ta để nó gối đầu lên đùi ta, rồi như chợt nhớ ra điều gì đó, ta hỏi tiểu Bạch:

- Tiểu Lam đâu rồi em??

Tiểu Bạch nhìn ta, gừ gừ: " À tiểu Lam bay đi đâu đó có việc, nhờ em báo với người, tiểu Lam nói sẽ về sớm thôi. "

Ta gật đầu. Cũng không nên ràng buộc một con chim ưng quá! Vuốt v3 bộ lông trắng mịn mà của tiểu Bạch, con sói trắng hỏi:

" Người có để ý ánh mắt kia không??"

" Ánh mắt nào cơ?" - ta ngây ngô hỏi lại

Tiẻu Bạch ngẩng đầu nhìn chăm chăm về một hướng, ta ngoái lại nhìn theo, Kha vội quay đi hướng khác khi bắt gặp ánh mắt ta. Hất nhẹ tay, một cành cây quấn lấy người Kha, rồi đẩy huynh ấy tới gần ta.

" Tiểu Lam lại rất thích ánh mắt ấy" - tiểu Bạch gầm gừ

- Muội cần gì à?? Muội đói không?? Ta đi lấy đồ ăn uội.

Phục vụ cho ta, chắc hẳn Kha đã hiểu rõ thời gian biểu ăn uống của ta thế nào. Thấy huynh ấy quan tâm vậy, ta gật nhẹ đầu:

- Vâng, cám ơn huynh.

Kha xoa đầu ta rồi quay đi rảo bước thật nhanh. Kì lạ! Ánh mắt ấy chẳng phải là ánh mắt của sư huynh dành cho tiểu muội sao??

" Người nhầm rồi! Đó không phải ánh mắt của sư huynh dành cho tiểu muội."- tiểu Bạch gầm gừ trong cổ họng

" Thế thì là gì??"- ta nằm xuống, gối đầu lên thân của nó, lòng rối bời

" Chuyện này...tốt nhất để Kha huynh tự nói. Còn tiểu Lam tuy dũng mãnh là vậy nhưng chim ưng cũng biết yêu. Tiểu Lam thích ánh mắt ấy của Trọng Kha"

Nghĩa là tiểu Lam thích Trọng Kha?? Không thể nào, Kha là người còn tiểu Lam là chim ưng mà?

" Ta biết người nghĩ gì, ta sẽ giải thích cho người sau. Cây " si" về rồi kìa "

Ta ngoái lại, Kha cầm một bàn nhỏ di động, trên đó có đ ĩa bánh, đặt xuống đất, Kha nói:

- Muội ăn thử bánh này xem. Công thức mới của Mai Mai tổng quản

Ta giả vờ mếu máo:

- Ơ thế ta là vật thử bánh à??

Kệ những lời tiểu Bạch nói đi. Lâm Ân Ly này không để đầu những chuyện cỏn con. Mọi người yêu quí ta vì ta yêu quí mọi người mà. Không phải sao?

Kha vội vuốt tóc ta, ý không muốn làm ta khóc:

- Muội yên tâm, ta đã ăn thử rồi. Không có độc đâu. Đừng khóc nhé !

Ta nhanh chóng nở nụ cười, búng khẽ vào mũi huynh ấy:

- A ha, hoá ra là huynh ăn bánh của muội. Thảo nào muội đếm thấy thiếu nha.

Hoang đường! Kha vừa mới bê ra, sao muội ý đếm nhanh thế được?

Biết rõ bị ta lừa, Kha huynh lắc đầu ngao ngán nhưng cũng không thể kìm nổi mà cười.

Cầm bánh ta cho hết vào miệng, người ngoài nhìn vào, hẳn sẽ thốt lên:

- Ôi trời! Hoàng hậu Ngọc quốc hoá ra lại ăn như heo sao.

Mọi người trong cung thì đã quen, và còn vui vẻ với tính ham ăn của ta.

Cầm cái bánh ta đang ăn dở, ngước lên, ta bắt gặp ánh mắt của Kha huynh. Ánh mắt sát thủ hoàng cung là đây ư? Trong và đen tuyền...quả thật rất đẹp, không có tí gì lạnh lùng như các sát thủ trước đây ta đọc trong truyện. Kha đưa tay lên, quẹt vụn bánh trên mặt ta:

- Miệng muội dính vụn bánh

Ta cười, mắt híp lại với huynh ấy.

/ Hoàng Thần: Aaa, nàng có biết chỉ với nụ cười đó thôi, mắt híp đó thôi là đủ để làm tim người khá xao xuyến không ??? Ân Ly: * làm ngơ* hơ hơ ta không nghe thấy gì nha! Dài dòng quá ta không hiểu a~/

Đúng lúc đó, Kim Quân trong trang phục ánh kim bước vào, thấy Kha đang chùi miệng cho ta, Quân mặt lạnh băng, rút ngay cây kiếm Kim Cô của mình ra, lao đến chỗ Kha, kề sát cây kiếm vào cổ Kha huynh, gằn từng chữ một:

- HÃY.YÊN.PHẬN.LÀM.SÁT.THỦ

Ta hốt hoảng, chẳng kịp hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ kịp nghe thấy tiếng tiểu Bạch gầm gừ, cười Khự khự: " Lại một kẻ si tình nữa đến. Năng lực của hoàng hậu quả là kì diệu. Haha"

Ta quay lại lườm con sói trắng rồi ( lại) hốt hoảng quay ra ngăn cản Kim Quân:

- Đệ sao vậy?? Đây là sư huynh của ta mà

Hình như câu nói của ta như bình xăng, XĂNG nhé chứ không phải là nước đâu, đổ vào đống lửa cháu ngùn ngụt của Kim thiếu gia. Quân đệ quát ta:

- Là tỉ không biết hay cố tình không biết tình cảm của huynh ấy?

- Là tình cảm của anh trai dành cho em gái- giọng ta chắc nịch.

Lúc đó, một ánh mắt buồn rầu nhìn về ta, cố gắng nở nụ cười buồn.

- Tỉ thật ngây ngốc làm sao- Kim Quân tức giận dùng kiếm chém mạnh vào thân cây. Một chất dịch như nước nhỏ ra. Ta thấy nhói trong tim, lao vào ôm chặt thân cây mới bị chém. Chợt có tiếng xì xào:

- Đau quá! Cứu tôiiii...

Rồi tiếp theo ta nghe một tiếng khóc nhỏ, chỉ mình ta nghe thấy. Cảm thấy như một phần thân thể ta bị chém theo, ta khóc. Ta chẳng để ý gì ngoài vết chém trên cây. Chợt nhớ ra về việc máu của ta, ta rút nhanh con dao nhỏ giắt bên người, định cứa vào tay thì Kha lao đến giật ra:

- Muội đừng làm điều dại dột

Ta kéo lại, nói:

- Máu của muội sẽ chữa vết thương đó.

Nhanh tay cứa nhẹ một vết,nhói đau, rồi di máu vào thân bị chém, như khi ta dùng máu xoá Hắc thuật, vết chém cũng dần liền lại. Cây thẳng đứng lên, xanh tươi mơn mởn khi nhận được máu ta, làm ta cũng vui mừng theo.

" Cám ơn nàng, hoàng hậu. Ân này nhất định ta sẽ không bao giờ quên."- tiếng lá xào xạc nói với ta.

Ta cười, đặt một tay lên thân cây. Kim đệ bước đến, dùng mảnh vải trắng tinh khôi lau ngón tay chảy máu của ta. Ta thì thầm với cây:

" Cho Kim Quân thiếu gia gửi lời xin lỗi tới nhà ngươi. Đệ ấy không cố tình đâu."

" Vâng. Lời xin lỗi được chấp nhận"

Kim Quân quì xuống:

- Đệ xin lỗi. Đệ đã quá nóng nảy.

Đặt tay lên vai đệ, ta cười:

- Người đệ nên xin lỗi không phải là ta.

Nhìn về Trọng Kha, huynh ấy khẽ gật đầu rồi rời khỏi Lâm cung.

Ta ngồi xổm xuống, hỏi Kim Quân:

- Hôm nay có việc gì đệ đến gặp ta thế?

Kim Quân cười nhẹ, búng mũi ta:

- Nhớ tỉ nên ra tìm thôi.

Đưa hai tay lên xoa xoa cái mũi, ta nhăn mặt:

- Yaaa, đau vậy

Ta vui, trong lòng thật không biết nên dùng từ ngữ nào tả xiết. Kim thiếu gia lạnh như kim là vậy, nhưnh cuối cùng trái tim cũng cảm hoá được. Thấy ta cứ cười tủm tỉm một mình, Kim thiếu gia cũng không khỏi mà cười rạng rỡ theo.

Ta lo lắng nhìn xung quanh, tiểu Bạch đi đâu mất rồi?? Đệ chợt tiến gần đến ta, rồi gần hơn, ta theo phản xạ lại lùi về sau, đệ ấy lại cành gần với ta hơn, dịu dàng nói:

- Thật ra ta đến đây....