Hoàng Hậu Nghịch Ngợm Của Ta

Chương 14

Part 14

Ta ngồi bên giường Tuyết với một bên tay phải băng bó. Vết thương sâu hơn lúc trước làm ta khẽ nhăn mặt khó chịu. Đã 3 ngày mà Tuyết không tỉnh lại, thỉnh thoảng trong cơn mê, ta thấy Tuyết nhăn mặt khó chịu và vài giọt nước mắt chảy ra. " Chắc hẳn hắn đang gặp ác mộng?"

Hoàng Thần đặt tay lên vai ta, bảo:

- Hắn ta sẽ tỉnh lại ngay. Giờ nàng cần nghỉ ngơi. Nàng đã ngồi đây 3 ngày rồi, lại ăn ít nữa

- Ta không sao. Ta có rất nhiều điều muốn hỏi anh ta

Ta nhìn hắn, khẽ nói.

Bỗng nhiên, Tuyết bật dậy, nhìn quanh. Ta chợt đứng dậy, Hoàng Thần chạy ra ngoài:

- Ngự y....ngự y đâu??

Tuyết nhìn quanh, mồ hôi đầm đìa:

- Ta...ta đang ở đâu??

- Mi đang ở trong Lâm cung, cung của ta - ta lên tiếng

Tuyết quay sang nhìn ta, mặt sững lại:

- Đại Huyền??

Rồi Tuyết ôm châm lấy ta, cứng ngắc. Ta đẩy nhẹ anh ta ra, nói:

- Xê ra đi. Ta không phải Đại Huyền

Tuyết vẫn ôm cứng lấy ta:

- Nàng là Đại Huyền, Đại Huyền của ta

Đau quá! Tuyết ôm chặt lấy ta, thân lạnh buốt khiến ta cũng phải chịu cái giá lạnh đấy. Sợ hãi, ta chợt hét lên:

- HOÀNG THẦN, CỨU TAA

Hoàng Thần trong bộ long bào lao vào, kéo áo Tuyết ra:

- Nhà ngươi- làm-gì-đấy??

- Buông.ra, không ta đóng băng nhà ngươi bây giờ

- Đây không phải Đại Huyền của ngươi. ĐÂY LÀ LÂM ÂN LY, HOÀNG HẬU CỦA TA

- Gì cơ- Tuyết buông ta ra nhìn kĩ vào khuôn mặt ta

Ta khẽ đẩy anh ta ra, rồi bị Hoàng Thần kéo vào lòng:

- Đây là phu nhân của ta.

Tuyết lắp bắp hỏi:

- Ân Ly?? Ân Ly?? Cô là nữ nhi của Đại Huyền? Thảo nào cô giống y hệt Đại Huyền.

Ta khẽ đẩy Thần ra:

- Đại Huyền...Đại Huyền là ai??

- Chẳng nhẽ cô chưa bao giờ hỏi Lâm Nhật Long về mẹ ngươi ư?

- Ta...Ta- ta lúng túng nhìn Tuyết, rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh- Mà ta ngồi đây đợi ngươi dậy 3 ngày không phải vì việc đấy, ta muốn hỏi, tại sao ngươi lại dùng Hắc thuật ??

Tuyết nhìn xa xăm, khẽ cười:

- Ta đã tuyệt vọng. Giờ sống chẳng để làm gì cả. Hắn nói hắn có cách để làm nàng sống lại...nếu ta dùng Hắc thuật để đóng băng cả vương quốc này.

Ta lao vào túm lấy áo hắn:

- Ngươi bị điên à?? Người chết sao có thể sống lại?? Ngươi đóng băng cả vương quốc này của ta đấy!

Hoàng Thần khẽ gỡ tay ta ra khỏi áo Tuyết, bảo:

- Chuyện này...ta có biết. Đợi sau lễ hội mùa đông, ta sẽ nói cho nàng.

Ta nhìn Hoàng Thần, lắc nhẹ đầu:

- Ngươi còn giấu ta bao nhiêu chuyện nữa đây??

*******************

Ta nằm quay mặt vào tường, khẽ nhắm mắt lại. Có quá nhiều thông tin ta cần tiếp thu bây giờ. Mẫu thân ta đã chết từ khi ta còn bé xíu, ta chẳng thể nhớ rõ khuôn mặt bà, trừ đôi mắt đen tuyền ấm áp của người. Đôi mắt ấy, chứa cả bầu trời, tình thương bao la danh cho ta, chứa cả vũ trụ huyền ảo của ta, làm sao có thể quên được? Nhưng bà đã mất từ lâu lắm rồi? Với người chết làm sao sống lại được? Mẹ ta tên Đại Huyền ư? Ta không thể nhớ nổi. Với lại sao Tuyết lại yêu mẹ ta?? Tuyết đã sống lâu như thế ư?? Với ngoại hình trẻ như một thanh niên 22, 23 tuổi?? Thật có quá nhiều thứ phải suy nghĩ.

Hoàng Thần nằm cạnh ta, thấy ta suy nghĩ nhiều như vậy, quàng tay qua eo ôm ta:

- Đừng nghĩ nhiều nữa. Ngủ đi. Nàng kiệt sức rồi

Ta hất tay hắn ra:

- Sao ta có thể tin ngươi được, khi ngươi giấu ta nhiều chuyện thế này?

Hắn ôm ta vào lòng:

- Chỉ là có chuyện chưa hợp lúc, đến lúc để nói ra thôi.

Ta nhắm mắt, trả lời gọn lỏn:

- Ừ

Chợt cảm thấy có gì đó mềm mại, ươn ướt trên má ta, tim ta bỗng đập chậm nhịp. Thình thịch...thình thịch

- Nàng đang hồi hộp à?? - Hắn cười thích thú áp tai vào ngực ta, đúng chỗ tim

Mặt ta nóng ran, ta nhéo hắn:

- Cho chết này cái đồ bi3n thái !!

Hắn la oai oái lên rồi nhỏm người dậy, giữ chặt hai cổ tay ta lại. Hắn nói:

- Dù có chuyện gì xảy ra, ta vẫn sẽ luôn ở cạnh nàng

Rồi mặt hắn gần gần lại mặt ta, hơi thở hắn phả vào mặt ta. Ta nhắm chặt mắt lại, một bờ môi mát dịu áp vào môi ta, từ từ và nhẹ nhàng, mắt ta dãn ra, khẽ đáp trả lại nụ hôn đó...

*******************

- Nào, hôm nay muội phải học nghi lễ cho Lễ hội mùa đông- Thuỷ Linh tỉ tỉ kéo tay ta

- Đúng đây, đệ đồng ý - Thổ Tinh gật đầu.

- Muội phải học cách khiêu vũ trong lễ hội mùa đông, cách đi đứng, ứng xử- Thuỷ Linh tỉ tỉ liệt kê một đống các thứ ta phải học làm ta muốn bỏ chạy quá trời >