Chồng Ơi, Lên Giường Nào!

Chương 4: Lên giường cùng hắn thoải mái muốn chết!

Phó Thiên Hà ngây người, hắn thậm chí còn nhìn chằm chằm cô với vẻ ngơ ngác. Biểu cảm như vậy trên mặt người đàn ông này thật sự rất hiếm gặp, phải nói thẳng là trong kiếp trước Đào Thiên Thu còn chưa từng một lần được chứng kiến. Nhìn gò má hắn từ từ đỏ lên, chính bản thân cô cũng không ngờ mình lại ra tay mạnh đến vậy. Trong nháy mắt Đào Thiên Thu thấy vô cùng hối hận, không phải bởi vì sợ hãi lửa giận của hắn, mà là bởi vì cô vừa mới quyết định sẽ cẩn thận yêu thương hắn ở kiếp này, vậy mà vừa trùng sinh đã tát hắn một cái đau điếng, thật sự là đau lòng chết cô rồi.

Bàn tay mềm mại đưa lên chạm vào má hắn, sau đó cẩn thận vuốt ve như đang âu yếm, trong đôi mắt hạnh ngập nước của cô rõ ràng là vẻ lo lắng khôn cùng.

"Chồng, anh không sao chứ?"

Chưa bao giờ người phụ nữ này đối xử dịu dàng với hắn như vậy, cũng chưa từng một lần cô gọi hắn là "chồng". Lúc tức giận thì cô sẽ gọi hắn là tên khốn kiếp, lúc lên giường thì luôn miệng kêu hắn là "biếи ŧɦái", khi tâm trạng cô tốt nhất cũng chỉ gọi thẳng cả họ và tên hắn là "Phó Thiên Hà" mà thôi. Chính vì vậy mà lúc này hắn không những không vui mừng, mà ngược lại còn cảm thấy châm chọc vô cùng. Thì ra Đào Thiên Thu cũng biết hắn là chồng của cô ư? Nhưng mà trong lòng cô có bao giờ thừa nhận điều đó không?

Phó Thiên Hà lạnh lùng gạt tay cô ra.

"Đừng xem tôi thành người đàn ông khác!"

Hắn nhìn thấy trong mắt cô xẹt qua một tia bối rối, điều đó khiến tâm tình của Phó Thiên Hà càng thêm tăm tối. Tất cả du͙© vọиɠ đều bị dập tắt, hắn trực tiếp rút côn ŧᏂịŧ thô to ra khỏi hoa huyệt của cô.

Côn ŧᏂịŧ thô to của hắn cọ xát thịt non bên trong hoa huyệt của Đào Thiên Thu, khiến cô nhịn không được phát ra những tiếng rêи ɾỉ yếu ớt. Thanh âm này giống như chiếc lông vũ chạm khẽ vào tim hắn, quyến rũ đến mức đủ để khiến bất kì người đàn ông nào đều phải nổi lên ham muốn.

Phó Thiên Hà có chút kinh ngạc. Hắn và Đào Thiên Thu đã kết hôn được một năm, mỗi lần làm tình với hắn, đừng nói là không tình nguyện, mà phải nói là giống như hắn cưỡng ép cô vậy. Chưa bao giờ cơ thể cô để lộ ra dáng vẻ động tình, vẻ mặt Đào Thiên Thu lúc nào cũng là cam chịu xen lẫn căm hận.

Đào Thiên Thu nhìn bóng dáng Phó Thiên Hà đang muốn rời khỏi phòng, trái tim cô như bị ai bóp nghẹt vậy.

Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại của cô vang lên, màn hình hiển thị là Trần Tuyết Nhu gọi đến.

"Thiên Thu, tớ đã giúp cậu đặt vé máy bay đi Mỹ rồi. Sau khi cậu cùng học trưởng tới Mỹ rồi thì không cần phải lo lắng thế lực của Phó gia nữa." Trong thanh âm của Trần Tuyết Nhu không kìm được kích động.

Nếu không phải Đào Thiên Thu đã biết rõ bộ mặt thật của Trần Tuyết Nhu thì chỉ sợ cô cũng bị cô ta lừa gạt. Trần Tuyết Nhu căn bản không phải muốn giúp cô, mà là muốn đẩy cô vào trong hố lửa. Cô không thể quên Trần Tuyết Nhu đã hợp tác với tên tra nam kia lừa bán mình vào hộp đêm như thế nào.

"Vậy sao? Nhưng mà tôi không muốn đi Mỹ nữa mà muốn ở lại bên cạnh Phó Thiên Hà cơ."

Đào Thiên Thu dựa vào đầu giường, trên mặt nở một nụ cười lạnh. Cô mở loa ngoài rồi tiện tay ném đi động lên giường, tính toán muốn vào phòng tắm tắm rửa một chút.

"Thiên Thu, cậu điên rồi sao? Không phải cậu nói Phó Thiên Hà là một tên biếи ŧɦái, ở trên giường chẳng khác gì cầm thú sao. Cậu mỗi ngày ở bên hắn đều đau đớn muốn chết. Bây giờ có cơ hội trốn đi tại sao lại đột nhiên thay đổi chủ ý chứ?"

Tiếng thét chói tai từ bên kia di động truyền tới. Rõ ràng cô ta và Đường Trạch đã chuẩn bị tốt mọi thứ. Chỉ còn chờ đem Đào Thiên Thu lừa đến Mỹ là xong. Nào ngờ cô đột nhiên đổi ý. Không thể như vậy được, cô ta đã thèm khát Phó Thiên Hà nhiều năm như vậy. Thật vất vả mới tìm được cơ hội, không thể để nó vuột mất dễ dàng như vậy được.

"Đó là vì tôi không biết quý trọng, Phó Thiên Hà hàng to xài tốt, sao tôi lại muốn làm khó tính phúc nửa đời sau của mình chứ. Lại nói Phó Thiên Hà khỏe mạnh cường tráng, mỗi lần cùng hắn lên giường đều thoải mái muốn chết. Đã vậy tôi còn đi trêu chọc người đàn ông khác để làm gì?"

Đào Thiên Thu vừa nói xong đã nghe được tiếng thở dồn dập của Trần Tuyết Nhu ở đầu giây bên kia. Không cần nghĩ cũng biết cô ta tức giận đến mức nào. Khóe miệng cô gợi lên một nụ cười, đang muốn xoay người đi vào trong phòng tắm thì đột nhiên nhìn thấy trước cửa có một bóng người.

Phó Thiên Hà mặc áo ngủ màu đen đứng ở cạnh cửa, trên tay còn cầm theo một lọ thuốc.

Biểu tình trên mặt hắn khiến cô nhìn không thấu, hắn cứ thế nhìn Đào Thiên Thu bằng một ánh mắt thâm sâu.

"Lên giường với tôi thoải mái muốn chết?"