Hoàng Hậu Nghịch Ngợm Của Ta

Chương 12

Part 12

Hoàng Thần hớt hải chạy về Lâm cung. Hắn nhớ nàng phát điên, ngồi trong triều mà lòng nóng như lửa đốt, chỉ muốn tới gặp nàng nhanh nhanh thôi. Gia Phong thấy vậy bè cười hỏi:

- Bệ hạ có việc gì mà vội vã thế??

- Chẳng có gì cả- Hắn đi chậm lại, lườm Gia Phong một cái

- Thần chưa từng thấy người như vậy.

- Tại ngươi mới vào cung, ngươi không hiểu được đâu.

Hoàng Thần vừa nói xong, quay ra nhìn vào Lâm cung, khựng lại. Trước mặt hắn là Ân Ly vui vẻ cười đùa với Kim Quân. Nụ cười Kim thiếu gia mà hắn từ lâu chưa thấy. Lòng hắn khó chịu vô cùng, khó chịu đến mức nghẹt thở. Gì đây?? Hắn chưa từng có cảm giác này... Hắn quay lưng đi, lòng giận dỗi nàng không ngừng...

*****************

Ta vui vẻ trở về Ngọc Long cung, ta đã làm việc tốt mà. Kim Quân cũng đã vui vẻ hơn, ta chẳng thích ai cứ lạnh lùng đâu. Vào phòng, ta thấy hắn ngồi làm việc. Ta đập vào vai hắn rồi nói:

- Hôm nay ta đã làm việc tốt!

Hắn hừ nhẹ:

- Việc tốt?? Ta chẳng thấy tốt gì cả

- Mi còn chưa biết mà ...

- Ta biết, biết hết và ta thấy không tốt

- Nhưng mà....

- KHÔNG NHƯNG NHỊ GÌ HẾT. TA LÀ PHU QUÂN CỦA NÀNG, CHỨ KHÔNG PHẢI KIM QUÂN- Hoàng Thần giận dữ đập bàn đứng dậy hét lên

- Ta..ta chỉ...

Trong lòng ta chợt trào dâng một thứ gì đấy...giận dỗi, buồn tủi, ta lắp bắp:

- Ừmmm... Kẻ hèn mọn này mong hoàng thượng thứ lỗi đã làm phiền người- ta cúi thấp người xuống, rồi vội vã chạy ra ngoài.

Sao vậy?? Mày sao vậy?? Không được khóc, mày mạnh mẽ mà. Mày là đứa mạnh mẽ nhất, người con gái mạnh mẽ mà. Ta leo lên lưng tiểu Bạch, khẽ nói thầm:

- Ra khỏi cung. Đến cầu Hằng

Ngồi trên lưng tiểu Bạch, ta lấy tay che mắt. Không..không được khóc mà.. Ta ghét hắn. Không thể khóc vì người ta ghét được. Tiểu Bạch, gầm gừ :" Bám chắc vào tôi đi". Ta cúi rạp người, bám chắc vào bộ lông tiểu Bạch, tiểu Bạch nhún người rồi nhảu vọt qua bức tường cao rồi lao đi như gió. Đến cầu Hằng, ta dựa xuống lưng tiểu Bạch, nhìn ra sông Hằng.

Không phải vô lí người ta gọi đây là sông Hằng, mà vì sông trong đến mức ánh trăng nhuộm vàng cả dòng sông. Ta chán nản nhìn. Tại sao hắn lại nổi giận với ta?? Ta chẳng làm gì sai cả.

Ta xị mặt nhìn tiểu Bạch. Tiểu Bạch gừ gừ: " Em nghĩ hoàng thượng ghen"

- Ghen gì chứ?? Ta có làm gì..

" Do người cười đùa với Kim Quân"

- Thế mà cũng ghen.. Tên dở người...

" Thế sao người phải giận dỗi bảo em đưa người tới đây??"

- Ta...ta...

" Chính xác thì cảm giác của người với hoàng thượng như thế nào?"

- Ta....

- Đã muộn để tới đây rồi Lâm tiểu thư- một giọng nói xen vào lời ta

Ta khó chịu nhìn chủ nhân giọng nói đấy:

- Mi có biết nhảy vào họng người khác là vô duyên không??

Ta nhìn thấy một nam nhân mặc bộ đồ trắng bạch đứng gần ta. Tiểu Bạch đứng lên trước chắn cho ta nhe răng nanh nhọn hoắt ra gầm gừ.

- Mi là ai?? - ta cất giọng hỏi

- Ai thì nàng sẽ sớm biết thôi. Hoàng thượng giá lâm rồi kìa - Nói rồi hắn biến mất, để lại một bông tuyết trắng nhỏ khẽ rơi xuống

Ta nhìn quanh, thấy Hoàng Thần phi ngựa tới, thắng ngựa lại, hắn lao xuống vội vã chạy lại phía ta, ôm lấy ta vào lòng:

- Ta xin lỗi. Đáng nhẽ ra ta không nên nổi cáu to tiếng với nàng. Ta xin lỗi... Ta đã rất lo lắng. Ta xin lỗi

Ta dựa đầu vào vai hắn, nói:

- Không sao mà..

Hắn ôm chặt ta vào lòng..bên cạnh dòng sông ánh trăng vàng rực. Khung cảnh thật lãng mạn.... Nhưng đây chỉ là ngọn gió bình yên trước cơn sóng dữ dội thử thách tới.. Hoặc có thể là không...

- Nàng đi về với ta nhé?- hắn nhìn ta mỉm cười khẽ

- Tất nhiên. Đấy là nhà của ta mà :