Trưởng Công Chúa Trùng Sinh

Chương 26: Ước hẹn

Vết thương ở chân của Cảnh Lăng không nặng cho lắm, ngự y xem qua, để lại một lọ thuốc, dặn dò Oanh Nhi sau vài ngày giúp Công Chúa thay thuốc, liền rời khỏi.

" Công Chúa, còn đau không ?" Đầu ngón tay dính một ít thuốc, Oanh Nhi một bên giúp Cảnh Lăng xoa xoa chân, một bên quan tâm hỏi.

" Không đau." Cảnh Lăng nói. Vết thương cũng không nặng, thêm vào đó thuốc này lại mát lạnh làm cho vết thương không còn đau nữa, vô cùng dễ chịu.

" Công Chúa, về sau người phải cẩn thận hơn một chút." Đem lọ thuốc cất đi, Oanh Nhi nói, " Lần này là chật chân, lần sau thì sao? Công Chúa người cũng thật là, chỉ cần thoát khỏi tầm mắt của Oanh Nhi, liền bị thương."

" Về sau, chỉ cần tầm mắt của ngươi không rời khỏi ta là được." Cảnh Lăng nói.

" Vâng." Oanh Nhi cười, " Về sau Oanh Nhi nhất định không cho Công Chúa rời đi tầm mắt của Oanh Nhi."

Bởi vì chân bị thương, trong khoảng thời gian này, nàng cũng không có đến thăm Hoàng hậu.

Ngày đó tướng quân cõng Cảnh Bình đến Thái y viện, dọc theo đường bị không ít người nhìn thấy, trong khoảng thời gian ngắn, lời đồn đãi nổi lên bốn phía.

Cơ bản đều nói, Vệ tướng quân cùng Cảnh Bình Công Chúa hai người lưỡng tình tương duyệt. Này đương nhiên cũng có phần Cảnh Lăng.

Dựa vào lời đồn đãi Cảnh Bình càng mạnh dạn tiếp cận Vệ Trung. Chỉ cần Vệ Trung bị triệu vào cung, ra cung trên đường đều " trùng hợp" gặp gỡ Cảnh Bình.

Vệ Trung không thể thoát khỏi này phiền toái, cuối cùng đành không tiến cung. Nhưng là lời đồn cũng không như vậy mà lắng xuống.

Ngồi trong điện Công Chúa, nghe Oanh Nhi nói lại chuyện của Vệ Trung, trên mặt Cảnh Lăng tràn đầy ý cười, " Oanh Nhi, ngươi xem ta thật sự rất tốt bụng, giúp thúc đẩy này mối lương duyên."

" Đúng vậy." Oanh Nhi cũng cười cười, " Vệ tướng quân cùng Cảnh Bình Công Chúa quả nhiên là trai tài gái sắc, vô cùng phù hợp. Này hôn sự nếu thành, người sẽ là đại ân nhân của Cảnh Bình Công Chúa nha. Nếu không có Công Chúa phái người mật báo, Cảnh Bình Công Chúa sao có thể mỗi lần đều " trùng hợp" gặp Vệ tướng quân đâu."

" Thật không biết hắn có gì tốt." Cảnh Lăng nói, " Cư nhiên luôn có Công Chúa coi trọng hắn." Kiếp trước là nàng, kiếp này là Cảnh Bình sao?

" Chỉ cần Công Chúa không coi trọng hắn là được." Oanh Nhi cười, " Những người khác coi trọng, là chuyện của họ. Ánh mắt của Công Chúa thật cao, thân phận của tướng quân không xứng."

" Không có biện pháp." Cảnh Lăng nhìn Oanh Nhi, " Ai làm cho bản Công Chúa coi trọng ngươi đâu?"

" Ai nha, này cũng không phải lựa chọn sáng suốt đâu." Oanh Nhi nói, " Oanh Nhi không có tiền không có thế, nếu cưới Công Chúa, sợ là ngay cả cổ kiệu cũng không có."

" Vậy ngươi liền cõng Bản Công Chúa nhập động phòng là được!" Cảnh Lăng chuyển mắt, ngẩng đầu, chỉ vào Oanh Nhi, ra mệnh lệnh.

" Vậy Oanh Nhi nhất định phải chăm chỉ rèn luyện." Oanh Nhi khẽ cười một tiếng, " Bằng không chưa cõng Công Chúa đến động phòng liền gục ngã làm sao bây giờ."

" Hảo ngươi, Oanh Nhi dám nói Bản Công Chúa nặng sao?" Cảnh Lăng nói xong, đưa nhéo vòng eo của Oanh Nhi.

" Công Chúa thủ hạ lưu tình."

Trong điện Công Chúa một mảnh hài hòa, Oanh Nhi cùng Cảnh Lăng đều đã quen thuộc như thế này trêu đùa. Sau này, ai cũng không ngờ, có một ngày thực sự chuyện như vậy sẽ thành hiện thực. Oanh Nhi có thể đem âu yếm Công Chúa, cõng vào động phòng.

Vết thương ở chân Cảnh Lăng sau nửa tháng mới lành. Trong lúc đó, Hoàng đế có đến xem vài lần, Hoàng hậu cũng phái người đến tượng trưng hỏi hai ba câu. Có một người nhưng thật ra làm Cảnh Lăng kinh ngạc, luôn luôn cùng mình đối nghịch Lục hoàng tử Cảnh Phong cư nhiên đến thăm nàng.

Cảnh Phong mắng nàng hai câu ngu ngốc, đi đường cũng bị thương, sau đó để lại một lô thuốc kim sang dược, liền rời khỏi.

" Thật là một đứa nhỏ không được tự nhiên, một chút cũng không đáng yêu." Thu hồi lọ thuốc của Cảnh Phong, Cảnh Lăng khẽ cười.

Cùng Công Chúa đại nhân giống nhau, trong lòng Oanh Nhi yên lặng nói lên. Đương nhiên nàng không dám nói trước mặt Công Chúa, Cảnh Lăng nghe xong sẽ tức giận nha.

" Oanh Nhi, đừng tưởng ngươi không nói lời nào, ta không biết ngươi đang suy nghĩ gì." Cảnh Lăng đột nhiên lên tiếng, đánh gãy suy nghĩ của Oanh Nhi.

" Công Chúa, cảm thấy Oanh Nhi đang suy nghĩ cái gì?" Oanh Nhi cười, hỏi.

" Ngươi nhất định suy nghĩ, Bản Công Chúa so với cái kia đứa nhỏ thành thục hơn." Cảnh Lăng nhíu mày, nhìn Oanh Nhi.

Oanh Nhi :…..

" Công Chúa." Oanh Nhi khụ một tiếng, đổi đề tài, " Lưu quý phi gần đây thường xuyên phái người đến đây."

" Nàng cho người đến đây làm cái gì?" Cảnh Lăng nhíu mày, cứ tưởng có Cảnh Phong nàng ta sẽ không làm phiền mình.

" Từ khi Lưu quý phi có thai, Hoàng hậu nương nương liền không cho Lục hoàng tử tiếp cận với Lưu quý phi." Oanh Nhi nói, " Gần đây, Lục hoàng tử vẫn là ở chỗ của Hoàng hậu. Quý phi nương nương cho người cầu kiến, đều bị Hoàng hậu lấy cớ thân thể không khỏe mà từ chối."

" Mẫu hậu thật là hiểu lòng người." Cảnh Lăng gật gật đầu, trong mắt hiện lên một tia trầm tư. Kiếp trước, mẫu hậu liền cực lực phản đối chuyện nàng đến gần Lưu quý phi, nhất là từ khi Lưu quý phi mang thai. Chính là lúc đó nàng nghĩ mẫu hậu không muốn thấy người khác đối tốt với nàng, nên cố ý phá hư mối quan hệ của nàng với Lưu quý phi, một mực không nghe lời nàng. Có lẽ, mẫu hậu cũng không có như mình suy nghĩ như vậy phá hư nàng, không quan tâm mình đi.

" Công Chúa, người suy nghĩ cái gì vậy?" Oanh Nhi hỏi.

" Oanh Nhi, ngươi nói." Cảnh Lăng nhìn Oanh Nhi, hỏi, " Mẫu hậu đối với ta như thế nào?"

" Hoàng hậu đối với Công Chúa tự nhiên vô cùng tốt." Oanh Nhi trả lời.

" Oanh Nhi, ta muốn nghe ngươi nói thật." Biết Oanh Nhi cố ý làm dịu đi quan hệ giữa nàng với Hoàng hậu, Cảnh Lăng nói.

" Oanh Nhi cũng không biết." Oanh Nhi lắc lắc đầu.

" Ta càng ngày càng không rõ mẫu hậu." Cảnh Lăng nâng cằm, nói, " Từ nhỏ mẫu hậu đối với ta rất lãnh đạm, có Lục hoàng tử về sau, càng thêm lạnh lùng. Ta nghĩ nàng một chút cũng không quan tâm ta, nhưng là nàng lại nhắc nhở ta không cần tiếp xúc với Vệ tướng quân cùng Lưu quý phi."

" Công Chúa." Oanh Nhi nói, " Có lẽ, Hoàng hậu nương nương là thật tâm quan tâm người, chính là không muốn biểu lộ ra thôi. Công Chúa không cần suy nghĩ nhiều. Vô luận như thế nào, Oanh Nhi vẫn mãi mãi ở bên cạnh người."

" Ừ." Cảnh Lăng mỉm cười, nhìn Oanh Nhi, trong mắt tràn đầy ôn nhu, " Ta còn có ngươi. Tốt lắm, chúng ta không nói chuyện này nữa, nói chuyện của Lưu quý phi đi."

" Tốt." Oanh Nhi gật gật đầu.

" Oanh Nhi ngươi nói." Cảnh Lăng nói, " Này Lưu quý phi tại sao không ở trong cung dưỡng thai, tìm ta làm cái gì?"

" Oanh Nhi cũng không biết rõ." Oanh Nhi nói, " Bất quá nghe Yến Nhi nói, gần đây Lưu quý phi đang lo lắng, nhất là mỗi lần ngự ý chẩn đoán."

" Như vậy a." Cảnh Lăng sờ sờ cằm. Lo lắng, còn có ngự y, hơn nữa nàng nhớ kiếp trước không cẩn thận làm hại Lưu quý phi sanh non. Đột nhiên Cảnh Lăng cảm thấy kiếp trước nàng làm Lưu quý phi sanh non không phải vô ý, mà là bị người ta sắp đặt. Như vậy, đứa nhỏ của Lưu quý phi vốn đã không ổn. A, Hoàng hậu không cho phép nàng tiếp cận Lục hoàng tử, nàng liền chuyển qua cho mình sao? Giống như kiếp trước giá họa cho nàng, thật là buồn cười! Nàng Cảnh Lăng cũng không phải người dễ bị khi dễ! Muốn hại nàng, nàng sẽ làm cho Lưu quý phi sống không nổi! Nghĩ như vậy, trong mắt Cảnh Lăng hiện lên một tia sắc bén. Bất quá nàng cần phải làm một chuyện quan trọng hơn.

" Oanh Nhi." Cảnh Lăng kêu Oanh Nhi một tiếng.

" Làm sao vậy,Công Chúa?" Oanh Nhi sát vao người Cảnh Lăng hỏi.

" Ngươi đối với Yến Nhi, thật sự là dài tình nha." Cảnh Lăng nheo mắt, nhìn Oanh Nhi, trong mắt hiện lên một tia lợi hại.

" Công…. Công Chúa …." Oanh Nhi sửng sốt, lập tức thầm mắng mình ngốc! Nàng vừa rồi chỉ nghĩ đem tin tức trọng yếu nói cho Công Chúa, như thế nào lại quên, Công Chúa không cho phép mình cùng Yến Nhi lui tới.

" Nói, Ngươi giấu Bản Công Chúa, cùng cái kia nữ nhân tư thông bao lâu?" Cảnh Lăng nheo mắt, chọn mi, nhìn vô cùng tức giận. ( hahaha là tư thông đó, người ta còn chưa gả cho Công Chúa mà người nỡ lòng nào nói tư thông. Tội Oanh Nhi ghê.)

Oanh Nhi bất đắc dĩ, " Công Chúa, đừng dùng loại từ ngữ này nha." Nhà nàng Công Chúa, lại bắt đầu ghen.

" Hừ." Cảnh Lăng hừ lạnh một tiếng, " Ta nói ngươi cùng nữ nhân đó tư thông chính là tư thông!"

" Công Chúa, Oanh Nhi chỉ là ngẫu nhiên gặp gỡ Yến Nhi." Oanh Nhi bất đắc dĩ nói, " Oanh Nhi xem sắc mặt nàng không tốt, nên hỏi vài câu."

" Ngươi không quan tâm bản Công Chúa, đi quan tâm người khác làm gì?" Hiện tại tâm tình Cảnh Lăng thập phần khó chịu. Oanh Nhi cư nhiên quan tâm người khác, lại là Yến Nhi! Quả thực là…

Trong mắt Oanh Nhi tràn đầy sủng nịch, " Hết thảy những chuyện liên quan đến Công Chúa, Oanh Nhi đều chặt chẽ khắc ghi ở trong lòng, Công Chúa suy nghĩ cái gì, Oanh Nhi đều biết. Oanh Nhi quan tâm Công Chúa tại sao phiền não, chẳng phải là rất quan tâm Công Chúa sao?"

" Mỗi, mỗi lần đều dùng chiêu này." Nhìn ánh mắt tràn đầy thâm tình của Oanh Nhi, Cảnh Lăng né tránh.

" Bởi vì, Oanh Nhi chỉ biết nói như vậy a." Oanh Nhi ngồi xuống Cảnh Lăng, " Hiện tại Công Chúa hết tức giận ?"

" Ngươi cam đoan, không bao giờ gặp lại Yến Nhi, Bản Công Chúa sẽ không tức giận nữa." Cảnh Lăng nói.

" Công Chúa, Oanh Nhi cam đoan sẽ không chủ động tìm Yến Nhi." Oanh Nhi cam đoan nói. Bất quá, ngẫu nhiên gặp phải, là không vi phạm lời hứa đi, " Công Chúa đã vừa lòng?"

" Ngươi làm được mới tốt."

" Có khi nào Oanh Nhi hứa với Công Chúa mà không làm được đâu." Oanh Nhi cười.

*

Lưu quý phi cầu kiến Cảnh Phong cùng Cảnh Lăng nhiều lần đều bị từ chối. Lưu quý phi biết như vậy cầu kiến sẽ không thành công, liền nghĩ ra kế khác.

Lưu quý phi nói với hoàng đế, thật lâu trong cung cũng chưa có náo nhiệt, đề nghị với hoàng đế, tổ chức một buổi ngắm hoa ở trong cung.

Để cho các hoàng tử, công chúa cùng các đại thần tham gia.

Hoàng đế nghĩ gần đây Vệ Trung cũng không có tiến cung, cũng không có cách nào khác để hắn gặp mặt Cảnh Lăng. Ngắm hoa thật ra là một cái cơ hội, làm cho hai hài tử gặp mặt.

Hoàng đế lập tức đáp ứng thỉnh cầu của Lưu quý phi.

*

"Ngắm hoa?" Nghe Oanh Nhi nói xong, Cảnh Lăng nhíu mày, " Nhưng thật ra mới mẻ." Thật là mới mẻ, kiếp trước, nàng nhớ rõ không có này sự kiện.

" Nghe nói là Lưu quý phi đề nghị" Oanh Nhi nói.

" Lưu quý phi a." Cảnh lăng xuy một tiếng, bởi vì thường ngày không gặp được bọn họ nên cố ý sắp đặt để gặp sao, là tính kế sao? Nàng muốn nhìn xem là ai tính kế ai!